Chuyến bay từ Hoa Kỳ đáp xuống tại sân bay quốc tế Tây Cống.
Thành phố đang hứng chịu một cơn bão lớn. Sấm chớp rạch ngang bầu trời những đường sáng ngổn ngang, chằng chịt, làm trút xuống đường phố Tây Cống một màn ảm đạm, ủ ê. Sân bay phát thông báo hoãn vô thời hạn với hàng loạt chuyến bay, nhân viên bận rộn hướng dẫn mọi người đến khu nghỉ ngơi, vài ba người khác bận giải trình và truy xuất khiếu nại cho những vị khách đang phàn nàn, phá rối. Khung cảnh vô vàn hỗn loạn.
Một người đàn ông đưa tay kéo sụp mũ lưỡi trai đang đội trên đầu, im lặng bước lẫn vào trong đám người vội vã. Đi bên cạnh ông là một chàng thiếu niên tuổi độ hai mươi, đang đảo đôi mắt nhìn ngắm xung quanh.
Rất nhanh, hai người đã đi ra cửa chính và bước lên một chiếc xe hơi màu đen. Chiếc xe lao nhanh trong mưa bão, băng băng ra khỏi nội ô thành phố Tây Cống, đến một ốc đảo riêng biệt nằm trong địa phần của khu vực số 0.
"Cha, đây là...?"
"Sở Tư Thanh"
Giọng nói của người đàn ông vang lên đơn điệu và vô cảm, như hệ điều hành được lập trình sẵn của một người máy.
Thiếu niên bước ra khỏi xe, ngẩng đầu nhìn khu đất lớn trước mặt, cảm giác tòa nhà không khác gì những khu biệt thự cổ xưa ở phương Tây. Xa xa, ở ngay giữa vườn hoa của biệt khu, cậu còn thoáng thấy một bức tượng thiên nga trắng cao nhã trong đêm đen.
"Chúng ta sẽ không quay về Hắc Thành nữa, đúng không Cha?", cậu chợt nhận ra điều đó.
"Đúng vậy. Từ bây giờ, Sở Tư Thanh chính là nhà của con. Chúng ta sẽ bắt đầu cho kế hoạch mang mọi thứ trả lại nơi nó vốn dĩ phải thuộc về. Bản Lạc Như, đã đến lúc con trở thành cánh tay phải đắc lực nhất của ta."
Cậu thiếu niên gật đầu đồng ý. Cậu nở nụ cười, ánh mắt long lanh niềm hạnh phúc giản đơn của một đứa trẻ.
- --
Sở Cảnh sát Tây Cống
Sáng sớm, toàn bộ thành viên của đội chuyên án đã có mặt tại phòng họp từ rất sớm theo lên tập trung khẩn cấp của Tiêu Nhất Ninh vào tối ngày hôm qua. Trên tay mỗi người đều đang cầm một ly cà phê do Mia chu đáo chuẩn bị sẵn.
"Đội trưởng, anh tìm thấy manh mối mới từ căn nhà của hung thủ vụ 1304 sao?" Vừa bước vào phòng, Chloé đã tò mò hỏi. Mia đang ngồi thu mình trên một chiếc ghế đặt ở góc phòng, vẻ mặt cũng tràn đầy vẻ thắc mắc.
Tiêu Nhất Ninh thoáng gật đầu, thế nhưng anh không trả lời Chloé mà lại quay sang hướng Hoa Bích Dật, nghiêm mặt đặt một câu hỏi khác, "Bích Dật, ngày hôm qua cậu đã đi đâu, gặp ai? Tại sao lại xuất hiện ở căn nhà đó?"
Lúc này, ánh mắt của những người còn lại đều đồng loạt chuyển sang hướng Hoa Bích Dật, tuy nhiên cậu ta chỉ nhún vai một cái, ra chiều không để tâm đến sự thắc mắc của các đồng nghiệp:
"Tôi đã nói tôi muốn đến nơi hung thủ và Nam Y Lam đã từng sống chung với nhau để hình dung lại tình trạng lúc đó giữa hai người. Những chuyện còn lại, tôi nghĩ tôi không cần nói về việc cá nhân của mình ở đây."
"Bích Dật, hiện tại cậu đang làm việc ở Tây Cống, tôi hy vọng cậu sẽ nhập gia tùy tục. Cảnh sát ở Tây Cống không thể tự do hành động như ở Hoa Kỳ đâu. Việc cậu làm ngày hôm qua có thể ảnh hưởng đến bản thân cậu, tôi và cả Vương Kỳ Chiến nữa."
Lần đầu tiên kể từ khi lập đội, các thành viên khác nhìn thấy Tiêu Nhất Ninh nói chuyện với giọng điệu nghiêm khắc đến vậy. Chloé đánh mắt nhìn Trần Lam Thiên, muốn nói xem ra bọn họ đã bỏ mất sự tình gì đó rất hấp dẫn giữa ba người kia rồi. Trần Lam Thiên hiểu rất rõ bản tính chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn của Chloé, anh nhíu mày lắc đầu, ra hiệu cho cô đừng quậy phá.
Hoa Bích Dật vẫn thản nhiên như không nhận thấy thái độ của Tiêu Nhất Ninh dành cho mình. Cậu chậm rãi uống cà phê rồi mới đáp lời, "Tên đó căn bản sẽ không đả thương chúng ta, bằng không gã đã ra tay lúc chỉ có mình tôi ở đó rồi. Gã chỉ là bồ câu đưa thư mà thôi."
Lo lắng tình hình sẽ ngày càng nghiêm trọng, Trần Lam Thiên nắm bắt đúng thời điểm, chen ngang vào giữa cuộc nói chuyện của hai người, "Bồ câu đưa thư sao? Gã đã đưa đến điều gì?"
Hoa Bích Dật cũng không muốn đôi co với Tiêu Nhất Ninh, thấy có người đã chủ động mở đường, cậu cũng lập tức khéo léo phối hợp, đưa tay vào thùng vật chứng để lấy ra một tấm thiệp đen đặt lên bàn. Thoạt nhìn, tấm thiệp được in trên một loại giấy cứng cáp, nền thiệp đen nhám quyền lực, viền nhũ vàng óng ánh phản chiếu dưới ánh nắng.
"Đây là..?" Mia nhanh chóng cầm tấm thiệp lên xem, thuận miệng hỏi.
"Thiệp mời được sử dụng cho các bữa tiệc riêng tư tổ chức ở Diễm Dạ. Loại thiệp này chia thành ba loại, tùy thuộc vào màu sắc của viền nhũ để phân định quy mô bữa tiệc. Viền nhũ trắng là tiệc do Diễm Dạ tổ chức cho toàn bộ hội viên đến tham dự. Viền nhũ đỏ là tiệc do Diễm Dạ tổ chức cho một nhóm khách mời nhất định. Và viền nhũ vàng như tấm thiệp này là tiệc đặc biệt, không phải do Diễm Dạ tổ chức."
Mọi người trầm tư, "Ý của cậu là, có người nào đó tự bỏ tiền túi ra để thuê Diễm Dạ làm địa điểm tổ chức tiệc cho mục đích cá nhân?" Trần Lam Thiên do dự hỏi.
Hoa Bích Dật tiếp tục giải thích, "Đúng và sai. Để có đặt quyền tự tổ chức tiệc tại Diễm Dạ thì "người nào đó" đấy phải là thành viên trong hội đồng cổ đông đầu tiên."
"Cái này thì em biết nè. Theo như thông tin trên mạng thì hội đồng cổ đông hiện tại của Diễm Dạ đã được thay đổi qua nhiều kỳ trong suốt quá trình hoạt động. Tuy nhiên, hội đồng cổ đông đầu tiên là chỉ những người thương nhân năm xưa đã cùng lập nên Diễm Dạ." Mia như cũ trở thành một trang tin tức, thao thao cung cấp thêm thông tin cho mọi người.
Vậy cho nên, chủ nhân của tấm thiệp này có lai lịch không hề đơn giản.
Đến đây, Chloé chợt phát hiện ra một vấn đề then chốt, "Nhưng mà, làm sao anh có được tấm thiệp này thế, tiến sĩ Hoa?"
"Chúng tôi phát hiện ra nó khi đến căn nhà bị phong tỏa của tên sát thủ nhóm B1. Tấm thiệp này có lẽ được kẻ đột nhập mang đến và đặt nó ở trên giường ngủ. Có điều bên trong tấm thiệp không có bất kỳ thông tin cụ thể nào về giờ giấc và địa điểm tổ chức tiệc."
Tiêu Nhất Ninh sau một hồi im lặng đã lấy lại được sự bình tĩnh và từ tốn trong giọng nói. Anh lên tiếng giải thích sơ qua sự việc diễn ra ngày hôm qua cho mọi người nghe. Tiêu Nhất Ninh vừa dứt lời, Mia liền đặt ra giả thuyết:
"Có khi nào kẻ đột nhập chính là tên hung thủ chúng ta đang truy tìm?"
Tiêu Nhất Ninh cũng đã từng thoáng có suy nghĩ này, nhưng trực giác của một người cảnh sát cho anh biết là không phải, "Không phải hung thủ. Kẻ đột nhập thân thủ nhanh nhẹn, kỹ thuật ra đòn dứt khoát, tính toán đường lui tinh ranh như vậy chứng tỏ gã đã rất quen thuộc với các tình huống bất ngờ đối mặt với nguy hiểm. Giống cảm giác của một kẻ trong giới giang hồ hơn. Mà hung thủ chúng ta đang phác họa lại là một người văn nhã, dịu dàng. Hắn sẽ không chọn cách nhảy từ tầng ba xuống đất để thoát thân."
"Vậy thì có thể là ai?"
Mọi người đều cùng đặt ra câu hỏi này.
"Gã là ai không quan trọng. Điều chắc chắn là gã đến để mời chúng ta tham gia một bữa tiệc nào đó. Mọi người có còn nhớ tôi đã từng nói, vụ mười hai án mạng này thực chất chính là một buổi trình diễn nghệ thuật của bọn chúng không?"
Hoa Bích Dật trầm tư hỏi, mọi người im lặng gật đầu. Cậu lại tiếp tục nói, "Tôi nghĩ mười hai cái xác kia chỉ là mở đầu, màn chính hiện đang đợi chúng ta đến thưởng thức. Tôi có chút mong chờ hành động tiếp theo của bọn chúng."
Lời nói của Hoa Bích Dật khiến cho Tiêu Nhất Ninh nhất thời cảm thấy không thỏa đáng. Anh một lòng muốn giải quyết dứt điểm vụ án, bắt kẻ có tội về chịu sự trừng phạt của luật pháp. Mà anh lại luôn có cảm giác, Hoa Bích Dật không hoàn toàn quan tâm đến điều này. Tuy nhiên, Tiêu Nhất Ninh là một người làm việc cẩn trọng, anh không muốn phán xét dựa trên cái nhìn chủ quan của bản thân, nên đã quyết định sẽ tiếp tục âm thầm theo dõi hành vi của Hoa Bích Dật.
Tấm thiệp bắt đầu được truyền qua tay các thành viên của đội chuyên án, toàn bộ đều cố gắng săm soi rất kỹ, hy vọng tìm được một mật mã hay ký hiệu ẩn nào đó được in chìm bên trong.
"Kỳ Chiến, cậu sao thế?" Tiêu Nhất Ninh bất giác hỏi.
Sau khi gạt bỏ những suy nghĩ mông lung về Hoa Bích Dật, Tiêu Nhất Ninh lại im lặng đưa mắt quan sát những thành viên khác, nên đã nhạy cảm phát hiện ra trạng thái của Vương Kỳ Chiến ngày hôm nay vô cùng khác lạ. Khi vừa đặt chân vào phòng họp, Vương Kỳ Chiến đã rơi vào tình trạng phòng vệ, cả người chưa bao giờ thả lỏng. Trong lúc mọi người đang thảo luận sôi nổi, một mình cậu lại lặng im nhắm mắt. Tiêu Nhất Ninh biết rõ Vương Kỳ Chiến không phải đang ngủ, nhưng anh không hiểu rốt cuộc cậu đang làm gì.
Vương Kỳ Chiến mở mắt, đột nhiên giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng. Cậu từ từ đứng dậy, rút cây súng ngắn trong đai đeo súng giắt ở bên hông ra.
Mọi người đều không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng khi nhìn thấy hành động của Vương Kỳ Chiến, không ai bảo ai, các thành viên đồng loạt lùi về phía sau lưng cậu ấy.
"Bíp... bíp..."
Phòng họp chầm chậm rơi vào tĩnh lặng, mọi người đều bắt đầu nghe thấy một âm thanh kỳ lạ vang lên. Đều đặn từng nhịp, từng nhịp.
Vương Kỳ Chiến đã mở chốt an toàn, Tiêu Nhất Ninh phản ứng rất nhanh, chớp mắt đã kéo cả Mia và Chloé trốn xuống gầm bàn. Trần Lam Thiên cũng vội vã theo sau. Chỉ có Hoa Bích Dật vẫn đứng im trong góc phòng, nheo mắt theo dõi tình hình.
"Đoàng!"
Viên đạn bắn ra bay thẳng đến điểm treo của camera giám sát được đặt ở góc phòng, làm nó rơi xuống bể nát. Trong những mảnh vỡ văng tung tóe khắp nơi, Vương Kỳ Chiến tinh mắt nhặt lên một vật gì đó rất nhỏ, vẫn đang phát ra tiếng kêu "bíp... bíp"
"Đừng phá hủy nó, đưa cho em đi!" Mia lồm cồm chui ra khỏi gầm bàn, nhìn thấy Vương Kỳ Chiến đang muốn đập nát thiết bị kỳ lạ kia thì la toáng lên.
Mọi người đều chờ đợi một lời giải thích cho sự việc vừa mới diễn ra. Vương Kỳ Chiến cất súng lại vào đai đeo, vừa định nói vài câu thì Mia đã nhảy vào, "Đội trưởng, chúng ta bị theo dõi rồi."
"Tại sao lại nói vậy?" Tiêu Nhất Ninh cẩn thận xác nhận.
Mia lo lắng thông báo, "Đây là hàng hiếm, được phát minh để cài vào các hệ thống camera an ninh, sau đó điều khiển được hệ thống thông qua một hệ mã khác. Nhìn sơ qua, nó cũng chỉ giống như linh kiện có sẵn của camera giám sát, nên dễ dàng qua mắt được người thường. Thiết bị này hiện đang được Ủy ban sáng tạo quốc tế thẩm định, chưa có lệnh cho phép tung ra thị trường. Em không nghĩ người thường có thể sở hữu được nó đâu."
Không khí trong phòng họp bỗng nhiên trở nên căng thẳng. Tầng mười ba ở Sở Cảnh sát Tây Cống nói chung và phòng họp này nói riêng đều chỉ mới được trưng dụng thành nơi làm việc của đội chuyên án, trước đó căn bản là bị tắt đèn, đóng cửa, niêm phong, chưa ai sử dụng đến. Toàn bộ thiết bị và vật dụng ở tầng mười ba đều là được trang bị đồ mới, và hiện đại nhất. Hơn nữa, từ khi đưa vào hoạt động, tầng mười ba này chỉ có sáu người của tổ chuyên án bọn họ mới được quyền ra vào.
"Vậy nên, nếu muốn cài thiết bị theo dõi này vào camera giám sát, cơ hội duy nhất là ngày Sở Cảnh sát cho người đến tân trang lại tầng mười ba, cũng chính là buổi sáng của ngày chúng ta lần đầu tiên gặp nhau."
Tiêu Nhất Ninh suy luận.
"Việc chúng ta thành lập đội là tin mật, đến hôm sau mới công bố cho dư luận. Là ai nắm bắt thông tin nhanh như thế chứ? Không lẽ, Sở Cảnh sát có nội gián sao?"
Trần Lam Thiên cũng xen vào tiếp lời.
"Chúng ta có cần kiểm tra lại toàn bộ các thiết bị máy móc của văn phòng không, đội trưởng?"
Giọng nói của Mia có chút mất tinh thần. Cô nàng đang cho rằng việc không thể phát hiện ra thiết bị theo dõi là do sự tắc trách của bản thân.
Tiêu Nhất Ninh vừa định mở lời an ủi Mia thì đã nhìn thấy hành động kỳ lạ của Hoa Bích Dật. Lúc này, cậu ta đã bước ra khỏi góc phòng và tiến sát đến bàn họp, đang đứng nhìn chằm chằm vào máy tính xách tay của Mia. Tiêu Nhất Ninh nhất thời khó hiểu, nhíu mày theo dõi Hoa Bích Dật.
Các thành viên cũng nhận ra sự thay đổi của Tiêu Nhất Ninh, theo ánh mắt của anh đều đồng loạt nhìn về phía Hoa Bích Dật. Chloé nhướng mày, buồn cười hỏi, "Tiến sĩ Bích Dật, cho hỏi bây giờ anh đang làm gì thế?"
Hoa Bích Dật dường như không nghe câu hỏi của Chloé mà chỉ im lặng nhếch mép cười, trong ánh mắt tràn ngập hứng thú.
"Không cần kiểm tra làm gì nữa, bọn chúng chắc chắn chỉ cài một chỗ đó thôi, chủ yếu là muốn thử năng lực của chúng ta. Mia, hiện tại máy tính của em đang bị bọn chúng kiểm soát, đừng lo, chỉ là nhất thời thôi. Tôi nghĩ bọn chúng muốn thực hiện một cuộc gọi video với chúng ta."
Nói đoạn, Hoa Bích Dật liếc nhìn Tiêu Nhất Ninh, nheo mắt hỏi, "Tiêu thần thám, mời anh quyết định, chúng ta sẽ nhận cuộc gọi chứ?"
Mia nghe thấy Hoa Bích Dật nói vậy liền nhanh chóng chạy đến, phát hiện ra màn hình máy tính đang hiển thị một cảnh báo xâm nhập của hệ thống lạ nào đó, các lệnh bảo vệ mà cô đã cài cho máy tính của mình trước đó đang cố ngăn chặn sự tác động này.
Tiêu Nhất Ninh nhíu mày, gấp gáp hỏi, "Mia, em có thể tra được định vị nơi ở của kẻ xâm nhập không?"
"Chậm nhất là mười phút."
"Được, chúng ta nhận cuộc gọi. Mười phút, cậu làm được chứ, Hoa Bích Dật?"
Hoa Bích Dật không trả lời, chỉ đưa tay ấn vào một nút trên bàn phím. Rất nhanh, camera nhỏ của máy tính đã chớp đèn, báo hiệu cuộc gọi đã thông và hình ảnh của toàn đội đang được theo dõi ở một nơi nào đó.
Con người Hoa Bích Dật luôn có những hành động không thể đoán trước. Giống như bây giờ, cậu đang áp sát người mình vào máy tính, gương mặt vô cảm chắn trước chiếc camera.
"A..."
Một âm thanh rất khẽ phát ra từ phía bên kia cuộc gọi, đội chuyên án ai nấy đều nhíu mày khó hiểu, "Chất giọng rất trong." Theo sau đó là âm thanh như có ai di chuyển đến gần micro thu tiếng.
Hoa Bích Dật nheo mắt suy tư vài giây, sau đó chống hai tay lên mặt bàn, dần dần thu người lại ra sau, ngay ngắn ngồi xuống ghế. Cậu tao nhã ngả lưng vào lưng ghế, kiên nhẫn chờ đợi. Cậu không định là người đầu tiên cất lời.
Phía bên kia dường như không có dự định chơi trò im lặng với Hoa Bích Dật, "Xin chào Hoa Bích Dật... và mọi người."
Người gọi đến không dùng máy biến âm, giọng nói của hắn nhẹ nhàng, dễ nghe.
Hoa Bích Dật nghe nhắc đến tên mình, mặt vẫn không biết sắc, chỉ trào phúng đáp trả, "Chu Y Dạ, hân hạnh được làm quen."
Toàn bộ các thành viên của đội chuyên án đều khó hiểu nhìn Hoa Bích Dật. Họ không hiểu vì sao Hoa Bích Dật lại biết được thân phận người gọi đến. Quan trọng hơn là, Chu Y Dạ mà Hoa Bích Dật vừa gọi tên là ai?
Đột nhiên, đầu dây bên kia lại truyền đến một tiếng phì cười. Âm thanh không quá rõ, chứng tỏ chủ nhân của nó ở khá xa micro. Người vừa mới phát ra tiếng cười không phải là Chu Y Dạ đang nói chuyện với Hoa Bích Dật. Rốt cuộc thì phía gọi đến đang có bao nhiêu người?
Lúc này, không ai nhận thấy đuôi mắt của Hoa Bích Dật khẽ động.
"Tôi cũng gọi video nhé?" Hoa Bích Dật ung dung đề nghị, như đang trò chuyện với một người bạn cũ.
"Thiệp mời chắc mọi người cũng đã nhận được rồi, buổi tiệc sẽ bắt đầu vào tám giờ tối nay. Hoan nghênh mọi người cùng đến."
"Tối nay? Thứ lỗi, tôi còn có việc." Hoa Bích Dật không cần suy nghĩ, lập tức từ chối.
"Hoa Bích Dật, cậu không có lựa chọn khác. Cậu biết mà, kể từ khi các cậu lập đội, thì trò chơi cũng đã bắt đầu rồi." Chu Y Dạ thản nhiên giải thích.
Trần Lam Thiên không nhịn được, bất mãn xen ngang: "Có ý gì?" Vừa nói, cậu vừa đập mạnh tay xuống mặt bàn, người áp sát gần hơn về hướng màn hình.
"Lam Thiên, anh không cần tức giận. Thật ra, chúng tôi cũng không muốn làm mất thời gian của đôi bên." Chu Y Dạ ngừng một chút, rồi tiếp tục phổ biến luật chơi. "Như thế này, tôi cho rằng mọi người không cần mất công tìm chứng cứ kết tội chúng tôi, thay vào đó hãy dành thời gian chứng minh mười hai tên kia không đáng chết. Nếu các vị có thể làm được điều đó, chúng tôi sẽ ngay lập tức đến Sở Cảnh sát đầu thú. Còn nếu bọn chúng cũng có tội, vậy có phải chúng tôi đã lập được công lớn không?"
Chưa đợi ai kịp lên tiếng đáp lời, Tiêu Nhất Ninh đã đanh thép nói, "Có lẽ cậu có sự nhầm lẫn ở đây. Cho dù mười hai nạn nhân kia có như thế nào đi nữa, việc tước đoạt đi mạng sống của họ đã khiến cho các cậu mang trọng tội rồi. Sự thật này không có cách nào thay đổi được. Tất cả tội ác đều không thể thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật."
"Đội trưởng Nhất Ninh không cần quá nghiêm khắc, chúng tôi không có ý định phủ nhận hành động của mình." Đối diện với phản ứng quyết liệt của đội chuyên án, giọng điệu của Chu Y Dạ vẫn từ tốn như cũ.
"Luật chơi là gì?" Hoa Bích Dật không hề muốn đôi co vô ích.
"Rất đơn giản. Tổng cộng có tất cả bốn manh mối với thời hạn tìm ra đáp án khác nhau. Có một sự thật ẩn giấu đằng sau từng manh mối. Nếu quá thời gian quy định mà vẫn chưa giải được, thì mọi người sẽ bị phạt. Manh mối đầu tiên sẽ xuất hiện trong bữa tiệc tối nay tại Diễm Dạ. "
Bỗng khoảng đen trên màn hình máy tính vụt sáng, lần lượt xuất hiện hình ảnh của mười hai gương mặt.
Chu Y Dạ tiếp tục thong thả nói, "Nhìn thấy bọn họ không? Đây chính là hình phạt. Cứ chia ra bốn người một nhóm, nếu mọi người bị phạt thì những thông tin mật của từng nhóm người trên đây sẽ được công bố rộng rãi cho toàn xã hội. Tôi phải nhắc nhở mọi người một câu, phàm là người ngồi ở địa vị càng cao, dưới chân họ sẽ chôn giấu những thứ càng ti tiện thấp hèn. Phía sau hào quang rực rỡ luôn là bóng đen tăm tối."
Các thành viên của đội chuyên án đồng loạt nhíu mày. Những gương mặt hiện ra trên màn hình chiếu đều có đặc điểm chung với mười hai nạn nhân đã chết; Bọn họ là những người nổi tiếng, có địa vị nhất định trong xã hội, đạt được nhiều thành tựu và có sức ảnh hưởng rất lớn đến dư luận và tình hình cục diện đất nước theo nhiều phương diện khác nhau.
Hoa Bích Dật nhìn thấy Mia khẽ gật đầu, cậu liền nghiêm giọng nói, "Tạm biệt!"
Trước khi Mia nhấn nút trên bàn phím để kết thúc cuộc gọi, Chu Y Dạ đã kịp nói câu cuối cùng, "Hẹn gặp lại vào tối nay!"
Vương Kỳ Chiến đấm tay xuống mặt bàn, sự tức giận rõ ràng hiện đầy trong ánh mắt. Đây cũng chính là cảm xúc hiện tại của các thành viên trong đội chuyên án. Bọn họ đều cảm thấy bản thân bị đùa giỡn bởi những tên tội phạm đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
"Chu Y Dạ là tên điên nào thế?" Lần đầu tiên Vương Kỳ Chiến chủ động đặt ra một câu hỏi.
Nhận thấy không thể tiếp tục giấu nữa, Hoa Bích Dật đành nói ra sự thật, "Hắn là hung thủ của nhóm B1, cũng là hung thủ của vụ án 1304. Nam Y Lam đã nói cho tôi biết cái tên này."
"Cậu khiến cho Nam Y Lam mở miệng nói chuyện rồi sao?" Tiêu Nhất Ninh chậm rãi xác định thông tin. Hoa Bích Dật chỉ đơn giản gật đầu, "Như chị Cảnh Nguyệt nói, cậu ta không có trở ngại trong vấn đề giao tiếp. Hiện tại, tôi không thể kể với mọi người những gì tôi được biết từ Nam Y Lam, đó là điều kiện của cậu ta để trở thành nhân chứng của vụ án."
"Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta mau nhanh chóng bắt tên điên Chu Y Dạ đó!" Mia hùng hổ mắng.
Tiêu Nhất Ninh lắc đầu, đưa tay vỗ vỗ lên vai Mia, muốn xoa dịu nỗi bức xúc trong lòng cô, "Chúng ta không có đủ chứng cứ xác định người vừa gọi đến thật sự là hung thủ Chu Y Dạ. Chỉ với cuộc gọi vừa rồi, không thể xin lệnh bắt người."
"Vậy chúng ta có nên đến dự buổi tiệc tối nay không? Lỡ như nó chỉ là một cái bẫy?" Trần Lam Thiên do dự.
"Phải đi!" Hoa Bích Dật và Chloé lại cùng nhau đồng thanh đáp. Lần này Chloé không thèm thắc mắc vì sao Hoa Bích Dật lại đưa ra quyết định giống mình, chỉ tiếp tục nói, "Bọn chúng đã có lời mời, chúng ta không đi chẳng phải là trực tiếp nói cho bọn chúng biết chúng ta đang lo sợ?"
"Chloé, đây không phải là lúc so bì hơn thua với bọn chúng. Bọn chúng là tội phạm, chúng ta là cảnh sát." Trần Lam Thiên không đồng tình, nhíu mày phản bác.
Hoa Bích Dật đưa cho Mia một chiếc USB, trong lúc đợi Mia kết nối, cậu lên tiếng, "Chúng ta bắt buộc phải đi. Nếu không, tôi e rằng mấy tủ đông trong phòng pháp y sẽ phải đăng ký lấy số mới có thể vào nằm đấy!"
"Đây là thông tin của Đoạt Nhãn Sát Thủ, một sát thủ liên hoàn đã có nhiều năm phạm tội tại Gia Nã Đại. Hãy nhìn những tấm hình của các nạn nhân. Có thấy quen thuộc không?" Hoa Bích Dật chỉ tay lên màn hình chiếu, nhàn nhạt hỏi mọi người.
Đội trưởng Tiêu Nhất Ninh vẫn là người đầu tiên phát biểu, anh đã thuộc lòng những thông tin của mười hai án mạng này, "Đều bị móc mắt sao? Tình trạng có phần giống nhóm B2, cái nhóm mà các nạn nhân không có mối liên hệ gì với nhau. Phải không?"
Hoa Bích Dật tán đồng, "Sau khi ra tay giết hại nạn nhân, hung thủ thích lấy đi đôi mắt của họ. Vì thế hắn được đặt tên bằng biệt danh Đoạt Nhãn Sát Thủ."
"Điều này thì liên quan gì đến bữa tiệc?" Chloé không kiềm được lòng mình, tò mò đặt câu hỏi cho Hoa Bích Dật.
"Những nạn nhân của tên Đoạt Nhãn Sát Thủ này ai cũng sở hữu một đôi mắt đẹp. Tôi tin đây là lý do khiến hắn hứng thú và nổi lòng tham muốn chiếm đoạt đôi mắt của họ làm của riêng. Thế nhưng, đối với ba nạn nhân bị móc mắt trong vụ mười hai án mạng lần này, đôi mắt của bọn họ phải nói là rất tầm thường. Dựa theo gu thẩm mỹ của Đoạt Nhãn Sát Thủ, điều này vô cùng xúc phạm. Vậy mà, hắn vẫn ra tay. Đồng nghĩa với việc sau vài năm biến mất, lần này hắn tái xuất với một mục đích khác. Có điều gì đó hoặc ai đó rất quyền lực đã khiến hắn và Chu Y Dạ phải phá bỏ quy tắc của chính mình."
Như mọi lần, khi bước vào giai đoạn phân tích hành vi và động cơ của nhóm hung thủ, mọi người sẽ bắt gặp một Hoa Bích Dật tương đối hòa nhã, kiên nhẫn giải thích rất nhiều thông tin cho toàn đội được biết.
"Bọn chúng tạo ra một trò chơi muốn chúng ta tham gia. Việc chúng ta được tập hợp tại đây cũng đã nằm trong tính toán của bọn chúng. Cả bữa tiệc tối nay cũng vậy. Nếu đơn phương phá vỡ quy tắc trò chơi, bọn chúng có thể sẽ ra tay càng điên loạn hơn."
"Chết tiệt!" Vương Kỳ Chiến chửi thề một câu. Cậu không thích cảm giác mất đi sự chủ động như lúc này.
Tiêu Nhất Ninh nhíu mày, "Cá nhân tôi cảm thấy tuy thỏa hiệp với một băng nhóm đang bị tình nghi là hung thủ giết người là việc rất khó chấp nhận, nhưng nếu xét về tình hình hiện tại, đây có thể xem là một lựa chọn đáng để cân nhắc. Mọi người đều biết, chúng ta đã loay hoay với quá nhiều thông tin về mười hai nạn nhân trong suốt mấy ngày qua mà vẫn không tìm được hướng điều tra chủ đạo. Mặt khác, bọn chúng là những phần tử tội phạm nguy hiểm hơn mức bình thường, vậy nên tôi không muốn phí phạm thời gian mơ hồ với các thông tin không chủ chốt nữa."
Phòng họp rơi vào trạng thái căng thẳng, mọi người đều có những suy nghĩ và quan điểm riêng của mình. Trong tình huống phát sinh đột ngột này, không ai dám chắc ý kiến của bản thân sẽ là tốt nhất.
"Đội trưởng, tôi không đồng ý. Chúng ta đường đường là những tinh anh trong giới, nếu bây giờ phải đi đợi manh mối của bọn tội phạm rồi mới điều tra thì còn gì là mặt mũi của cảnh sát nữa?"
Trần Lam Thiên lên tiếng phản đối. Điều kỳ lạ là Chloé cũng đột nhiên thay đổi thái độ, "Đúng vậy. Chúng ta hiện đang có nhiều thông tin hữu ích vẫn chưa được phân tích kỹ càng từ báo cáo pháp y tôi và anh Lam Thiên đã làm, cộng với phác họa chân dung tội phạm của tiến sĩ Bích Dật. Nếu tiếp tục điều tra theo hướng chúng ta vẫn đang đi, em không tin không tìm ra được chứng cứ chứng minh bọn chúng phạm tội."
Toàn đội chỉ còn Mia và Vương Kỳ Chiến là chưa đưa ra quan điểm riêng. Mia ngày thường rất thích náo nhiệt, không ngần ngại xông xáo phát biểu ý kiến của mình, nhưng lúc này lại vân vê ngón tay, xem ra tâm tư đang rất rối ren. Vương Kỳ Chiến thì không cần phải bàn, cậu ta trước giờ đều không hay nói gì trong những cuộc họp suy luận như thế này. Bất quá thông qua cử chỉ cơ thể của Vương Kỳ Chiến cả ngày hôm nay, mọi người phần nào đoán được cậu sẽ không muốn tham gia trò chơi với nhóm tội phạm.
Hoa Bích Dật nhận ra ánh mắt của toàn đội đang không hẹn mà đặt lên người mình, cậu đưa tay gãi gãi chân mày, "Xét theo phương diện cá nhân, tôi rất không thích bị người khác dắt mũi, đặc biệt là những đối tượng có vấn đề về mặt nhận thức xã hội như bọn họ." Hoa Bích Dật dừng lại đôi chút, ra chiều hơi tư lự, rồi mới tiếp tục nói, "Tuy nhiên, xét theo phương diện chuyên môn thì như đã nói, thật tiếc khi tôi phải thông báo, chúng ta không có lựa chọn nào khác hơn là phải tham gia cuộc chơi."
Nhác thấy Chloé đang muốn xen ngang, Hoa Bích Dật đã lừ mắt nhìn cô. Ánh mắt đó của Hoa Bích Dật nghiêm túc đến độ, Chloé đành phải nuốt xuống những lời phản bác sắp được tuôn ra khỏi khuôn miệng xinh đẹp của mình.
"Đơn giản mà nói, thứ bọn chúng đang nắm trong tay là thứ mà ngay cả ông chú Hoa Kính Thanh của tôi cũng không dám đánh cược. Bọn chúng đang dùng dư luận và cục diện của đất nước để đem ra đặt điều kiện với chúng ta. Nếu như chúng ta lựa chọn không tham gia trò chơi của bọn chúng, thì điều chúng ta nhận được có thể là mười hai thi thể mới hoặc là một sự thật đen tối nào đó làm rúng động xã hội."
Hoa Bích Dật nói xong thì đưa tay làm động tác mời về hướng của Chloé, như đang cho phép cô được quyền tranh luận lại. Nhưng những điều Hoa Bích Dật vừa nói khiến cho Chloé phải suy nghĩ.
Mia chần chừ giây lát, "Không lẽ cứ bị động điều tra theo manh mối của bọn chúng?"
"Đương nhiên không cần thiết. Chúng ta có thể vừa đồng ý với bọn chúng, vừa tiếp tục điều tra những manh mối mà cả đội đã tìm được." Tiêu Nhất Ninh điềm đạm thuyết phục, "Anh cảm thấy việc đồng ý với bọn chúng đối với chúng ta không hẳn đã là điều xấu. Ít nhất chúng ta có thêm nhiều manh mối để phá án nhanh hơn."
"Đội trưởng, anh làm sao chắc chắn manh mối của bọn chúng không phải là những cái quấy nhiễu chúng ta điều tra?" Chloé chất vấn.
Tiêu Nhất Ninh nhất thời chưa thể đưa ra lời giải thích, nhưng Hoa Bích Dật đã tiếp lời thay anh, "Tôi không nghĩ vậy. Điều bọn chúng muốn là chúng ta từ trong những manh mối tìm ra được sự thật về mười hai nạn nhân đã bị sát hại. Tôi không cảm thấy có ác ý ở trong trò chơi này. Bọn chúng chỉ là một đám người tin rằng mình đang giúp cảnh sát thực thi công lý và muốn được chúng ta công nhận điều đó thôi."
Ánh mắt của Hoa Bích Dật đột nhiên tràn ngập sự phấn khích, tuy cậu không tiếp tục nói ra những suy nghĩ cuối cùng của mình, nhưng cậu đã thầm nghĩ, "Hơn cả sự thật của vụ án, thứ tôi tò mò là người đứng đằng sau của toàn bộ kế hoạch này. Dường như người đó đang chuẩn bị bước ra từ trong bóng tối. Trò chơi này chính là lời chào gặp mặt của hắn."
Khi nhận thấy toàn bộ thành viên đã bị thuyết phục, không còn ai muốn tranh luận gì thêm nữa, Hoa Bích Dật liền rút điện thoại trong túi ra, quen thuộc bấm một dãy số. Đầu dây bên kia rất nhanh đã nhấc máy, Hoa Bích Dật nở một nụ cười vô cảm, "Em gái, ngay lập tức đến Sở Cảnh sát, anh hai có tin tốt cho em đây!"
Danh Sách Chương: