Mục lục
Sau Khi Tốt Nghiệp, Trở Thành Thôn Trưởng Làng Du Lịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xuân Thập đang khoanh tay dựa vào dưới cổng làng ở cổng thôn, khóe miệng ngậm sợi cỏ đuôi chó: "Hôm nay tới, rất nhanh, không để tôi đợi một đêm nữa."

"Đừng chỉ đứng đó, mau xách hành lý giúp tôi." Ôn Cố quen thuộc chỉ huy nói, khoảng thời gian trước, cứ dăm ba hôm Xuân Thập lại tới tìm cô nấu ăn, lúc cô nấu ăn, anh đã nhóm lửa làm trợ thủ, tiện thể xóa bỏ hiện trường cho cô, mấy hôm nay, hai người bất tri bất giác đã quen với kiểu tiếp xúc này.

Rất kỳ quái, rõ ràng họ quen biết không lâu, lại cực kỳ ăn ý, cho dù là nấu ăn hay là chuyện khác, luôn có thể phối hợp ăn ý.

Xuân Thập ném sợi cỏ lông chó đi, tự nhiên nhận lấy hành lý, kéo vào trong thôn: "Bữa tối hôm nay ăn lợn sữa quay, tôi đã chọn xong rồi, một con lợn sữa rừng béo nhất, đang buộc ở trong viện, chốc nữa tôi đi xử lý nó."

Nói xong, hai người đi tới ngoài cửa căn viện, Ôn Cố nhìn thấy căn viện rách đó của mình đã được đổi một cánh cửa gỗ lớn mới toanh, cô vui vẻ đi lên trước sờ sờ, một cảm giác thân thiết tự nhiên ập tới: "Ai đổi cho tôi vậy? Không phải trong thôn không có tiền sao?"

"Tiền tài tục vật không mua được cánh cửa này đâu." Xuân Thập đẩy cửa lớn đi vào: "Đây là gỗ ngô đồng tơ vàng đặc hữu ở núi Ngô Đồng chế tác, ngô đồng tơ vàng không chỉ nước lửa bất nhập, còn có thể tránh tà, rất quý."

Vào trong viện, Ôn Cố phát hiện căn nhà bên trong cũng đã lắp cửa gỗ mới, ngay cả cửa sổ cũng lắp xong, cửa sổ chạm trổ hoa văn cổ xưa rất đẹp, cô nhìn một vòng xung quanh có hơi tiếc nuối: "Nếu ngô đồng tơ vàng trân quý như vậy, lấy làm cửa sổ quá phung phí rồi. Hay là tôi đến chợ vật liệu xây dựng mua cửa sổ bình thường một chút, những thứ này có thể bán cho người khác với giá cao, cũng có thể kiếm chút thu nhập trong thôn."

Xuân Thập lập tức đen mặt: "Cô dám? Ngô đồng tơ vàng tuyệt đối không được cho người ngoài sử dụng, càng huống hồ những thứ này đều là do chính tay tôi làm, người bình thường không hưởng được phúc khí lớn như vậy đâu."

Ôn Cố đã hoàn toàn miễn dịch với gương mặt sầm uất của anh, thản nhiên nhìn cửa sổ chạm trổ hoa văn hỏi: "Tôi cũng là người bình thường, sẽ không bị phúc khí của anh đè chết chứ?"

"Cô khác." Xuân Thập tỏ vẻ ngạo nghễ nói: "Có thể được chọn trúng, đảm đương chức vị trưởng thôn nhiệm kỳ thứ mười một, bản thân chính là người có phúc lớn. Được rồi, đừng nói nhiều nữa, cất hành lý xong rồi mau đi nấu bữa tối, con lợn sữa đó đã đợi cô hơn nửa ngày rồi."

Nếu cô thật sự là người có phúc lớn, sẽ không phải mồ côi lớn lên ở viện phúc lợi, càng sẽ không ngay cả một công việc vừa ý cũng không tìm được. Ôn Cố cười nhạt xách vali vào trong phòng, trong phòng khách bày bàn ghế bằng gỗ ngô đồng tơ vàng mới toanh, trong phòng ngủ cũng thêm chiếc giường gỗ và tủ quần áo, gia công không được coi là tinh xảo, nhưng lại đơn giản đại khí, cô đặt hành lý xuống, mở tủ quần áo ra nhìn thử, phát hiện bên trong còn chuẩn bị đồ dùng như chăn đệm dép lê, trông giống như là hàng thủ công.

Ôn Cố vô cùng bất ngờ: "Ngay cả chăn và dép anh cũng biết làm sao?"

Cô vừa nói vừa vô thức nhìn vào tay anh, Xuân Thập cao, tay cũng lớn, nhưng màu da trắng nõn, ngón tay thon dài, nhìn kỹ vẫn rất giống kiểu biết làm công việc tỉ mỉ, rất có tiềm chất khéo tay.

"Cô đang nghĩ lung tung gì vậy?" Xuân Thập trừng mắt chắp tay sau lưng: "Những thứ này đều là Phu Gia chuẩn bị cho cô, anh ấy thích thêu thùa nhất, sau này nếu cô thiếu quần áo chăn đệm gì đó, chỉ cần tìm anh ấy, anh ấy sẽ rất vui."

Ôn Cố lấy ra một cái đệm trải lên giường, chiếc đệm xõa tung lại mềm mại, cảm giác rất tuyệt, nghĩ chắc nằm lên cũng sẽ rất thoải mái. Lòng hiếu kỳ của cô lại bị khơi dậy lần nữa, trong đầu tự động xuất hiện một người phụ nữ lớn tuổi ngồi trong viện cầm kim thêu may thủ công: "Đúng rồi, ngoài anh trai tóc trắng lần trước đó, tôi còn chưa thấy thôn dân khác, bữa tối nay họ sẽ tới sao?"

Sau này mọi người đều là người trong một thôn, cô thân là trưởng thôn, phải quen hết mọi người trước, tiện sau này quản lý.

Xuân Thập xua tay nói: "Mặc kệ bọn họ đã, không chết đói đâu, sau khi trời tối, tôi sẽ dẫn cô đi gặp họ."

Cất xong đồ, hai người tới căn viện cách vách chuẩn bị nấu ăn. Ôn Cố vừa vào cửa đã nhìn thấy con lợn sữa buộc ở góc tường, trông nó rất nhỏ, lông trên người cũng không có mấy cọng, da hồng hào non mềm, đang nằm trên đất ngủ khò khò, thi thoảng phát ra tiếng hừ hừ, cực đáng yêu.

Nghĩ tới phải ra tay với con lợn đáng yêu như vậy, cô hơi không nhẫn tâm: "Nó còn bé như vậy, chắc chắn trên người không có mấy lạng thịt, hay là nuôi trước, lớn rồi hãy mổ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK