• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đinh! Chúc mừng kí chủ đạt được một tòa âm trạch."

Trần Dương có chút sững sờ: "Âm trạch?"

Hắn đưa tay ra, hình ảnh một tòa nhà hư ảo lơ lửng ở trong lòng bàn tay của hắn."Âm trạch: Là nơi cư ngụ của người đã mất, có thể phù hộ thế hệ sau một đời bình an, còn người đã mất thì được hưởng an bình."

Trần Dương nhe răng trợn mắt: "

Hệ thống, ta lấy cái này để làm gì. Có thể đổi cái khác được không ?"

Hệ thống nói: "Đây là chính kí chủ quay được, nói rõ ngươi cùng âm trạch có duyên với nhau.""

Có duyên em gái ngươi a!"

Không cho đổi thì thôi a.

Nhưng năng lực của tòa âm trạch này cũng thật lợi hại.

Có thể phù hộ thế hệ sau cả đời bình an.

Chỉ riêng năng lực này, không biết bao nhiêu nhà quyền quý ở trên đời tranh giành nhau để chiếm đoạt được.

Nhưng cho dù Trần Dương có nói ra, phỏng chừng cũng sẽ không có người tin tưởng."Đúng rồi, ta có thể cho lão đầu dùng a."

Con mắt của Trần Dương sáng lên, liền đứng dậy đi về hướng hậu viện.

Hắn đi tới trước mộ phần của lão đầu, càng nhìn càng thấy mộ phần này quá đơn sơ."

Lão đầu, ta đổi cho ngươi một nơi ở tốt hơn."

Trần Dương đem âm trạch trong tay ném ra ngoài, một đoàn ánh sáng chợt lóe lên, vốn là mộ đất bình thường bỗng nhiên biến thành một ngôi nhà nhỏ mang theo phong cách cổ kính.

Trần Dương đi vòng quanh âm trạch một lần, gật đầu hài lòng nói: "

Thật khí phái, so với nơi ở của ta còn tốt hơn"."Đúng rồi, ta có mua sách cho ngươi, ngươi chờ một chút a."

Trần Dương chạy về đạo quan, ôm sách tới trước bia mộ, đốt từ từ.

Vừa đốt, vừa giảng giải cho lão đầu mọi thứ liên quan tới hệ thống.

Trần Dương đốt ước chừng sắp đến một giờ, nói đến mức khô miệng khô lưỡi.Đợi đến khi mọi thứ đều hóa thành tro mới phủi mông, quay trở về đạo quan.

Lúc đi tới cửa hậu viện, Trần Dương nhìn thấy một con đại hắc xà đang nằm trong bóng râm dưới tường viện.

Nếu không phải hắn tinh mắt, thật đúng là không nhìn thấy.

Trần Dương cười đi tới, hỏi "

Không phải là ta đã bảo ngươi đừng đến đây rồi sao, sẽ hù dọa đến người khác đấy, biết chưa ?"

Hắc xà nghe động tĩnh, ngoảnh đầu lên nhìn hướng Trần Dương, lưỡi rắn phun ra nuốt vào."

Ngươi thích ở nơi này?" Trần Dương nghe nó nói xong có chút không biết nói gì.

Không phải là rắn thích nơi âm u ẩm ướt sao?Đất dưới tường viện rất khô ráo a?

Hệ thống lúc này lên tiếng: "

Vạn vật có linh, Ngũ Trang Quan mỗi giây mỗi phút đều đang thu nạp thiên địa linh khí, hấp dẫn các sinh vật tới là chuyện bình thường."

Trần Dương nhìn quanh khắp nơi, đúng là phát hiện có không ít chim chóc đậu vào phía trên tường viện và nóc đạo quan."

Vạn nhất dã thú trong núi cũng chạy tới thì làm sao bây giờ?"

Nơi này là đạo quan, Trần Dương không nghĩ biến nơi này thành vườn thú.

Hắn nhìn đại hắc xà, đại hắc xà cũng nhìn hắn, trong đôi mắt giống như hiện lên nét cầu khẩn."

Ngươi còn muốn đi vào?" Trần Dương suy nghĩ một chút, nói: "

Khi không có người ngoài đến ngươi có thể đi vào, nếu như có người đến thì phải tìm một chỗ trốn đi, đừng dọa đến người ta, biết không?"Đại hắc xà gật đầu liên tục, miệng cũng há thật to, có điểm giống Nhị Cáp.

Trần Dương đem cửa sau đạo quan mở ra một kẽ hở, hắn tính đi vào phòng bếp để nấu cơm.

Kết quả phát hiện thực phẩm để ở trong bếp đều đã biến mất."

Măng tre của ta, bí ngô của ta đâu?"

Hệ thống nói: "

Lúc sửa chữa đạo quan đã tiện thể xử lý rồi.""

Vậy bây giờ ta ăn cái gì a?" Trần Dương đúng là muốn phát điên rồi.

Những thực phẩm kia, đủ cho hắn ăn một tuần lễ, kết quả là hệ thống ném đi hết!

Bây giờ hắn chỉ cảm thấy trong bụng rất đói, dạ dày đang réo lên liên tục.

Cũng còn may, gạo trong thùng vẫn còn.

Hắn nấu một nồi cơm, đợi hơn nửa canh giờ, bới một bát cơm lớn, dùng nước sôi để nguội làm canh đổ vào trong miệng.

Nếu như cha hắn nhìn thấy tình cảnh này, chắc lại khóc lên rồi.

Cơm nước xong, Trần Dương vác cuốc ra hậu viện.

Hắc xà nhìn thấy cũng trườn đi theo sau lưng."

Ngươi đi theo ta làm cái gì?""

Thôi được rồi, ngươi không chê mệt mỏi là được."

Trần Dương cười cười, hướng rừng trúc đi tới.

Bây giờ đã là tháng tư, măng tre đã sớm nhú lên, chỉ một lát sau Trần Dương đã đào được hơn chục búp măng.

Mỗi búp đều rất lớn, có thể xào được một bàn đồ ăn.Ở trên núi, ăn uống cũng không thuận tiện cho lắm, hắn chỉ có thể kiếm được thứ gì thì ăn thứ nấy.

Cũng may trong núi cũng có không ít đồ, phía sau đạo quan có một khu vườn nhỏ, bên trong trồng không ít thức ăn."

Quên mang giỏ rồi."

Nhìn măng tre ở dưới đất, Trần Dương lau mồ hôi trán, liếc nhìn đại hắc xà, nói: "

Ngươi cũng đừng nhàn rỗi, đi, trở lại đạo quan lấy giỏ mang đến cho ta."Đại hắc xà nghe vậy liền rít lên một tiếng, sau đó thân rắn chuyển động hướng về phía đạo quan bò đi.

Tốc độ rắn bò không chậm chút nào, đừng nhìn đại hắc xà dài hơn hai thước, hành động hoàn toàn không để cho người ta cảm thấy vụng về.

Trần Dương đợi trong chốc lát, đại hắc xà ngậm giỏ ở trong miệng bò tới.Đem măng tre chất vào, một tay cầm cuốc, một tay nhấc giỏ lên, Trần Dương thắng lợi trở về.

Lưu lại mấy búp để buổi tối nấu ăn, còn lại, Trần Dương cạo hết vảy bên ngoài chuẩn bị đem phơi thành măng khô.

Bận rộn cho đến lúc chạng vạng tối, hoàng hôn buông xuống, bỗng nhiên điện thoại của Trần Dương vang lên.

Trần Dương móc điện thoại di động ra nhìn một cái, là Trương Quân gọi tới."Đạo trưởng, vật liệu để sửa chữa đạo quan ngài chuẩn bị đến đâu rồi?""Đã sửa xong rồi." Trần Dương nói.

Trương Quân lấy làm kinh hãi, có chút không tin.

Hắn có chút đoán không được ý tứ của Trần Dương.

Chẳng lẽ đã đem tiền công đức dùng hết rồi?

Nhưng mà Huyền Dương đạo trưởng cũng không giống loại người như vậy.

Hơn nữa xem như đã dùng hết, cũng không cần phải nói như vậy để lừa dối mình chứ ?

Nhất định là nghĩ không muốn làm phiền mình!Đúng! nhất định chính là như vậy.

Trong lòng Trương Quân bỗng nhiên nổi lên kính ý. ..

Mặc dù tuổi trẻ, nhưng đạo pháp rất cao thâm, hơn nữa còn không thích làm phiền người khác.

Tuổi còn trẻ đã biết suy nghĩ cho người khác, ở trong thế tục bon chen này quả thật là hiếm thấy."Đạo trưởng, nếu vật liệu ngươi đã mua rồi vậy ngươi cũng đừng mời những người khác giúp ngươi sửa chữa đạo quan, chuyện này giao cho ta.""Đạo quan. . . thật sự đã được sửa chữa xong rồi.""

Ta đã hiểu ý tứ của đạo trưởng, thời gian không còn sớm, đạo trưởng nghỉ ngơi sớm một chút, ta tắt máy đây.""

Tút tút. . ."

Trần Dương im lặng nhìn trời, ta có ý tứ gì để ngươi cho ngươi hiểu a?

Ngay cả ta cũng không biết.

Bữa cơm tối, Trần Dương xào một mâm măng tre, hái được một ít rau cải từ vườn rau, ăn như vậy cũng rất thú vị.

Trần Dương lùa cơm vào miệng từng miếng to, phát hiện đại hắc xà cuộn vòng ở ngay dưới chân đang nhìn mình."

Ngươi nhìn ta làm gì? Nhanh đi tìm thức ăn đi, đừng để ngày mai mở mắt ra lại nhìn thấy thi thể của ngươi. . . Ồ ~ chắc hẳn thịt rắn ăn cũng ngon chứ?"Đại hắc xà liền vội vàng lắc đầu, như đang nói "

Thịt của ta ăn không ngon".

Trần Dương cười cười, nói: "Được rồi, chính mình tự đi tìm thức ăn đi, ta bao ngươi ở đã là rất chu đáo rồi, về phần đồ ăn ta cũng không chịu trách nhiệm."Đại hắc xà vẫn lắc đầu, biểu thị bản thân mình cũng không đói.

Rắn ăn một bữa, có thể chịu được mấy ngày.

Hơn nữa linh khí ở đạo quan dư thừa, đại hắc xà mấy ngày không ăn, thể lực vẫn dồi dào như thường.Ăn xong cơm tối, Trần Dương trở lại trong phòng, lên giường xem điện thoại di động một lúc mới đi ngủ.

Sáng sớm ngày thứ hai, như thường lệ, hơn năm giờ Trần Dương đã thức dậy.

Rửa mặt xong liền đi ra sân đánh quyền luyện khí, sau đó thắp cho thần Thổ Địa một nén nhang.

Sau khi ăn xong điểm tâm sáng, Trần Dương trở lại tiền viện, vừa tựa vào trên khung cửa vừa đùa nghịch điện thoại di động.

Bỗng nhiên từ ngoài cửa vang lên có tiếng bước chân.

Hơn nữa, nghe thanh âm này rõ ràng là không ít người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK