- Alô ạ! - Tư Duệ nhấc máy Lập tức đầu dây bên kia đã lên tiếng, giọng khá khẩn trương:
" Tôi quên mất tệp tài liệu quan trọng để trên bàn! Dì nhờ ai mang đến hộ tôi đi! " - là người đàn ông đó!
- À! Là tôi, Tư Duệ đây ạ! - Cô vội đáp Nghe vậy hắn cũng không quá bất ngờ:
" Em? Được rồi, phiền em mang đến cho tôi vậy! "
Lạ ghê nhỉ? Ai anh cũng có thể sai việc sao? Tự nhiên giao cho cô việc này, cô biết đâu mà lần!
- Ể nhưng mà, anh ở đâu? Với cả
Không để Tư Duệ nói tiếp, anh lên tiếng:
" Nhờ dì Liễu bảo tài xế chở em đến công ty, cho em 10' chuẩn bị 20' sau liền có mặt! " - Cao Lãng vừa dứt câu lập tức cúp máy, không để cho cô gái nhỏ kịp thở chứ đừng nói là chống lại mệnh lệnh
Tư Duệ vội chạy như bay lên phòng Không hiểu sao lời nói của người đàn ông băng lãnh đó lại có tác dụng mạnh đến vậy Nghe cũng khổ mà chống đối cũng khó a~
Dì Liễu vừa từ bên ngoài đi vào, thấy cô chạy thục mạng như vậy, bà nhíu mày lại, khó hiểu hỏi :
- Duệ Duệ, sao phải chạy như vậy? Coi chừng ngã đó, cái con bé này!
- Dì gọi tài xế hộ cháu ạ! Chúng ta có 10' chuẩn bị - Cô từ trên phòng vừa tìm tệp hồ sơ vừa nói vọng xuống Cho thời gian ngắn như vậy có phải là muốn giết người không? Dì Liễu nghe vậy liền hiểu, bà gật đầu rồi lập tức gọi cho cậu tài xế
Cậu tài xế cũng rất nhanh chóng đã có mặt ở khuôn viên nhà cùng với một chiếc xe hơi màu đen Tư Duệ ôm tệp hồ sơ trong lòng, vội ngồi lên xe, thắt đai an toàn cẩn thận:
- Nhanh lên cậu tài, chúng ta có 10' để đến công ty gì gì đó! - Cô nhìn đồng hồ xe, gấp gáp thông báo
- Tôi hiểu rồi thưa cô! - Cậu gật đầu đáp lại, cũng là lúc vừa dứt câu, cậu liền phóng xe đi Chiếc xe không biết chạy với tốc độ bao nhiêu nhưng hẳn là rất kinh khủng Chiếc xe màu đen chạy trên đường cao tốc vù vù như 1 tên lửa
Tư Duệ ngồi trên xe, mặc dù đã được thắt dây rất an toàn, chắc chắn nhưng miệng mồm lại cứ méo xẹo đi, hàm răng như muốn rớt ra ngoài Toàn thân cô bất động, cô tự khen lá gan của mình mới thật to làm sao Nhìn qua cửa kính xe cô còn không thể nhận biết nổi đây là đường nào, hay có những gì ở ngoài kia, vì tất cả chiếc xe đều đã lướt qua rất nhanh chóng, có lẽ chỉ trong cái chớp mắt
Tài xế của anh không khác gì anh cả!
Cô thầm cầu nguyện trời phật hãy bảo vệ cái mạng sống mong manh này của mình Mặc dù đêm qua cô còn có ý định trầm mình xuống dòng sông mà tự tử
Chiếc xe hơi dừng trước một tòa nhà cao tầng to lớn nhất nhì thành phố Tư Duệ kinh ngạc từ trong xe bước ra như người ở dưới quê mới lên
Đây là nơi làm việc của người đàn ông đó sao? ( Cô tròn mắt, ngước cái cổ kiêu sa của mình lên nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt )
- Tiểu thư, cô có làm sao không? Mời cô đi theo tôi! - Cậu tài xế trẻ dơ tay vẫy qua vẫy lại trước mặt cô Cậu thật không hiểu cô bị gì mà cứ đơ người ra như vậy? Có khi nào nãy ngồi trên xe với tốc độ ánh sáng, cô sợ quá nên hồn bay phách lạc rồi phải không nhỉ? Không ổn, không ổn!
Nếu vậy thì lần này cậu tạo nghiệp thật rồi!
Lúc này Tư Duệ mới bừng tỉnh ( Cười trừ )
- À, tôi Tôi không sao! Đi thôi, nhanh lên, kẻo muộn đó!!! - Cô vội kéo cậu tài xế chạy thật nhanh vào công ty, mà không hề chú ý một điều: mình không hề biết đường
Hai người chạy ùa vào bên trong, lại trở thành tâm điểm chú ý cho mọi người Mỗi người họ ai cũng có một đôi mắt khác nhau, rất đẹp, nhưng lại đều nhìn Tư Duệ và cậu tài xế bằng ánh mắt bất ngờ đầy hàm ý:
Ex :
- Ủa? Từ trên trời mới rớt xuống chạy vô đây hả?
- Có biến hả? Làm gì gấp gáp vậy?
- Họ là người ngoài hành tinh sao?
- Cái anh kia đẹp trai vậy mà coi bộ não không được bình thường a~
- Bla bla
Tư Duệ lúc này mới nhận ra mình hơi lố, cô một lần nữa cười trừ rồi quay sang nhìn cậu tài xế:
- Anh ta đang ở đâu thế? - Cô nghiêm mặt lại, bộ dáng chống quê đỉnh cao của sự hài hước
Sau một lúc xoa cằm suy nghĩ, cậu ta mới trả lời:
- Ở trên tầng 47, tôi nghĩ vậy!
Sau khi nghe xong, mặt Tư Duệ bỗng nhiên biến sắc và trở nên tái nhợt đi, cô bất ngờ la lớn lên:
- Cái gì? ( Không tin vào tai mình ) Được rồi cậu đưa tôi lên đó đi! ( Cố gắng trấn tĩnh trở lại )
- À vâng! - Cậu tài xế nhìn cô khó hiểu
Hai người lại nhanh chóng đi vào thang máy, lên tầng 47 cũng phải mất tầm 3-4'
Từng giây trôi qua dài như mấy trăm năm, anh cho cô 20', mà bây giờ phải nửa tiếng hơn nửa tiếng rồi! Không biết việc chậm trễ có bị làm sao không nhỉ? - Tư Duệ tự hỏi
Cuối cùng thang máy cũng dừng lại và mở cửa ra, tầng 47 ít người hơn, không hiểu vì sao mà không khí mà ở đây trông cũng âm u và áp lực hẳn ra
Tư Duệ nhìn quanh một hồi rồi lại đi theo sau cậu tài xế Cậu ta coi vậy mà bình thản phết nhỉ? Bước chân của cậu rất bình tĩnh, bóng lưng và dáng vẻ của cậu cũng rất phóng khoáng và kiên cường Cô dường như rất chăm chú quan sát sau lưng cậu mà không để tâm đến xung quanh
- Đến nơi rồi! - Chợt cậu dừng lại trước một căn phòng, làm Tư Duệ không chú ý nên va đầu vào lưng cậu một phát rõ đau
- Ay da!!! - Cô la lên đáng thương xoa xoa cái trán của mình Lưng người gì mà như đá vậy, cứng nhắc!
Thấy cô đụng phải mình, ôm đầu rống lên làm cậu cảm thấy có lỗi vô cùng:
- Tiểu thư, cô có đau lắm không? ( vội vã lại gần xem vết u trên đầu cô )
- Không sao, thật sự không sao! ( Tư Duệ liền quay mặt đi, hơi lùi bước lại ) Làm gì mà gần quá vậy? - cô nghĩ bụng
Nghe cô nói vậy, cậu bớt áy náy đi một chút:
- Cô không sao là tốt rồi! Tôi xin lỗi ( gãi đầu )
Cô nhìn tệp hồ sơ bị rơi dưới đất liền vội nhặt lên:
- À! Phải đưa cái này cho anh ta! - Tư Duệ chợt nhớ ra, việc cần làm lại chưa xong
Không cần suy nghĩ, cô thẳng tay mở cửa bước vào trong, cậu tài xế nhất thời sơ xuất không kịp cản cô hay nói cho Tư Duệ biết: Đây chính là phòng họp
Cô cất giọng mình lên và thản nhiên bước vào phòng:
- Này anh gì đó ơi, hồ sơ của anh nè? ( Thanh âm của Tư Duệ nhỏ dần và có chút gượng gạo )
- - Bên trong căn phòng rộng lớn, cả chục người ngồi đó, hai mươi mấy con mắt nhìn nhau Không ai nói câu nào, càng khiến cho không gian trở nên đáng sợ hơn Nụ cười trên gương mặt cô, tắt hẳn!
Chỉ có duy nhất một người đàn ông, từ lúc Tư Duệ bước vào phòng, không một giây nào ánh mắt anh ta rời khỏi người cô Mọi hành động và biểu hiện của cô, tất cả đều bị người đàn ông này tóm gọn:
- Đưa đây và lập tức ra ngoài! - Giọng nói của người đàn vang lên giữa không gian yên ắng đáng sợ Khi được cất lên, tưởng chừng sẽ hạ nhiệt nhưng trái lại hoàn toàn
Đối mặt với tình huống này, Tư Duệ chỉ biết run người, cười trừ mà tuân lệnh:
- Vâvâng! - Cô khẽ đáp, bộ dạng của Tư Duệ lúc này thật đáng thuơng làm sao!
Bước ra bên ngoài, hai cô cậu nào đó bắt đầu giở trò trách nhau Tạo nên một cuộc tranh cãi vô cùng hài hước
- Sao cô không hỏi tôi trước khi bước vào đó! - Cậu nhăn mặt, vò đầu, chẳng biết là đang hỏi hay mắng cô nữa!
Tư Duệ cũng không chịu mà đáp lại:
- Tất cả là tại cậu chứ! Tại cậu không nói cho tôi biết sớm hơn ở trong lại đông người đến vậy
Cô cãi lại, khiến cậu càng ấm ức hơn:
- Nhưng mà cô cũng phải nên gõ cửa trước khi bước vào chứ! Aizz! - Cậu chán nản thở dài, đôi mắt khẽ nhắm hờ lại, khiến cho hàng lông mi cậu hiện ra rõ hơn, cong vuốt và dài tự nhiên, vô cùng đẹp
- Tôi ( hết biết cãi ) Haizz thôi được rồi! Là tôi sai được chưa! Nhưng Anh ta hình như giận lắm, rồi có làm sao không? ( cô hơi lo lắng )
Cậu mệt mỏi ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh, tiếp tục công cuộc vò đầu, mái tóc của cậu tài xế trẻ đã bị vò đến rối tít lên:
- Không sao đâu, chỉ bị trừ lương hoặc phạt thôi! ( Cậu một lần nữa thở dài )
Thấy cậu ngồi xuống, cô cũng làm theo, như một phản xạ không có điều kiện:
- Phạt? Phạt cái gì? - Cô tròn mắt nhìn người con trai trước mặt, tò mò hỏi
Không nhìn cô, ánh mắt cậu đang dán lên bức tường đối diện, đôi con người xa xăm như xuyên qua bức tường vạn ki - lô - mét, cậu thản nhiên đáp 1 chữ cộc lốc:
- Tùy!
Tư Duệ nghe xong như muốn hộc máu vì tức, trả lời như vậy ai mà lần được chứ? Biết thế đã không hỏi cho rồi:
- Ể? ( cạn ngôn ) Mà thôi bỏ đi! Cậu tên gì vậy tài xế?
Bấy giờ cậu lúc này mới quay sang nhìn cô gái trước mặt Ánh mắt lạnh lùng, bơ phệt:
- Cô cứ gọi tôi là A Tài - Cậu khẽ đáp
A Tài? Cái tên ngộ nhỉ? Mà sao cũng được, bỏ đi:
- Được rồi! A Tài À ừm, bây giờ trở về được chưa? - cô khẩn trương hỏi, vẫn luôn chăm chú nhìn anh hóng câu trả lời thốt ra từ miệng người con trai ấy!
- Cậu chủ chưa cho, chúng ta không được phép đi đâu cả! - A Tài lại nhìn chằm chằm về phía bức tường đối diện, ở đấy có cái gì hấp dẫn mà thu hút cậu ta thế nhỉ?
Nghe A Tài nói vậy, Tư Duệ có hơi hụt hẫng:
- Hmmm Vậy chờ biết bao giờ? - Cô ủ rũ đứng dậy đi qua đi lại Hôm nay cô lại phải nghỉ học à? Còn cha, cô muốn quay về gặp ông ấy nữa!
Cậu vậy mà khi nhận ra trong giọng nói của Tư Duệ có chút không vui lại để tâm quan sát từng biểu hiện và cử chỉ của cô, cực kì chướng mắt:
- Được rồi tiểu thư, cô đừng đi qua đi lại nữa, để tôi đưa cô lên phòng làm việc của cậu chủ vậy! - A Tài cảm thấy khó chịu khi có người cứ đi qua đi lại trước mặt mình
Cô khẽ gật đầu:
- Ở đâu vậy cậu?
A Tài bước không vội đáp, cậu ung dung bước
- Tầng 62
Tư Duệ nghe xong mém vấp ngã Lên tận trên đó, chắc cô say thang máy mà chết!
- Tiểu thư, cô ổn chứ? - Thấy mặt cô lại bỗng nhiên xanh lè giống như lúc vừa mới bước vào công ty chuẩn bị lên thang máy, cậu sốt ruột hỏi thăm
-----------------------------------
Cám ơn các bạn đã luôn ủng hộ truyện: 10 TRIỆU MỘT ĐÊM EM ĐI KHÔNG ? của Lãnh!
Xin chào và hẹn gặp lại các bạn ở Chap kế ❤
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn