Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu đang kêu cứu sao?”

Ngài sẽ cứu tôi chứ?

“Cậu đang khát vọng sống sót sao?”Đúng vậy!

“Cho dù sẽ rất khổ sở?”Ít nhất nó cũng không khổ sở như bây giờ và, tôi còn muốn sống!

Tôi không muốn bản thân đến thế giới bên ngoài như nào cũng không biết chỉ có thể mang theo đau thương mà chết đi, tôi muốn được đi ngắm nhìn thế giới!

“Được, vậy hãy thử đi.” Thanh niên cười, “ Nỗ lực sống vui vẻ trong cái thế giới sắp không xong này một chút.”*

“Xin, thật lòng xin lỗi, chỉ là trước khi rời đi tôi muốn được gặp lại ngài một lần.” Thiếu niên nói với giọng yếu ớt.

“Tôi đã chuẩn bị xong tâm lý để phẫu thuật rồi, nhưng tôi lại sợ cơ thể này không thể nào chịu được cuộc phẫu thuật cường độ cao như vậy. Cho nên, làm ơn hãy để tôi gặp ngài một lát.” Cậu nhìn thoáng qua người nọ, sau đó lại nhịn không được mà cúi thấp đầu rũ mắt xuống, âm thanh càng lúc càng nhỏ.

Tất cả các thành viên của [ Chó Săn] đều là kết quả của cuộc phẫu thuật “Vượt qua bản chất con người” do những nhân viên nghiên cứu có dị năng thực hiện, nếu thành công, cậu sẽ trở nên giống con người bình thường thêm một chút.

Cậu chưa từng theo đuổi sự mạnh mẽ, cậu chỉ muốn làm một người bình thường đi ngắm nhìn thế giới thôi.

Cho dù sống rất khổ đau, nhưng cậu vẫn muốn sống, bởi vì ngoại trừ khổ đau thế giới vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp.

Bầu trời bên ngoài rất trong và xanh, không khí cũng thật trong lành, hoa tươi cũng thật xinh đẹp, ban đêm có những ngôi sao lấp lánh rất thật kỳ, cuộc sống của mọi người rất thú vị.

Hơn nữa, cậu cảm thấy những người bạn trong Chó Săn rất tốt, tốt hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng. Mọi người ở đây đều tự mình đồng ý việc phẫu thuật cải tạo cơ thể, với thái độ vui vẻ, ngập tràn tình yêu mà sống trên thế giới, bọn họ cũng đối xử với cậu rất tốt.

Cậu vốn đã không còn giá trị nghiên cứu gì nữa, nhưng vẫn cần phải sống một thời gian dài bên trong dịch dinh dưỡng đặc chế quý giá để tồn tại, và thời gian hoạt động mỗi ngày đều rất ít ỏi.

Nghĩ kĩ thì cũng chỉ có đội Chó săn của quân cảnh là đồng ý tiếp nhận người như cậu, bởi vì bản thân cậu có dị năng hệ trọng lực, cũng có sức sát thương rất cao, còn có thể đồng ý biến đổi cơ thể.

“Tại sao muốn gặp tôi? Cậu nên đi gặp cha mẹ của mình và Chuuya- kun đi.” Ango nói.

“Tôi đứng nhìn từ xa là được rồi. Cuộc sống bây giờ của bọn họ rất tốt vậy nên tôi nghĩ mình không nên làm phiền bọn họ.” Thiếu niên lộ ra nụ cười hạnh phúc nhẹ nhàng.

Thiếu niên gầy đến nỗi gần như da bọc xương mặc một chiếc áo hoodie có mũ, cái mũ lớn gần như trùm kín đầu của cậu, nhưng bởi vì bây giờ cậu phải ngẩng đầu nhìn hắn, vậy nên Ango có thể dễ dàng thấy được bộ dạng của cậu

“Cắt tóc rồi sao?” Ango nhìn lướt qua.

Mái tóc dài màu đỏ cam đã được cắt thành tóc ngắn thoải mái, chỉ riêng mỗi đôi mắt màu lam ngây thơ như đứa trẻ là vẫn không hề thay đổi.

“Vâng, dù sao thì với khuôn mặt này cũng rất phiền phức, vậy nên mọi người đề nghị tôi nên cắt tóc đi, khi nào ra ngoài thì mang theo khẩu trang là được rồi.” Sau đó cậu lập tức vội vàng giải thích, “Nhưng bởi hôm nay trời đổ mưa to, với lại tôi chỉ tới để gặp ngài Ango thôi, vậy nên mới không đeo…”

“……” Ango thở dài, “Cơ thể của cậu không thể tiếp xúc lâu với không khí đâu, hơn nữa thời tiết bây giờ đang rất xấu, ít nhiều cũng sẽ khiến cơ thể cậu bị ảnh hưởng. Quay về đi, sau khi làm xong nhiệm vụ tôi sẽ lại tới thăm cậu, nhớ cố gắng giữ gìn sức khỏe đấy.”

“Có thật không? Tốt quá đi! Tôi nhất định sẽ chờ ngài Ango về!” Đôi mắt thiếu niên lập tức ngập tràn ánh sáng, cậu vui vẻ mà xoay xoay cán dù trong tay, phải mất một lát thì mới sực nhớ mục đích bản thân tới đây là gì.

“Ngài Ango, ngài có thể đặt cho tôi một cái tên không? Biệt danh cũng được.” Thiếu niên đầy mong chờ mà nhìn hắn.

Ango vốn dĩ muốn từ chối ngay lập tức, hắn không muốn làm cái việc mà có sức nặng kiểu mang theo cả một đời người như đặt tên.

Nhưng khi đôi mắt màu lam của đứa trẻ đó nhìn chằm chằm vào hắn, lời từ chối đến miệng đã không thể thốt ra.

“... Tên của cậu thì cậu cần tự tìm, tôi bây giờ chỉ có thể tạm lời lấy Chó Săn làm biệt danh cho cậu thôi.” Ango bất đắc dĩ, “ Nói trước, khả năng đặt tên của tôi rất tệ đấy.”

“Cảm ơn ngài Ango nhiều ạ! Cho dù có thế nào đi nữa tôi cũng rất thích, cũng rất quý trọng!” Thiếu niên tóc cam vui vẻ nói, nụ cười giống như ánh dương tỏa nắng.

“……” Ango nhịn không được dời tầm mắt đi.

Chết tiệt, có phải bên trong gen của Nakahara Chuuya chứa toàn thiên sứ nhỏ không vậy?*

“Odasaku! Anh nói xem rốt cuộc Ango có quá đáng không chứ? Sau khi nói mấy lời thoại buồn nôn kia xong, tôi đã tưởng cậu ta thật sự đưa tôi về nhà! Kết quả là cậu ta ném tôi vào khu kí túc xá của Mafia Cảng cái bụp! Hơn nữa còn ngay cạnh phòng của con sên kia! Tức chết tôi rồi!” Dazai đang vô cùng phẫn nộ mà lên án.

Odasaku bình tĩnh mà uống một ngụm rượu: “Tôi cảm thấy nó vẫn tốt hơn so với việc để lại cậu trong thùng hàng mà.”

Anh tỏ vẻ không đồng tình nói: “Tôi đã rất sốc khi Ango nói tôi nghe việc cậu đang ở trong môi trường chứa đầy vật chất ô nhiễm độc hại nghiêm trọng đấy Dazai.”

Ango đẩy cửa đi vào nghe vậy vui mừng nói: “Đúng vậy, đúng vậy, nhất định phải nghiêm khắc dạy dỗ cậu ta mới được, Odasaku- kun.”

Sau đó hắn nhìn Dazai rồi cười lạnh một tiếng, từ từ đi qua và và lôi từ trong bọc ra cơ man nào máy nghe trộm, máy theo dõi hung hăng mà đập lên bàn.

Dazai cứng người, quay đầu làm bộ huýt sáo.

Ango ngồi xuống mặt không biểu cảm nói: “Tôi chỉ mang cậu về có đúng một lần, hậu quả là trong phòng tôi lại chất đầy mấy cái thứ này. Rảnh tay là nhét vô, rảnh tay là nhét vô, tôi mà không để ý thì rốt cuộc cậu còn định nhét thêm bao nhiêu cái nữa hả. Nói thật là tôi muốn đem đống này tống vô họng cậu lắm rồi đấy, Dazai- kun.”

Dazai hi hi ha ha làm lành: “Đừng giận vậy mà Ango, chỉ là mấy món đồ chơi nho nhỏ thôi, không phải cậu cũng đã biết rồi sao?”

Nói một hồi, riết rồi không biết ai sai luôn: “ Tất cả đều tại cậu hết, Ango. Bởi vì cậu sống quá mức thần bí, nên người khác mới tò mò chứ bộ."

Odasaku nói: “Không, tôi từ chối vụ này nhé.”

Dazai: “……”

Dazai dơ tay xin hàng: “Vâng, vâng, vâng, về sau tôi sẽ không tha mấy thứ đồ chơi này đến cho cậu nữa, không phải là bởi vì tôi lo cho an toàn của Ango sao.”

Ango vốn cũng không thật sự quan tâm, nên chuyển đề tài: “Dazai- kun, nghe nói cậu bị Chuuya- kun bắt trói, sau đó treo lên cây cho quay vài vòng chơi, tới mức nôn luôn đúng không? Có bao nhiêu người thấy được thảm cảnh của cậu vậy? Tiếc ghê, tiếc ghê á, thật sự không có bức ảnh lưu niệm nào luôn sao?

Dazai: “…… Ango, tâm trạng cậu đang không tốt sao? Tại sao tôi lại có ảo giác hôm nay cậu cáu kỉnh với độc miệng hơn mọi ngày vậy”

Ango đẩy mắt kính lên và nghiêng người để cho Odasaku với Dazai nhìn con mắt thâm như gấu trúc của mình.

Hắn gằn từng chữ một: “Tôi, Sakaguchi Ango, đã liên tục tám ngày tám đêm đã không ngủ một giấc đàng hoàng nào, thậm chí còn ngủ không quá tám tiếng.”

Odasaku kinh ngạc mà nhìn con mắt gấu trúc to đùng của hắn: “Công việc của tình báo viên vất vả ghê á, Ango.”

Không, phải nói là không việc khó khăn là công việc của một tình báo viên.

Dazai thì cười đến mức cực kỳ lố luôn: “Há há há! Cái gì đây? Trên thế giới còn tồn tại loại quầng thâm tới mức phóng đại thế này sao! Phải chụp lại! Tôi nhất định phải chụp một bức làm kỉ niệm mới được! Trong túi của Ango có máy ảnh đúng không? Đưa tôi đưa tôi ~”

Ango hơi dãy dụa mốt chút, nhưng chợt nhớ đến gì đó.

Hắn nói: “Chụp sao nhìn cho nghiêm trọng chút, tôi muốn gửi thủ lĩnh xem.”

Odasaku: “……”

Dazai vỗ đùi đồng ý, sau đó lại bày ra tư thế siêu chuyên nghiệp để chụp ảnh cho Ango, nhìn sang Odasaku bên cạnh, Dazai nhịn không được cũng dơ máy chụp cho anh mấy tấm.

Sau khi chụp xong hắn mở máy ra nhìn thành quả lao động, chợt thấy mỗi bức ảnh đều bị chụp lệch đến mức mặt cũng nhìn chẳng ai ra ai.

Dazai: “……”

Dazai: “Khoảnh khắc tôi bấm máy, mấy người đã di chuyển đúng không? Còn lấy tốc độ cực mau, cực chuyên nghiệp để né nữa?!”

Odasaku và Ango chột dạ nhìn nhau, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Dazai: “Cố ý đúng không! Không muốn tôi chụp cho mấy người chứ gì? Thật quá đáng!”

Ango: “E hèm, bởi vì tôi thân là một tình báo viên bí mật nên mới có thói quen né máy ảnh một cách chuyên nghiệp mà, chụp lại đi, lần này tuyệt đối tôi sẽ không né nữa.”

Odasaku cũng nghiêm túc nói: “Tôi cũng vậy, bản năng của cựu sát thủ thôi.”

Dazai thở dài: “Bỏ đi, bỏ đi, hết hứng rồi, không bằng chúng ta chụp ảnh chung đi, chủ quán giúp chúng tôi chụp một bức ảnh với, cảm ơn ~”

Ango sửng sốt.

Vào lúc Dazai đem máy ảnh đưa cho chủ quán xong đang muốn ngồi xuống, Ango đột nhiên nhảy đến và chen vào giữa Dazai với Odasaku, buộc Dazai phải dịch mông ngồi sang ghế bên cạnh.

“A! Ango! Làm cái gì thế!” Dazai sợ ngây người.

Ango ngay ngắn ngồi ở giữa hai người, nghiêm trang nói: “Tôi muốn ngồi ở giữa.”

“Cậu là trẻ con sao?” Dazai hoài nghi mở mời, “Nhóc năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Không quá năm tuổi đúng không?”

“Trưởng thành hơn cậu là được, mời Dazai- kun ba tuổi ngồi ngoan nào, không được lãng phí thời gian của chủ quán đâu.” Ango đã ổn định chỗ ngồi xong.

“Odasaku! Anh nhìn Ango coi! Trẻ con quá đúng không?!” Dazai kêu gào với Odasaku

“Vậy tôi thì mấy tuổi rồi nhỉ?” Odasaku suy nghĩ một chốc, “Chín tuổi.”

Dazai đập bàn: “Chúng ta không có chơi trò nghịch tuổi mà!!!”

Chủ quán: “Chuẩn bị xong chưa? Bắt đầu chụp này.”

“3.”

Bộ dạng ấu trĩ không tả nổi của Dazai lập tức biến mất, còn cố ý tạo vẻ thật ngầu lòi đẹp trai, sau đó nhanh tay chọt eo của Ango một cái, khóe miệng cười tới mức không khép được.

“2.”

Biểu cảm nghiêm túc của Ango nháy mắt đã bị sụp đổ, nhảy dựng lên “A” một tiếng, tới mắt kính cũng bị tay mình không may quăng đi.

“1.”

Odasaku vừa vặn chụp được chiếc kính mắt vào tay mình, vẻ mặt sửng sốt.

“Tách.”

Bức ảnh đầu tiên ba người ở chung cứ vậy mà ra đời.

“Dazai!!!” Ango tức đến mức kính ngữ cũng không thèm thêm vào.

Dazai vừa chạy vừa cười tới mức muốn tắt thở: “Há há há——”

Odasaku nhận lấy máy ảnh ông chủ đưa qua, khi nhìn bức ảnh thì nhịn không được mà cười cười.*Sau khi quậy một trận, Ango lại mệt càng thêm mệt.

Hắn với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nằm bẹp trên bàn, bụng thì sôi lên.

“Gì đây gì đây, Ango, cậu còn chưa ăn cơm chiều à?” Dazai vẫn đang tràn đầy năng lượng như cũ, hắn nằm lên bàn bên cạnh đưa ngón tay chọc chọc vào mặt Ango lớn tiếng cười nhạo: “Bao nhiêu tuổi rồi còn không biết tự chăm sóc mình chứ, quả nhiên chỉ là đứa nhóc mới năm tuổi mà! Ango năm tuổi.”

Vừa dứt lời, bụng hắn cũng reo ầm lên.

Dazai: “……”

“Phụt.” Ango nháy mắt cười muốn điên, “Hahaha! Không thể nào không thể nào? Ba tuổi cũng chưa ăn cơm chứ gì?”

Odasaku cũng sờ sờ bụng mình một chút, sau đó chợt nhận ra: “Chín tuổi cũng chưa ăn cơm chiều.”

Chuyện này khiến cho cả Ango lẫn Dazai cùng kinh ngạc: “Odasaku (kun), anh thế mà cũng không ăn cơm cà ri đúng giờ sao???”

“Thì, sau khi trận chiến kia kết thúc, có rất nhiều nơi cần phải quét dọn, đây chính là lúc mà mấy nhân viên tầng chót chúng tôi vất vả nhất.” Odasaku tiếp tục, “Chờ đến khi tan tầm, thì cửa hàng thường ăn đóng cửa mất tiêu rồi.”

“Như này đi, không bằng cùng tới chỗ tôi ở đi, tôi nấu một bữa cho mọi người cùng ăn!” Dazai đắc ý nói, “Bởi vì dụng cụ nấu ăn tương đối đầy đủ, nên vào lúc tôi đang nghiên cứu xem có loại thuốc độc nào để tự tử không, thì chợt phát hiện bản thân ra bản thân vô cùng có thiên phú trong lĩnh vực nấu ăn nha! Khả năng nấu ăn của tôi tốt lắm đó!”

Thái dương của Ango bắt đầu toát mồ hôi lạnh”.... Đồ cậu nấu thật sự có thể ăn sao? Có cần một tay cầm đũa, tay còn lại chuẩn bị gọi cấp cứu không?”

“Thô lỗ lắm đấy! Ngon thật mà! Cậu phải tin tưởng tôi, Ango!” Dazai cười cực kì rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh, “ Ngon tới mức đôi mắt tan rã, cả người muốn bay lên nha ~”

Ango: “Tin được mới lạ!!!”

Dazai thở dài: “Ango học hỏi Odasaku kia kìa, đừng có lúc nào cũng tức giận vậy chứ?”

Odasaku bình tĩnh nhìn về phía Ango: “Dazai đã nói đến như vậy, tôi nghĩ chắc cũng không có vấn đề gì đâu, hơn nữa tôi cũng muốn nhìn xem chỗ Dazai đang ở như thế nào.”

“Odasaku- kun! Anh tự đi với hắn đi!” Ango chống người trên bàn quầy bar thở dài.

Dazai cùng Odasaku dương đôi mắt trông mong nhìn về phía hắn.

Phòng tuyến của Ango sụp đổ: “Được, được, được, vậy cùng đi xem Dazai có phá nhà mình tới tanh bành không nào, còn việc nấu ăn… Nếu không ổn tôi tự làm cho cũng được.”

Ango đắc ý nói: “Tài nghệ nấu ăn và khẩu vị của tôi rất tốt đấy, cho mấy người nếm thử món sở trường của tôi—— nồi Ango !”

“Ồ, oa! Nghe sao mà thấy giống mấy món bắt buộc phải đánh mosaic vậy.” Dazai lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.

Ango tức giận: “Đồ ăn của cậu bị đánh mosaic thì có! Đồ ăn cậu nấu thật sự có thể ăn à! Chắc chưa?”

“Không có chết người mà ~” Dazai tươi cười ngọt ngào.

Ango giật mình: “Ăn vào không chết là tiêu chuẩn thấp nhất sao? Odasaku- kun, chúng ta bỏ chạy đi!”

Odasaku vuốt cằm: “Hình như chỉ mỗi tôi là không biết nấu ăn thôi nhỉ? Hay tôi cũng tử học nấu ăn xem sao? Hình như sẽ rất thú vị, có thể tùy ý thêm cay nữa.”

Ango ôm đầu: “Anh giỡn với tôi sao a a a ——”

Cuối cùng, ba người bọn họ vẫn cùng nhau đi tới khu kí túc xá của Mafia Cảng, phòng của Dazai nằm ở tận cuối cùng.

Những người sống ở đây hầu hết đều là những người có chút địa vị, ví như cán bộ dự bị gì đó, vậy nên nơi đây khá là vắng người.

Phòng của Dazai là do Ango chọn, đồ dung bên trong đều do hắn sắp xếp.

Ngay sau khi bước vào cửa, Ango đã dùng đôi mắt sắc bén của mình ra quét một lượt toàn bộ căn phòng.

Khiến người ta ngạc nhiên đó là, căn phòng này chỉ bừa bộn thôi, không có mấy thứ như bọ ruồi linh tinh như hắn tưởng, vẫn nằm trong phạm vi cho phép được, chẳng qua trên bàn quăng rất nhiều chai rượu không và thịt cua đóng hộp.

Biểu cảm của Ango trở nên hòa hoãn nhiều, còn có yên tâm và vui mừng nữa.

Dazai ở bên phàn nàn: “Ango, cậu y chang một bà mẹ tới kiểm tra phòng vậy á.”

Odasaku gật đầu: “Đúng là giống thật ấy.”

“……” Ango xù hết cả lông, “Giống chỗ nào?!”

Hệ thống nói: [ Giống thật mà. ][ Câm miệng! Không cầm mẹ nam a a a a ——]

“Được rồi, hai người cứ kiếm đại chỗ nào ngồi được ngồi đi, tôi đi chuẩn bị đây, nhanh lắm á.” Dazai hứng thú bừng bừng vén tay áo lên.

“Cậu chuẩn bị cái gì? Nhà cậu có những nguyên liệu nào thế?” Ango theo hắn vào trong bếp, “Nói trước, cho dù là nguyên liệu gì cũng có thể nấu thành nồi Ango hết đấy! Nồi Ango ra đời chính là vì xã súc!”

“Sao mà càng nghe càng thấy sợ quá đi Ango.” Dazai chảy xuống mấy vạch hắc tuyến, sau đó đắc ý mà nâng cằm, “Hờ! Tôi không giống cậu đâu! Sau khi trải qua vô số lần tỉ mỉ nghiên cứu và chế tạo tôi mới cho món ăn này ra đời đấy. Tôi đặt tên nó là —— gà hầm sức sống!”

Ango: “……”

Ango xoay người lập tức bỏ chạy.

“A!” Dazai kinh hãi, “Odasaku! Bắt lấy hắn!”

Odasaku chỉ cần duỗi tay là đã tóm được gáy của Ango, anh vô cùng nhanh lẹ mà túm chặt lấy, xách hắn quay lại.

Ango liều mạng giãy giụa: “Odasaku- kun a a a ! Thả tôi ra! Tôi chưa muốn chết đâu!”

Odasaku dễ dàng khống chế hành động của hắn: “Yên tâm, Ango, tin tưởng Dazai chút đi.”

Ango muốn phát điên: “Tôi không thế tin hắn được a a a! Tin tưởng tôi chút đi!!!”

Ango sắp bị tức chết rồi, cái cơ thể với năng lực chiến đấu mạnh hơn người bình thường rất nhiều này lại chẳng khác nào một đứa trẻ khi so sánh với Odasaku cảAngo thề, cái tên Odasaku kia nhìn thì rất nghiêm túc nhưng chắc chắn đang cực kỳ sung sướng khi thấy người khác gặp họa! Rõ ràng tên đó đang cảm thấy chơi rất vui! Cọng tóc trên đầu đang ngu ngốc vung vẩy! Rõ ràng anh ta mới là người xấu a a a!

“Odasaku- kun! Anh đang vui vẻ khi thấy người khác gặp họa chứ gì?

Tôi đã nhìn lầm anh rồi! Tôi còn tưởng anh chính là một người lớn vững chãi đáng tin cậy chứ!” Ango nhìn chằm chằm anh với đôi mắt không thể tin được.

“Cậu lầm rồi, thực ra tôi là một người có tính cách rất hoạt bát.” Odasaku trưng cái mặt không biểu tình gì ra nói.

Ango: “……”

Ango không còn gì để nói nữa.

Hắn từ bỏ dãy dụa, tự sa ngã mà đem mấy mấy con cua đóng hộp còn nguyên Dazai chưa ăn hết còn để trên bàn ra gặm hết luôn để trút giận, sung sướng mà nghe thấy tiếng kêu thảm thiết tràn ngập đau lòng của Dazai vang lên.

Nhưng quãng thời gian vui vẻ thường rất ngắn ngủi, từ cái lúc Dazai bắc gà hầm cuộc sống khỏi nồi, hắn đã cười không nổi nữa.

Ango phản ứng càng mạnh, kháng cự càng nhiều, sợ hãi càng lớn, Odasaku sẽ càng vui vẻ, Dazai lại cực kỳ sung sướng.

Odasaku khống chế Ango, Dazai gắp một miếng thịt, mang theo nụ cười tươi rói từ từ tiến lại.

“Nào Ango, thử một miếng đi, tôi đảm bảo là nó sẽ rất ngon, chỉ cần ăn một miếng là chắc chắn câu luôn linh hồn.” Ác ma dụ dỗ nói.

Ango vặn vẹo cổ tới cực hạn để tránh né, vẻ mặt ngập tràn hoảng sợ và tuyệt vọng: “Cậu đừng có tới đây a a a a ——”

Ango nhỏ yếu bất lực lại đáng thương cứ thế bị ép buộc nhét một miếng thịt gà vào miệng, sau đó, giống như máy tính bị cắt điện, mất luôn ý thức trong nháy mắt.

Hệ thống: [……]Tốt quá đi, Ango. Cái này so với thuốc ngủ vừa hữu hiệu hơn lại vừa an toàn hơn này, vậy là cậu có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi.

Odasaku ngạc nhiên mà “a” một tiếng, buông Ango ra và quan sát hắn, cảm thán nói: “ Thần kì ghê, mới ăn có một ngụm mà thật sự bị đoạt mất linh hồn luôn này.”

Hai người buông tay để Ango nằm bẹp xuống đường, cùng nhau tò mò tiến lên thử một ngụm “gà hầm cuộc sống”

Odasaku, nằm liệt giữa đường.

Dazai, nằm liệt giữa đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang