• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Thôi, không nhắc chuyện buồn nữa, nào ăn đi, tuy đồ ăn đạm bạc nhưng đều là món tủ của tôi đấy, cô giáo Mỹ Mỹ cô thử món tôm hấp này đi..”

Đũa còn chưa kịp đáp vào chén Trịnh Thư Mỹ, Tạ Tần đã đưa chén của mình chặn lấy con tôm đỏ hỏn được bóc vỏ kĩ càng trên đũa của cô Lưu

“Cô ấy dị ứng hải sản, để vào bát tôi đi”

“A, tôi không biết” cô Lưu khó xử đặt con tôm kia vào bát Tạ Tần, tiếp tục nói:

“Vậy cậu Tạ giúp tôi chăm sóc cho cô giáo nhé, nếu không ăn được gì cả thì tôi làm món khác cho cô”

Trịnh Thư Mỹ xua tay:

“Không cần phiền vậy đâu cô Lưu, ngoài hải sản ra tôi đều ăn được hết, để tôi tự ăn”

Trịnh Thư Mỹ chọn quả cà chua bi cho vào miệng, còn nhiệt tình gắp thêm hai đũa cơm nữa

Cô không ngờ Tạ Tần vẫn còn nhớ cô bị dị ứng hải sản, càng không ngờ anh lại phản ứng nhanh còn hơn cả cô..

Cả ba người gượng gạo thế nào sau một lúc cũng ăn xong bữa cơm, cơm cô Lưu đã nấu rồi nên việc rửa bát chắc chắn phải về tay Trịnh Thư Mỹ mặc dù cô Lưu mến khách thế nào đi chăng nữa

Lạch cạch… keng…soạt…

“Em rửa bát hay khua chiêng đánh trống vậy?” Tạ Tần từ xa tiến lại

“Tại cái bồn này nhỏ thôi” Trịnh Thư Mỹ cố cãi

Tạ Tần khoanh tay đứng tựa vào thành bàn bên cạnh nhìn Trịnh Thư Mỹ, anh dường như không có ý định giúp, cũng không có ý định gì khác ngoài việc đứng phía sau nhìn Trịnh Thư Mỹ đeo găng tay hí hoái với đống chén đĩa đầy ắp

Gió ngoài cửa sổ thổi vào, thổi tung mái tóc cột vội của Trịnh Thư Mỹ bay tán loạn, một vài sợ không chịu yên tĩnh mà thi nhau rơi xuống bả vai rồi che cả mắt cô

Trịnh Thư Mỹ hai tay đều bận, chỉ có thể dùng bắp tay cố đẩy mớ tóc không chịu ngoan ngoãn của mình vào vị trí ổn nhất, nhưng cơn gió kia còn tinh nghịch hơn

Nó chẳng chịu ngưng trò đùa dai của mình, sợ tóc nào Trịnh Thư Mỹ khó khăn tém lên nó lại đùa nhây mà thổi cho rơi xuống, cơn gió sau luôn mạnh hơn cơn gió trước khiến Trịnh Thư Mỹ phát cáu

Cô chỉ vừa vứt cái bát xuống bồn, chuẩn bị tháo găng tay ra cột lại tóc đàng hoàng để cơn gió kia không thể trêu chọc mình nữa thì Tạ Tần đã ở ngay sau lưng cô cất giọng:

“Có muốn tôi giúp không?”

Trịnh Thư Mỹ vốn phải từ chối, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô không có tật thì mắc gì phải giật mình, huống hồ chắc chắn tên Tạ Satan kia thấy cô có phản ứng mới liên tục hàng động kì lạ đến vậy

Nếu bản thân không ngại, thì người ngại sẽ là người khác…

Thế là Trịnh Thư Mỹ nghiêng đầu nói:

“Làm phiền Tạ đàn anh rồi”

Tạ Tần như chỉ đợi có thế, anh bước về phía Trịnh Thư Mỹ, chiều cao cùng thân hình của anh khi càng tiến gần, Trịnh Thư Mỹ càng trở nên nhỏ bé

Bước chân của anh rất nhẹ nhàng, đến nỗi khi Tạ Tần kéo chun buộc tóc lỏng lẻo trên đầu Trịnh Thư Mỹ ra khiến tóc cô rơi vào trạng thái mất phương hướng toàn bộ thì Trịnh Thư Mỹ mới cảm nhận được Tạ Tần

Nắng từ ngoài chiếu vào, rọi lên những sợi tóc tơ non nớt của Trịnh Thư Mỹ như một phép thuật biến chúng trở thành vật có sự sống, và những ngón tay có khớp tay ẩn ẩn những nốt chai sần của Tạ Tần là người đùa vui với chúng

Tạ Tần vuốt tóc từ cổ Trịnh Thư Mỹ lên tận mang tai, anh rất dịu dàng, rất nhẹ nhàng, thao tác cũng rất thành thục, vài giây thôi đã chế ngự được những sợi tóc tinh nghich kia yên vị trong lòng bàn tay của mình

Tóc đã vào vị trí, chiếc cổ thon nhỏ trắng ngần của Trịnh Thư Mỹ liền lộ ra, ánh nắng vàng nhạt kia như dát lên một lớp kim tuyến mỏng khiến nó trở nên cực kì lấp lánh trong mắt Tạ Tần

Khoảnh khắc này, hầu kết Tạ Tần vô thức trượt nhẹ, cả anh còn không nhận thức được mình đã đặt ánh mắt ở đó bao lâu đến khi Trịnh Thư Mỹ gọi, anh mới choàng tỉnh:

“Tạ đàn anh, đã xong chưa, tôi còn phải rửa bát, lát nữa bọn trẻ thức mà tôi chưa rửa xong thì lại phiền”

Tạ Tần kéo chun, hai ba lần xoay cổ tay anh đã hoàn thành nhiệm vụ

“Xong rồi” Tạ Tần đáp

Trịnh Thư Mỹ chẳng quay đầu, cô vẫn đưa lưng về phía Tạ Tần, lắc lắc phần đầu vài lần, sau khi kiểm tra bọn tóc kia không náo nữa thì mới nói:

“Cảm ơn Tạ đàn anh”

“Không có gì, em từ từ mà rửa, tôi không làm phiền em nữa”

Đi, mau mau đi đi…

“Ờ…”

…..

Tạ Tần ra ngoài, anh mang theo dư vị thanh xuân trên tóc thiếu nữ nơi lòng bàn tay

Phải một lúc sau nữa, không gian yên ắng bao phủ chỉ mình anh cùng hai bài vị kia quá mức tĩnh lặng, Tạ Tần mới phát ra tiếng động

Tạ Tần hít một hơi, anh chỉnh gọng kính cho ngay ngắn rồi bước tới lấy nén hương đốt lên

Hương cắm vào lư, ánh sáng yếu ớt chỉ đủ soi một phần nhỏ di ảnh của một cậu trai còn khá trẻ đặt bên trái..

Người trong ảnh so với Tạ Tần bây giờ có phần kém hơn vài tuổi, là cậu trai cười tươi như một ánh dương, khí chất rắn rỏi siêu phàm dù chỉ qua bức ảnh đen trắng, cũng có thể nhìn ra được

Tạ Tần nhìn di ảnh, rất lâu rất lâu anh mới cất tiếng:

“Trạch Tiêu, cậu có nhìn thấy ai đến đây hôm nay không?

Hôm nay là ngày giỗ tròn sáu năm cậu mất, tôi cuối cùng cũng đưa cô ấy đến được đây rồi..

Nhưng cô ấy, không nhớ cậu…!!

Trạch Tiêu..

Đáng lẽ tôi nên đưa cô ấy đến gặp cậu, nhưng tôi…

Lần sau, lần sau nhất định tôi sẽ để cô ấy gặp cậu

Lần sau, tôi nhất định sẽ nói hết với cậu..

Có được không?”

....

Trịnh Thư Mỹ chiến đấu hơn hai mươi phút cũng hoàn thành nhiệm vụ rửa bát, cô treo đôi găng tay nhựa ướt sũng lên khung cửa sổ rồi quay lưng ra đi ra ngoài

Cô Lưu đang sắp xếp đống đồ chơi cùng tập sách ngổn ngang của tụi nhỏ, Trịnh Thư Mỹ cũng tiến lại giúp một tay

Thấy Trịnh Thư Mỹ đến, cô Lưu như tìm được người bầu bạn, cô bộc bạch:

“Cô biết tên cô nhi Viện này là gì không?”

Trịnh Thư Mỹ cầm quyển vở chi chít nét màu ngổn ngang lên ngắm nghía, nghe câu hỏi của cô Lưu, cô thành thật lắc đầu

“Ánh Dương, nơi này tên là cô nhi viện Ánh Dương”

“Ánh Dương” Trịnh Thư Mỹ lẩm nhẩm theo: “tên rất đẹp”

Cô Lưu cười, cô ấy có nụ cười rất dịu dàng rất đỗi ôn nhu, nụ cười đó thật sự rất hợp với cô ấy

Cô Lưu tiếp:

“Ánh Dương là tên mẹ của Trạch Tiêu, nơi này cũng là bà ấy xây dựng nên”

“Trạch Tiêu là người bạn của Tạ đàn anh phải không?”

Trịnh Thư Mỹ nhớ đến hai bát cơm vừa rồi nên hỏi lại lần nữa, cô Lưu gật đầu, cô ấy cho mấy cây màu vẽ còn nguyên mới vào hộp, cô Lưu lại hỏi Trịnh Thư Mỹ:

“Cô giáo biết Trạch gia ở Tây Đô không?”

Trạch Gia, sao lại không biết, gia tộc này rất lẫy lừng, nhưng chỉ chừng hơn hai năm sau, Gia tộc này sụp đổ trong một đêm mà Trịnh Thư Mỹ nhớ không lầm, thời gian đó cô chỉ mới năm ba đại học

“Tôi biết”

“Trạch Tiêu là tiểu thiếu gia nhà họ Trạch, nhưng mẹ cậu ấy không phải là bà Trạch được cưới xin đàng hoàng”

Trịnh Thư Mỹ đến giờ mới biết Trạch Gia còn giai thoại này, cũng không thể hỏi tại sao cô Lưu lại kể mấy chuyện này cho người mới gặp lần đầu là Trịnh Thư Mỹ nghe nên cô chỉ có thể ở bên cạnh tiếp tục nghe cô Lưu nói

“Mẹ Trạch Tiêu là giáo viên, tôi là học trò của bà ấy, bà là người tôi rất kính trọng, bà hiền từ, lễ nghĩa, còn rất nhân hậu, lúc bà ấy sinh Trạch Tiêu, tôi cũng có mặt ở đó

Nhưng cô giáo, tôi nói điều này có lẽ hơi hoang đường, cô có tin rằng mẹ Trạch Tiêu đến khi sinh Trạch Tiêu rồi mới biết người đầu ấp tay gối với mình đã có một vợ ba con và là ông chủ lớn hay không?”

Trịnh Thư Mỹ tròn mắt lắng nghe, cô Lưu thở dài rồi lại tiếp:

“Cô Dương mang đủ lời khinh rẻ dèm pha khi sự thật vỡ lẽ, khi ấy cô Dương đang vẫn công tác ở trường cũ và tôi là giáo viên thực tập, nhưng sau đó chuyện gì xảy ra tôi không biết nữa, bà ấy bỗng nhiên mang theo Trạch Tiêu cùng mất tích

Năm đó ai cũng nói cô Dương vì xấu hổ nên chạy trốn, cũng có lời đồn cô ấy ôm tiền nên buộc phải rời đi, có một khoảng thời gian dài tôi đến trường đều nghe lời bàn tán chửi rủa cô ấy không ngớt

Mãi đến vài năm sau khi tôi vô tình đến nơi đây mới hội ngộ với cô Dương và biết được sự thật..

Cuộc đời của cô Dương dường như là chuỗi ngày đau khổ kéo dài mãi không thể dứt, hai mẹ con chỉ yên bình đến khi Trạch Tiêu được 15 tuổi, cậu ấy bị chẩn đoán bạch cầu, sau một năm chống chọi bệnh tật, Trạch Tiêu mất

Cô Dương sau khi mất con thì chẳng bao lâu lại mắc bệnh ung thư vú giai đoạn cuối đã di căng, những năm cuối đời cô dùng hết tiền của mình xây nên nơi này, cô Dương mất con, cô ấy lại rất thích trẻ con, cũng rất thương cho những đứa trẻ sinh ra đã không có cha mẹ

Cô giáo Mỹ, cô nói xem tại sao ông trời lại bất công như vậy..??"

Tại sao ư..?

Trịnh Thư Mỹ không thể trả lời được..

Cô Ánh Dương kia và Trịnh Thư Mỹ dường như là đồng bệnh tương liên khi cả hai đều trải qua sinh ly tử biệt, bị lừa dối, bị kinh rẻ, bị mất người thân..

Nhưng ít ra điều Trịnh Thư Mỹ gặp phải đều là báo ứng cho những chuyện xấu cô đã làm, ngẫm lại thì dường như chẳng có gì là uất ức hay bất công cả, đã thế ông trời còn cho cô cơ hội trọng sinh lần nữa

Còn người tên Ánh Dương đó, dù cuộc đời đều là những chuỗi ngày bế tắc nhưng bà ấy đã sống cuộc đời rực rỡ theo cách của bà ấy rồi

Bà ấy sống hết mình vì tình yêu, sinh con, nuôi con khôn lớn, mất con, chống chọi bệnh tật vẫn gieo mầm cho cuộc đời thối nát đã đối xử tệ bạc với bà bằng cô nhi viện này, ngôi nhà của những đứa trẻ cô đơn không nơi nương tựa

Ánh Dương…

Rực rỡ như ánh mặt trời

Nghĩ đến đây, cảm giác hổ thẹn như xâu xé linh hồn của Trịnh Thư Mỹ, nó khiến cô suýt vì đồng cảm mà rơi nước mắt

“Hai mẹ con cô ấy đều thờ ở đây hả?” Trịnh Thư Mỹ là khách, nghĩ thế nào cũng nên thắp cho hai mẹ con họ một nén hương

“Họ ở…..”

“Cô Lưu, bọn trẻ tỉnh giấc rồi” Tạ Tần đi từ cửa vào

Cô Lưu giật mình nhìn đồng hồ trên tay

“Coi đó, tôi mãi lo nói chuyện quên mất giờ giấc, để tôi đi xem bọn trẻ” cô Lưu gấp gáp chỉ đống đồ chơi rồi nói với Trịnh Thư Mỹ:

“Phiền cô giáo Mỹ giúp tôi chỗ này nhé”

“Cô mau đi đi” Trịnh Thư Mỹ gật đầu đáp



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK