Cơn gió lạnh thổi qua khe cửa, những tia sáng cũng dần hé lộ, Hana mở đôi mắt xanh biếc nhìn lên bầu trời, một ngày trôi qua đầy suy tư, cô dụi lấy mắt, ngồi dậy đi sửa soạn cho bản thân bắt đầu với một ngày mới.
Gia đình của Hana có truyền thống trồng hoa cẩm tú cầu, đến cả bản thân cô cũng vô cùng thích nghề này. Ngoài việc chăm sóc cây, mỗi lần rãnh rỗi cô sẽ vẽ lại khu vườn cẩm tú cầu, bố mẹ biết cô rất thích học vẽ nên ưu ái cho cô tìm một lớp học.
Tuy nhiên, Hana đã từ chối, cô không muốn bố mẹ tốn kém vào sở thích đấy, dù gì cô vẫn thích trồng cẩm tú cầu hơn. Từ nhỏ đã tự lập biết học cách kiếm tiền, thường hay mời gọi những người xung quanh mua hoa và ăn một phần hoa hồng từ đó, nên cô rất yêu công việc truyền thống của gia đình.
Cô có một tình cảm đặc biệt với khu vườn, bởi vì nó lưu giữ những kí ức vô cùng đẹp đẽ của người ông đã mất.
Và sau này, có lẽ bố mẹ sẽ để lại khu vườn cho cô tiếp quản, đơn giản vì đứa em trai nhỏ hơn cô một tuổi không hề thích nó, cậu đã rời nhà đi học kỹ sư xây dựng ở Tokyo từ rất lâu, tới tận bây giờ vẫn mãi chưa chịu về, mọi việc làm ăn trong nhà đều do một tay Hana quản lí.
8h30 sáng, khu vườn nằm cạnh nhà cô cũng mở cửa chào đón khách, đa phần họ chủ yếu đến đây mua những bó hoa cắt cành sẵn về chưng trong nhà, rất ít ai biết cách chăm sóc đặc biệt để đổi màu hoa cẩm tú cầu, nên hầu như chẳng mấy ai thích trồng chúng.
Tiếng chuông gần cửa vang lên * ting ting *
" Xin chào quý khách ! " Hana cúi đầu cung kính chào.
Một người đàn ông mặc bộ vest lịch lãm đứng trước cửa, anh tháo bỏ cặp kính đen xuống để lộ đôi mắt cầu vồng đặc biệt.
" Anh Tomu ? " Hana tròn mồm kinh ngạc.
" Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi nhỉ !
Cô Hana ! " anh cười, nụ cười nhã nhặn hút hồn.
Hana trông thấy anh không khỏi lúng túng, bước ra khỏi quầy, miệng luân phiên những câu hỏi :
" Sao anh biết nơi này mà đến đây ?
Anh vẫn chưa đến Tokyo để qua Tama làm việc sao ? "
Tomu bật cười, anh liên tục lắc đầu, trình bày rõ với Hana, anh vừa mới xin nghỉ làm ở đó vào tối hôm qua, và sẽ về nhà mở một lớp dạy vẽ riêng, như vậy thời gian rãnh của anh sẽ có nhiều hơn. Anh vẫn còn ấn tượng với cô gái uống cà phê không đường, đặc biệt hỏi thăm đến đây tìm Hana.
Lời nói lẫn hành động của anh khiến cô có chút ngượng ngùng, không ngờ anh lại chủ động như vậy, càng lúc cô càng có cảm giác đặc biệt với anh hơn.
Cái miệng nhỏ của cô bị sự lịch thiệp của anh khóa chặt, nó nhăn nhó đầy nét khó xử, cả đôi mắt xanh biếc kia cũng vậy, đảo liên tục như một kẻ gian manh.
Để giải tỏa bầu không khí ấy, Tomu tính ý, đã chủ động đề nghị cô đưa anh đi tham quan khu vườn nhà cô, nó không quá rộng lớn nhưng đâu đâu cũng là hoa cẩm tú cầu.
Từ màu xanh dương, tím đến hồng che kính cả một khu, còn lác đác cả những màu trắng, Hana rất nhiệt tình, giải thích cho Tomu biết ý nghĩa từng màu sắc.
Màu tím tượng chung cho sự khao khát và thấu hiểu, màu hồng tượng trưng cho tình yêu và hạnh phúc, màu trắng tượng chưng cho sự ngây thơ và trong trắng. Chỉ duy nhất màu xanh dương tượng chưng cho điều không tốt đẹp, thờ ơ và vô tâm.
Chung quy, cẩm tú cầu vốn là tri kỉ với những cơn mưa, nên chuyện chúng pha trộn thêm điều không tốt đẹp là chuyện quá đổi đương nhiên.
Và, trong số các màu sắc Hana thích nhất màu xanh dương mang ý nghĩa không tốt ấy, Tomu nghe cô giải thích, lòng như cảm nhận như cô không phải là cô đơn giản, cứ như người chịu tổn thương rất nhiều, anh không tiện hỏi, im lặng quan sát cô.
Hana tiện tay cầm lấy kéo cắt những nhánh hoa đẹp nhất, màu trắng, màu ngây thơ và trong trắng, cô gói chúng lại thành một bó tặng cho Tomu.
Anh không từ chối, thuận miệng lại đề nghị Hana lần nữa đến nhà mình chơi, lần này anh không có ý định giết cô, mà chỉ muốn tiếp cận thân thiết với cô.
Thế nhưng, Hana vẫn khăng khăng không đồng ý.
" Xin lỗi....
Chắc là tôi không tiện đến đó..."
" Nếu vậy...
Cô Hana có muốn học vẽ không ? " Tomu lại ngỏ ý tiếp.
" Học vẽ ? " Hana nghe nói có chút ngơ ngác, nhìn ánh mắt kiên định kia.
Tomu bỗng kéo lấy tay cô, đặt lên đó một tờ danh thiếp, giọng anh pha trộn chút huyền bí, dặn dò cô :
" Tôi rất thích cô Hana !
Mong là cô sẽ đến đó học, hãy liên lạc cho tôi khi cô đã nghĩ kĩ "
Hana cầm chặt lấy tờ danh thiếp, cô vẫn chưa kịp phản ứng trước loạt cảnh này, không thể tin lại có người bảo thích mình chỉ trong vài lần gặp, còn mời gọi cô rất nhiều lần.
Tomu nhìn ra nét mặt đầy sự nghi ngờ của Hana, anh biết cô đang cảnh giác, liền đặt tay lên vai cô vỗ vài cái, trấn an.
" Đừng lo ! Tôi không làm hại cô Jury đâu !
Cô có thể đến lớp của tôi học miễn phí, cô là người đầu tiên tôi ưu ái đấy ! "
Nói xong, Tomu vội cầm lấy bó hoa rời đi, còn không quên đặt lên chiếc xích đu bên cạnh một số tiền như trả cho bó hoa.
Hana cầm lấy số tiền chạy theo, cô vốn muốn trả lại nhưng bước ra tới cổng đã không thấy Tomu đâu, anh biến mất chỉ trong tích tắc, cứ như người đi mây về gió, thoáng chốt đã mất tăm.
" Anh ta...thật kì lạ..." cô lầm bầm.
Một ngày làm việc cứ thế trôi tới tận tối, bề ngoài Hana như có vẻ bình thường nhưng nội tâm bên trong lại loạn hết lên với hành động của Tomu. Cô mang tâm tư đầy bộn bề trở về nhà, trong căn phòng tắm tiếng nước chảy xối xả cũng không làm trôi đi những suy nghĩ.
Bố mẹ đang chờ cô ở phòng bếp, họ cùng dùng bữa tối với nhau, thấy sắc mặt kì lạ của con gái, bố cô vội hỏi han :
" Hôm nay ở tiệm có chuyện gì xảy ra hả ?
Bố thấy con cứ lờ đờ kiểu gì thế Hana ! "
" À...không có chuyện gì đâu...
Con đang bận suy nghĩ đến một người ! " Hana cúi đầu xuống, tay gấp lấy thức ăn vội vàng cho vào miệng, mẹ cô biết chắc có gì đó khiến cô bận lòng nên cố gặng muốn biết.
Cuối cùng, Hana cũng kể rõ mọi việc cho bố mẹ nghe, họ cũng lo sợ Tomu là kẻ xấu thấy Hana có chút nhan sắc định dụ dỗ.
Nhưng rồi, chưa hẳn những điều họ nghĩ là đúng hoàn toàn, họ vẫn cho Hana rất nhiều ý kiến để cô lựa chọn.
Sau bữa cơm, Hana quay trở về phòng, cô lấy tấm danh thiếp nhìn nó thật lâu, những câu nói của Tomu lúc đó lại hiện lên trong tâm trí cô, anh thực sự thích cô ? Anh đối tốt với cô là có mục đích gì ?
Đầu Hana bị suy nghĩ làm cho rối rắm, cô không tài nào ngủ được.
Để giải tỏa tâm trạng cô mở những bản nhạc quen thuộc, lời bài hát du dương đưa cô vào giấc ngủ, trong khi cửa sổ phòng vẫn đang mở.
Bóng người quen thuộc lần nữa đi vào, Tomu nhìn cô không rời mắt, anh mỉm cười, trong đầu anh là cả một kế hoạch dẫn dụ Hana từ từ rơi vào vòng tay anh, rồi để cô tự nguyện thay độc cho Anna.
Có như thế, anh không cần ra tay giết hại cô mà vẫn có thể giữ cô ở bên cạnh, so với Anna dù hai người có gương mặt giống nhau nhưng tính cách và hình thể lại khác nhau.
Vì vậy, nó tạo cho Tomu có cảm giác đặc biệt với Hana hơn, anh lại gần đưa tay lên sờ vào làn da mềm mại kia. Mùi hương của hoa cẩm tú cầu đọng lại trên da thịt thoang thoảng trong không khí khiến anh mê mẩn.
Tomu biết rõ cảm giác của mình lúc này là gì, hay nói trắng ra, anh đã say nắng một con người !
Hơn 1000 năm anh tiếp xúc không ít người và quỷ nhưng những kẻ làm anh thích chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Có lẻ, Hana chính là trường hợp đặc biệt mà Tomu muốn nếm thử, cũng vì lí do đó mà anh không giết cô.
Anh đặt nụ hôn lên phần xương quai xanh, liếm nhẹ nó khiến Hana giật mình tỉnh giấc. Cô hoảng sợ nhìn xung quanh, cửa sổ vẫn mở tung, không 1 bóng người.
Tiếng đồng hồ cứ * tích tắc * liên hồi.
Cảm giác ướt ướt trên da vẫn còn, nhưng vì mồ hôi trên người tuông như tắm hòa chung khiến Hana không nhận ra mình vừa bị một con quỷ sàm sỡ.
Cô vội vàng đóng cửa lại, điều chỉnh điều hòa ở mức mát hơn, từ từ thả lỏng cơ thể rơi vào trạng thái thoải mái để ngủ tiếp.
Danh Sách Chương: