Mục lục
Tuyết An Một Đời Quên Lãng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuyết Nhi còn chưa kịp đáp lại đã túm chặt tay áo hắn kêu lớn: "

Cẩn thận!"

Thẩm Thiên Hàn cau chặt mày, vung đao chém hết loạt mũi tên từ xa phóng tới.

Hắn đẩy nàng ra phía sau, một thân lao về phía trước giao đấu với thích khách cùng Cẩm Y Vệ. Tuyết Nhi tròn mắt, nhìn bóng lưng thiếu niên cứ thế không từ nguy hiểm tiến về phía trước."

Tuyết Nhi!!"

Giọng của Diệp Trúc hét lớn từ xa. Nàng ta kinh hãi tột độ, nhìn muội muội đứng giữa trận chiến của các nam tử.

Tuyết Nhi chỉ vừa mới ngoái đầu lại, gió đã cuốn loạn cùng với tiếng bước chân nhanh như cắt và mũi kiếm nhọn lao tới.

Thích khách y phục đen từ đầu đến chân, bịt khăn đen không rõ mặt, đao kiếm và ám khí đều là những loại tân tiến được đặc chế có sức công phá lớn. Cẩm Y Vệ cũng chưa từng phải xử lý vụ ám sát công phu như vậy.

Tạ Diệp Trúc kinh hãi, trợn mắt thét lớn: "

Tuyết Nhi! Mau tránh đi!!"

Nàng chạy đi nhưng sao mà kịp với tốc độ của mũi kiếm thích khách.Đầu óc của Tuyết Nhi ong ong đến không nghe rõ mọi thứ xung quanh, nàng chỉ thấy Diệp Trúc chạy đi, không nghe rõ nàng ta nói cái gì. Có lẽ là do sau cơn ác mộng dài đằng đẵng đó, Tuyết Nhi lại phải trải qua những chấn động lớn khiến nàng không kịp thích ứng ngay.

Nàng không nghe rõ, đầu óc trống rỗng, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Ngay giây phút ấy cơ thể nàng bất động ở đó, không thể di chuyển.

Một ý nghĩ thoáng qua đầu Tuyết Nhi, xẹt qua như một tia sét đến rồi đi: "

Liệu có phải nàng sắp chết lần nữa không?""

Keng!". Tiếng hai thanh kiếm va vào nhau tạo ra âm thanh chói tai khiến Tuyết Nhi sực tỉnh. Lập tức quay đầu.

Bóng trắng lao về trước, chặn một đao cho nàng. Nàng nghe hắn cất giọng lạnh lẽo: "

Chúc Dương, xử lý đi!"

Tuyết Nhi thấy tên thích khách nằm bất động dưới chân hắn, hàn quang trên thanh đao của hắn lấp lóe dưới ánh trăng cùng những giọt máu tươi còn vương trên đầu lưỡi đao.

Nàng nhìn được, ánh trăng sáng cũng không thể chiếu sáng được gương mặt hắn, hắn khoác lên mình bộ y phục trắng thêu vân mây chim hạc nhưng lại không thể cho hắn một chút ánh sáng trên người.Đôi mắt hắn sâu thẳm, lạnh lẽo, sát khí đậm đặc lan ra đến từng câu chữ khiến người khác phải khiếp sợ.

Tạ Diệp Trúc chạy tới chỗ Tạ Tuyết Nhi, nàng nhìn lên mái hiên của cung điện. Bóng đen sì lấp loáng biến mất khỏi tầm nhìn. Gió thổi loạn. Nàng nhìn xung quanh.

Nhìn vào mũi tên lông đại bàng trên thân cây phía xa.

Dường như nhận ra gì đó, Tuyết Nhi liền hét lên: "

Tỷ tỷ! Đừng tới đây!!"

Bốn mắt nhìn nhau. Có vẻ chỉ cần như vậy là đủ hiểu.

Tuyết Nhi không thể nghĩ được gì nhiều, trực tiếp lao tới kéo tay áo hắn."

Cố Trì, mau gọi người tới, thích khách không phải đã hết. Không phải mục đích của chúng!"

Những chiếc đèn lồng cung đình dính máu đung đưa trong gió vẫn làm sáng lên ý niệm bất diệt trong mắt Tuyết Nhi khi nhìn hắn. Con ngươi đen của hắn khẽ rung chuyển nhìn nàng.

Cơn gió đã không còn những thứ mùi ngọt ngào nữa mà là một mùi máu tanh nồng nặc khiến người ta vô cùng khó chịu.

Hắn chỉ nhìn nàng một lúc rồi đáp ngay: "Được."

Tuyết Nhi chính là người đầu tiên gặp đã gọi ngay hắn một tiếng "

Cố Trì!" thẳng thắn như vậy.

Cả thiên hạ này đến Diêu Giang Văn cũng phải gọi hắn "

Công tử" hoặc "

Cố tiên sinh", người khác gặp đều kính cẩn gọi "

Tiên sinh" hay "Đại nhân". Hắn đã không biết từ bao giờ được nghe tên mình từ một người lại lạ lẫm đến vậy.

Cố Trì lúc này mới ý thức được chuyện cấp bách trong câu nói của Tuyết Nhi. Hắn lập tức ra hiệu cho Cẩm Y Vệ và bố trí sẵn người đi bảo vệ thánh thượng đang ở trong đại sảnh chính cung.

Tất cả đều được chỉ đạo nhanh chóng và nghiêm túc khiến chính nàng cũng ngạc nhiên. Bảo sao mà họ lại kính phục hắn như vậy.

Nàng nhìn Thẩm Thiên Hàn dũng mãnh xung phong trận đầu giết địch không hề run sợ. Hắn vẫn còn là thiếu niên năm đó nàng nhìn thấy nơi chiến trường.

Theo phụ thân ra trận chinh chiến từ khi còn rất nhỏ, sống nơi biên quan, nhiều lần cứu nàng thoát khỏi cái chết. Hắn sẵn sàng vì nàng mà vào sinh ra tử.

Tuyết Nhi mím chặt môi, dứt khoát quay đầu chạy tới chỗ Diệp Trúc.

Diệp Trúc dường như không kìm chế được nữa mà tức giận với Tuyết Nhi."

Tỷ đã dặn muội phải ngoan ngoãn ở trong phòng rồi cơ mà. Có biết ngoài đây nguy hiểm thế nào không hả? Lỡ mà muội có mệnh hệ gì thì tỷ biết làm thế nào!?"

Tuyết Nhi ngây người, nàng chưa bao giờ thấy Diệp Trúc tức giận như vậy với mình. Cả buổi hôm nay Diệp Trúc lúc nào cũng lo lắng bất an để ý đến nàng. Nếu là kiếp trước, Tuyết Nhi chỉ sợ mình đã hét lên phản kháng rồi đẩy nàng ấy ra rồi.

Ngay cả Diệp Trúc cũng sẽ không ngờ Tuyết Nhi không tức giận mà nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng nói: "

Tỷ tỷ, ta sai rồi, ta không nên lén chạy ra đây để va phải nguy hiểm khiến tỷ lo lắng. Ta cũng không muốn như vậy đâu nhưng ..."

Tỷ muội nhìn nhau, dường như chính là tâm linh tương thông nhìn lên trời, bầu trời ánh sao có vẻ sắp dấy lên mùi máu tanh.

Tuyết Nhi khẩn trương bảo tỷ tỷ: "

Tỷ mau trở về báo nguy cho phụ thân và ca ca để họ bảo vệ mọi người. Muội chỉ sợ người tới vẫn sẽ sơ suất bỏ sót gì đó."

Diệp Trúc lại kéo tay Tuyết Nhi: "

Vậy còn muội?""

Thời gian không còn nhiều, đừng lo cho muội. Ở đây chẳng phải còn Cẩm Y Vệ và Cố tiên sinh sao?"

Nàng gật gật đầu nắm chặt tay Diệp Trúc mong nàng sẽ tin tưởng mình."

Nếu muội có mệnh hệ gì, ta nhất định không tha thứ cho muội."

Tuyết Nhi rõ hơn ai hết. Kiếp trước, dù nàng có lạnh nhạt với đại ca và tỷ tỷ ra sao thì đến phút cuối trước khi gả cho Diêu Bách họ vẫn khuyên nàng suy nghĩ kĩ trước khi quyết định. Trong cung nguy hiểm khôn lường không thể so sánh với Tạ phủ luôn cưng chiều sự ương ngạnh của nàng được.

Nàng vẫn nhớ, vậy mà vẫn bảo họ: "Đừng quản chuyện của ta!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK