Buổi sáng Tăng Thư từ từ mở mắt, cô khó chịu vùng vẫy lung tung. Người nằm bên cạnh cũng vì vậy mà bị đánh thức. Dương Hàn lười biếng ôm cô, ngăn không cho cô cử động, giọng nói của anh vì chưa tỉnh hẳn nên khàn khàn nói:
"Bảo bối ngoan ngủ thêm một lát"
Tăng Thư nghe lời dụi dụi đầu vào người anh rồi tiếp tục ngủ.
_____________________________________________
Hơn 1 tiếng sau,
Tiếng bấm chuông bên ngoài gần như đánh thức Tăng Thư. Cô động đậy khó chịu tựa sát vào người Dương Hàn như muốn cản đi âm thanh ồn ào truyền đến tai. Dương Hàn vốn muốn ngủ thêm nhưng anh không nỡ nhìn cô không ngủ được. Anh nhẹ nhàng rời khỏi giường rồi giúp cô đắp lại mền. Dương Hàn hôn hôn lên khuôn mặt cô rồi ra ngoài xem ai sáng sớm lại đến tìm cô như vậy.
Anh đi đến mở cửa, Bạch Dã Nguyên vừa nhìn thấy Dương Hàn không mặc áo đứng trước mặt liền thất thần mấy giây.
Dương Hàn thấy cậu ta thì giọng nói lạnh lùng hỏi:
"Cậu đến đây làm gì?"
Bạch Dã Nguyên trong lòng đầy nghi hoặc nhưng vẫn lấy lại bình tĩnh nói:
"Chào buổi sáng bác sĩ Dương. Tôi đến tìm Thư Thư, có chút đồ phải đưa cho cô ấy"
Dương Hàn giọng điệu mang ý tứ nói:
"Tối qua chúng tôi ngủ trễ, bây giờ cô ấy vẫn chưa thức. Là đồ gì? Tôi sẽ đưa cho cô ấy"
Bạch Dã Nguyên nghe xong có chút không tin. Lúc trước hai người không tính thời gian hẹn hò thì đã quen biết hơn 3 năm nhưng cô chưa từng đưa cậu về nhà hay theo cậu về nhà. Cả hai tuy thân thiết nhưng vẫn chưa đến mức này. Nhưng nhìn bộ dạng tóc tai còn rối, thân trên trần trụi cùng với vết cắn trên cổ của Dương Hàn thì cậu không thể không tin. Chỉ là không hiểu tại sao hôm qua ở bệnh viện cô lại nói hai người họ chỉ vừa quen biết nhau.
Bạch Dã Nguyên đưa qua mấy hộp quà được gói kĩ càng, cậu giải thích:
"Có mấy người bạn giửi đồ cho cô ấy."
Dương Hàn cẩn thận cầm lấy, anh lạnh lùng hỏi:
"Còn gì nữa không?"
Bạch Dã Nguyên chỉ là muốn giải thích một chút, ai ngờ anh ta lại đột nhiên nổi đóa như vậy. Cậu bối rối nói:
"Không còn"
Dương Hàn có ý muốn đóng cửa, Bạch Dã Nguyên cũng nhận ra. Cậu không dám ở lại lâu, chọc giận anh ta có khi cậu lại có thêm mấy ca trực đêm. Vậy nên Bạch Dã Nguyên chào hỏi một tiếng rồi rời đi.
Dương Hàn đem mấy hộp quà để trên bàn rồi đi vào phòng xem cô đã thức chưa. Anh đi đến bên giường nhìn cô còn say ngủ thì lại nhẹ nhàng hôn hôn lên mặt cô. Anh sau đó lại đi vào phòng tắm mở tủ tìm được mấy cái bàn chải mới thì tuỳ tiện lấy một cái rồi đóng cửa phòng tắm.
Lát sau anh rửa mặt xong cả rồi thì ra ngoài, lúc này Tăng Thư đã hơi tỉnh giấc, cô lăn qua lăn lại trên giường rồi ngồi dậy lấy tay dụi nhẹ mắt. Dương Hàn đi đến ngồi bên cạnh cô, Tăng Thư cũng vì vậy mà vô thức tựa vào người anh.
Dương Hàn xoa xoa đầu cô hỏi:
"Em muốn ngủ thêm chút nữa không?"
Tăng Thư nói gì không rõ, giọng nói còn ngáy ngủ của cô lại nhỏ như kiến hoàn toàn không nghe được. Dương Hàn phì cười:
"Hửm? Em nói gì tôi nghe không rõ"
Tăng Thư dụi dụi vào người anh, hai mắt vẫn nhắm chặt. Cô nhỏ tiếng nói:
"Ngủ thêm 5 phút nữa"
Dương Hàn cong môi cười vui vẻ, anh đặt cô nằm xuống giường, bản thân cũng nằm cạnh cô, tay đặt lên eo cô ôm lấy:
"Theo ý em vậy"
______________________________________________
Tăng Thư bất chợt tỉnh giấc. Cô chầm chậm mở hai mắt, cơ thể bị một lực giữ chặt làm cô có chút khó chịu.
Dương Hàn cảm giác có động tĩnh thì anh nhẹ nhàng chạm nhẹ mặt cô:
"Cuối cùng cũng thức rồi?"
Tăng Thư hai mắt đã mở to nhìn anh. Điệu bộ này có lẽ đã thức giấc từ lâu rồi. Cô ừm một tiếng rồi ngồi bật dậy. Dương Hàn cũng rời khỏi giường, anh từ tốn nói:
"Đi rửa mặt đi, tôi đưa em đi ăn sáng"
Dương Hàn nhặt áo sơ mi mặc vào. Mặc dù không được tươm tất như dáng vẻ cô thường thấy nhưng anh lại toát ra vẻ phóng túng lại có chút ngông cuồng thu hút người khác.
Tăng Thư ừm một tiếng đi vào phòng tắm. Lát sau cô đi ra thì không thấy Dương Hàn đâu nữa. Cô tuỳ tiện mặc vào áo đầm tay ngắn ôm dáng màu xám, sửa lại tóc một chút, cô cũng không quên thoa son dưỡng lên môi. Mấy hôm nay trời trở lạnh rồi, vẫn nên bảo vệ bản thân một chút.
Cô ra ngoài phòng khách thì nhìn thấy Dương Hàn đang ngồi trước bàn, trên đó còn có mấy hộp quà. Cô đi đến hỏi anh:
"Những thứ này là gì vậy?"
Dương Hàn tựa người vào sofa, hai tay khoanh trước ngực nói:
"Là bạn trai cũ của em đưa đến"
Tăng Thư nghe xong không hiểu lắm, anh ta sao lại đem quà cho cô?
Tăng Thư đi đến xem giấy dán trên từng gói quà. Cô à một tiếng rồi vui vẻ đem vào phòng để. Dương Hàn đợi cô trở ra lại dò hỏi :
"Hai người chia tay nhưng quan hệ vẫn tốt nhỉ?"
Tăng Thư thản nhiên nói:
"Phải, nhưng đã lâu không gặp rồi"
Dương Hàn không nói gì nữa. Anh vốn muốn hỏi cô là đồ gì mà khiến cô tâm tình tốt như vậy, nhưng lại sợ cô gái nhỏ trách anh nhiều chuyện nên chỉ đành im lặng.
Tăng Thư nhìn anh có chút là lạ thì cô đến ngồi cạnh, cô chầm chậm giải thích:
"Là quà từ bạn học ở Mỹ gửi sang. Họ chỉ biết địa chỉ của Bạch Dã Nguyên nên nhờ anh ấy đem sang giúp"
Dương Hàn nghe vậy thì yên lòng, anh quay sang tay giơ đến chơi đùa với tóc cô:
"Em là đang sợ anh ghen sao?"
Tăng Thư chống cắm nhìn anh:
"Không phải anh muốn biết sao?"
Dương Hàn phì cười, cô gái thật biết hiểu lòng người khác. Anh xoa đầu cô:
"Bảo bối của tôi thông minh thật"
Tăng Thư bỗng nhận ra cô và anh trở nên thân thiết hơn từ lúc nào. Cô cũng dần thích nghi với những động chạm nhẹ nhàng của anh.
______________________________________________
Tăng Thư ngồi trên xe thì cảm thấy đường đi khá quen thuộc, cô bất giác hỏi anh:
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
Dương Hàn đang tập trung lái xe, anh không quay sang cô nhưng vẫn trả lời:
"Về nhà tôi"
Tăng Thư gương mặt hiện đầy dấu hỏi nhìn anh.
Dương Hàn đợi dừng đèn đỏ thì quay sang nhìn cô. Gương mặt lưu manh nói:
"Cái đầu nhỏ của em lại đang nghĩ đến chuyện gì rồi?"
Tăng Thư cười nhẹ:
"Tôi chỉ đang nghĩ ăn sáng thì nên ăn gì"
Cô cảm thấy người đàn ông này mặc dù không phải là chính nhân quân tử gì, nhưng chắc chắn không phải loại dụ con gái về nhà rồi làm bậy. Nếu như anh ta muốn thì đêm qua đã làm rồi.
"Tin tưởng tôi vậy sao?" Dương Hàn mờ ám nói.
Tăng Thư gật đầu:
"Ừm, anh sẽ không nghĩ đến làm chuyện gì xấu với tôi đúng không?"
Dương Hàn thấy đèn đã chuyển màu thì lại tiếp tục nhìn phía trước lái xe, khoé môi cong lên thành hình bán nguyệt:
"Tôi không dám chắc. Tôi cũng là đàn ông, còn là loại có nhu cầu cao"
Tăng Thư ồ một tiếng, cô cười xấu xa:
"Anh đủ sức không?"
Dương Hàn suýt nữa sặc. Anh từng tuổi này chưa gặp người phụ nữ nào dám nói chuyện với anh như vậy? Nếu anh không nghĩ đến làm cô sợ hãi mà chạy mất thì nhất định sẽ không tha cho cô nhiều lần như vậy. Thế mà cô gái này lại dám châm chọc anh. Dương Hàn hai mắt sâu thẳm, giọng nói trầm lại:
"Em thử sẽ biết ngay. Chắc chắn sẽ phục vụ em hài lòng"
Tăng Thư cảm thấy đó lời thật lòng của anh nên khí thế giảm đi phần nào:
"Không cần. Tôi hiện tại không có nhu cầu"
Dương Hàn phì cười, chẳng phải là cô chọc vào anh trước sao, bây giờ muốn rút lui? Dương Hàn là người thích đùa dai, đặc biệt đối với cô càng không có ý dừng lại:
"Cùng lắm tôi sẽ nhường em làm chủ, muốn như thế nào tôi cũng sẽ chiều theo"
Tăng Thư nhìn gương mặt không biến sắc của anh thì lắc nhẹ đầu, giọng nói mang ý đùa:
"Anh biết chiều con gái như vậy có lẽ không thiếu người theo đuổi"
Dương Hàn giọng nói chân thật nhưng vẫn không quên trêu cô:
"Không có ai cả, bởi vì tôi chỉ chiều ý của em. Hơn nữa nếu nói đến nhiều thì tôi vẫn còn thua em"
Tăng Thư thoải mái tựa lưng vào ghế, gương mặt thuần khiết làm người khác xiêu lòng, cô không phủ nhận cũng không kiêu ngạo nói:
"Cảm ơn anh đề cao tôi"
Danh Sách Chương: