"Số tiền này cậu cứ giữu đấy nếu công ty phá sản còn có tiền mà lo cho vợ con của cậu"
Quân Thần có ý từ chối sự giúp đỡ của Bạch Thiên, anh không muốn vì mình mà làm liên lụy tới cuộc sống của Trợ Lí Bạch.
"Chủ tịch, xin anh nhận lấy, tôi không sao, chỉ cần công ty hoàn được số tiền đềm bù tổn thất là được còn gây dựng lại sự nghiệp thì cùng cố gắng tôi tin anh sẽ làm được"
Trợ lí Bạch chắc nịch nói, sự nhiệt tình ủng hộ của hắn mong rằng đó là động lực để anh vượt qua khó khăn.
Quả thật Quân Thần chọn không lầm người, hắn giúp anh làm việc rất có hiệu quả và điều đáng trân trọng ở hắn là không bán đứng anh.
Quân Thần không muốn nhận vì như vậy sẽ phiền đến hắn, hắn còn có vợ con của mình nữa làm sao anh nhận cho được.
"Cảm ơn cậu nhưng tôi sẽ giải quyết chuyện này sớm, cậu cất số tiền đấy đi"
"Chủ tịch, coi như tôi cầu xin anh nhận lấy nó"
Bạch Thiên vẫn không nguôi van nài anh nhận lấy số tiền đấy, chỉ hắn và cô mới biết đấy rõ ràng là tiền của Mộ Quân Thần, là hắn đang nói dối để anh nhận lấy.
Anh nhận tiền thì khó xử với hắn nhưng không nhận thì hắn càng năn nỉ anh khiến anh đặt vào trường hợp vô cùng khó xử.
"Nhưng..."
Suy nghĩ một hồi cuối cùng thì anh cũng nhận số tiền đấy cho hắn yên tâm.
[......]
Vương Chiêu sau khi nhận được sự giúp đỡ của Mạc Lâm Dương thì vui mừng khôn xiết. Ông ta lập sẵn kế hoạch chuốc xuân dược cho Vương Tiểu Hân rồi dẫn cô ta tới chỗ của Mạc Lâm Dương.
Miếng mồi ngon đưa đến miệng Mạc Lâm Dương hắn sao có thể từ chối . Huống hồ miếng mồi này còn chủ động như thế.
Suốt một đêm dài kích tình cho tới khi thuốc hết tác dụng Mạc Lâm Dương hài lòng ôm người con gái đã mệt mỏi ngủ say trong lòng mình.
"Quả là gái còn trinh"
Sáng hôm sau Vương Tiểu Hân tỉnh dậy sau hắn, cô ta mỏi nhừ vươn vai thì phát hiện trên người mình không mặc gì.
Cô ta hoảng hốt dơ chăn lên xem thì thấy một vệt máu ở trên ga giường, nghĩ lại buổi tối hôm qua, quá mãnh liệt trong khi cô ta chưa biết rằng đó là chủ ý của ba mình.
"Dậy rồi sao?"
Mạc Lâm Dương quấn trên mình chiếc khăn chỉ che phần dưới lộ ra toàn bộ cơ thể phía trên đập vào mắt của Tiểu Hân khiến mặt cô ta đỏ ửng.
"Đêm qua tôi...tôi và anh..."
Vương Tiểu Hân vẫn còn ngây người chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Mạc Lâm Dương không muốn giấu mà nói ra luôn.
"Đêm qua chúng ta rất mạnh liệt, tôi phải gửi lời cảm ơn tới ba của cô mới đúng"
"Ba tôi?"
Ý này của hắn rất rõ cô ta có thể hiểu nhưng là muốn làm ngơ để hỏi lại cho rõ.
Mạc Lâm Dương không nói gì mà ghé sắt mặt mình vào mặt cô ta, một tay nâng cằm cô ta lên rồi mạnh bạo hôn lên môi.
Tiểu Hân khó chịu vì bị cưỡng hôn nên đẩy hắn ra một phát mạnh, hắn nhếch môi khinh bỉ nhìn cô.
"Cô muốn biết thì tự đi mà hỏi người ba mà cô yêu thương nhất đi"
Mạc Lâm Dương nói xong cũng đi xuống dưới nhà để lại cô ta ngồi đơ ở đấy.
Một lúc sau cô ta thay đồ rồi bắt xe về nhà, Tiểu Hân như người mất hồn trên suốt quãng đường đi, hốc mắt cô ta đỏ hoe.
Cô ta không tin ba mình lại làm như thế được. Chiếc xe taxi dừng lại ở cổng nhà cô ta, bà quản gia đi ra trả tiền cho tài xế còn cô ta bước loạng choạng vào nhà.
Vương Chiêu thấy con gái mình như người mất hồn thì chạy ra đưa nó vào nhà, bộ dạng của cô ta hiện tại có vẻ chật vật.
"Tiểu Hân con làm sao thế này"
Vương Chiêu làm ra vẻ như chưa xảy ra chuyện gì mà lo lắng hỏi. Nhìn ba mình như làm ngơ Tiểu Hân lại muốn khóc. Ba cô ta còn muốn diễn sao?
Tiểu Hân hất mạnh ba mình ra, nước mắt dàn giụa nói.
"Ba diễn đủ chưa? Để cho con yên tĩnh, con ghét ba"