Sau khi Thanh Dữu tham gia xong lễ trao giải, cô lái chiếc xe thể thao, là phần thưởng hạng nhất, đi đến cổng tìm nhóm người Hoắc Tinh Thần
Sau khi xuống xe, cô đem năm vạn Lư tệ đưa cho Hoắc Tinh Thần, "Cất kỹ nhé, chúng ta cùng đi ăn tiệc thôi!"
Hoắc Tinh Thần nhận tiền, cười hì hì nói: "Được rồi!"
Cô gái anh yêu kiếm tiền cho anh xài, thật tốt quá!
Về phần nói anh ăn bám, anh cảm thấy không quan trọng, chỉ cần Thanh Dữu vui vẻ là được.
Sau đó anh ấy cố ý cầm tiền phẩy phẩy trước mặt khách quý khác, "Lư quốc này cũng thật là, sao lại không thanh toán điện tử, làm chúng tôi phải cầm một xấp tiền như thế thật mệt mỏi quá đi!"
Các khách quý khác: "..."
Mệt mỏi kiểu này có thể để cho bọn họ mà!
Từ Lân cùng Sầm Hạo Cơ cũng nhận được phần tiền đã cược thắng.
Sầm Hạo Cơ học cách làm của Hoắc Tinh Thần, cố ý lấy tiền từ trong bọc ra cầm trong tay phẩy phẩy, "Đúng vậy nha, cầm một xấp tiền trong tay thật phiền phức, vẫn là thanh toán điện tử tốt hơn."
Nhóm ba người Giang Hựu: "..."
Hai người này có thể xéo đi không?
Sầm Hạo Cơ hỏi Hoắc Tinh Thần: "Đêm nay các người muốn đi ăn cái gì? Muốn đi cùng không?"
Hoắc Tinh Thần không có trả lời, mà nhìn về phía Thanh Dữu hỏi: "Vậy chúng ta lái xe đến khách sạn trên đỉnh núi nổi tiếng trên mạng ăn cơm nhé, đêm nay cũng nghỉ tại nơi đó được không?"
"Tôi thấy trên mạng đều nói khách sạn đó ngoại trừ đắt ra thì không có khuyết điểm gì."
Thanh Dữu khẽ cười nói: "Tốt, chúng ta cũng không thiếu tiền, đương nhiên phải đi chỗ tốt nhất."
Hoắc Tinh Thần dùng ánh mắt đắm đuối nhìn cô, "Chị cứ như vầy sẽ làm hư tôi đó."
Những người khác: "..."
Đột nhiên bị nhét đầy 'cẩu lương' (34) vào miệng, làm họ bất ngờ không kịp chuẩn bị gì.
Hơn nữa bọn họ thật không nghĩ tới Hoắc Tinh Thần còn có mặt này, làm họ buồn nôn muốn chết.
Tính cách Thanh Dữu vẫn tương đối mạnh mẽ, đối với mặt này của Hoắc Tinh Thần, cô không khỏi sinh ra mấy phần yêu thích.
Cô đưa tay vò đầu anh ấy hai lần, "Vậy thì cứ chiều hư thôi!"
Dù sao chuyện kiếm tiền đối với cô mà nói chúng rất đơn giản, cô nuôi nổi anh ấy.
Hoắc Tinh Thần đưa tay ôm lấy Thanh Dữu, "Dữu Dữu chị thật sự quá tốt, chúc mừng chị lấy được hạng nhất."
Quả nhiên người của Dữu Dữu vừa mềm vừa thơm, anh ấy không muốn buông ra chút nào.
Bất quá anh ấy vẫn buông ra, quay đầu nói với Sầm Hạo Cơ: "Chúng tôi muốn đi khách sạn năm sao ở ngoại thành ăn cơm và nghỉ ngơi, hai người đi không?"
"Đúng rồi, trước đó tôi đã điều tra trên mạng, bữa ăn ở khách sạn đó tiêu phí bình quân hai ngàn Lư tệ trở lên cho một người."
"Phòng kém nhất cũng phải trả ba ngàn Lư tệ một đêm, chúng tôi muốn ở phòng cao cấp nhất cỡ khoảng một vạn năm ngàn Lư tệ."
Hai người Sầm Hạo Cơ: "..."
Thật xin lỗi là bọn họ quấy rầy rồi.
Vẻ mặt Sầm Hạo Cơ đau khổ, "Vậy được rồi, những người nghèo như chúng tôi không xứng."
Anh ấy vốn cho rằng có mấy ngàn Lư tệ thì có thể thoải mái tiêu xài, quả nhiên nghèo khó hạn chế tưởng tượng của anh ấy mà.
Chính anh ấy cũng muốn có một người đẹp nhưng thế cưng chiều mình.
Vẻ mặt Từ Lân cũng dở khóc dở cười, "Chút tiền ấy của chúng tôi còn chưa đủ ăn cơm nữa."
"Vẫn nên sống trong trấn nhỏ này thôi."
Bất quá so với việc trở về ăn mì sợi do Nghi Vân Phỉ làm và ngủ trên ghế sô pha thì như vầy tốt hơn nhiều.
Từ Lân móc chìa khóa xe van từ trong túi ra đưa cho Giang Hựu, "Thầy Giang, một hồi chỉ có nhóm mấy người lái xe trở về thôi."
Giang Hựu rất không muốn nhận chìa khóa, nhưng lại không thể, nhóm bọn họ không có tiền để ở lại trấn nhỏ này.
Đã lớn như thế, lần đầu tiên anh ta cảm thấy nghẹn khuất và quẫn bách như vậy.
Anh ta ráng nở nụ cười miễn cưỡng và nhận chìa khóa, "Ừm!"
Hơn nữa hiện tại tâm tư của anh ta không ở chuyện này.
Anh ta vừa nghĩ tới bộ dáng cưng chiều của Thanh Dữu dành cho Hoắc Tinh Thần, còn có cảnh Hoắc Tinh Thần thừa dịp chúc mừng mà ôm Thanh Dữu, anh ta cảm thấy đặc biệt bực bội.
Rõ ràng anh ta thích Nghi Vân Phỉ mới đúng, sao tự dưng anh ta lại cảm thấy thế này?
Trong hai đời Nghi Vân Phỉ đều thích Giang Hựu, đối với tính tình của anh ta, cô ả vẫn tương đối hiểu rõ.
Nhìn thấy bộ dáng hoảng hốt này của anh ta, trong lòng cô ta hơi hồi hộp một chút.
Đột nhiên Nghi Vân Phỉ sinh ra cảm giác cấp bách, cô ta không thể để cho Quý Thanh Dữu đoạt lại Giang Hựu được.
Càng nghĩ càng khẩn trương, đột nhiên cô ta nảy ra một ý tưởng.
Tiếp theo Thanh Dữu cùng Hoắc Tinh Thần lái xe thể thao rời đi, lại làm cho những khách quý khác hâm mộ thêm.
Từ Lân và Sầm Hạo Cơ cũng vui vẻ lên mạng tìm nhà hàng đặc sắc lại có giá cả hợp lý, hai người còn chơi sang đón xe đi nữa.
Chỉ còn lại nhóm ba người của Giang Hựu, ai nấy đều sắc mặt khó coi.
Khương Ỷ đề nghị, "Nếu không chúng ta ăn cơm ở trong trấn rồi lại trở về nhé!"
Cô ấy không muốn lại để cho Nghi Vân Phỉ biểu hiện, nếu làm vậy sẽ làm cho cô ấy như kẻ vô dụng vậy.
Huống chi đối phương nấu mì chỉ thường thôi.
Giang Hựu thất thần nói: "Tôi sao cũng được."
Nghi Vân Phỉ thấy thế càng kiên định với ý tưởng kia, hôm nay cô ta cũng không còn tâm trạng nào để nấu cơm, thế là cô ta gật đầu, "Vậy chúng ta ăn ở bên ngoài đi."
Chỉ là tiền của ba người không nhiều nên đã chọn quán mì ống giá rẻ để ăn.
Vừa bắt đầu ăn, cả nhóm lại thấy Hoắc Tinh Thần cùng Sầm Hạo Cơ gửi không ít ảnh món ăn ngon lêm nhóm chat.
Trong nháy mắt ba người hết muốn ăn.
Bên kia, Thanh Dữu cùng Hoắc Tinh Thần vui vẻ ăn một bữa, rồi lên phòng cao nhất của khách sạn.
Mặc dù căn phòng này có giá đắt đỏ, nhưng đúng là nó rất xa hoa, còn có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm của thị trấn.
Hoắc Tinh Thần cố ý đi xuống lầu cầm nước ép trái cây lên đưa cho Thanh Dữu hỏi: "Dữu Dữu, chị có cần tôi hỗ trợ gì không?"
Mặc dù anh ấy luôn 'nằm thắng' rất thoải mái, nhưng mà anh ấy cũng muốn giúp Thanh Dữu ở những phương diện khác.
Thanh Dữu chẳng những có chỉ số thông minh cao, EQ cũng rất cao, liếc mắt liền nhìn ra ý nghĩ của Hoắc Tinh Thần.
Cô cười nói: "Tôi vừa nhận được một bộ phim tiên hiệp, cậu luyện tập với tôi được không?"
Mặc dù cô có ký ức của nguyên thân, nhưng từ xưa tới giờ cô chưa từng diễn kịch, trước đó cô có thử qua nhưng luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Vốn là sau khi trở về cô sẽ dùng tiền mời mấy giáo viên giỏi để hướng dẫn mình.
Hiện tại cô có thể để Hoắc Tinh Thần luyện tập cùng mình, anh ấy có tiếng diễn giỏi.
Hoắc Tinh Thần lập tức gật đầu, "Được, tôi sẽ luyện tập cùng chị."
Bởi vì sợ tiết lộ kịch bản của bộ phim tiên hiệp, cho nên Thanh Dữu và Hoắc Tinh Thần tắt phát sóng trực tiếp.
Hai người luyện tập, Hoắc Tinh Thần phát hiện ở phương diện khác Thanh Dữu rất lợi hại, nhưng kỹ thuật diễn lại có chút cứng nhắc.
Thế là anh ấy rất kiên nhẫn đối diễn với cô, dạy cô làm sao để diễn xuất tốt hơn.
Tiếp theo anh ấy phát hiện năng lực học tập của Thanh Dữu quá mạnh, anh ấy dạy một hai lượt cô liền biết diễn.
Hai người luyện tập đến hơn mười giờ mới nghỉ ngơi.
Trước khi trở về phòng, Hoắc Tinh Thần hỏi:" "Bây giờ công ty quản lý của chị là của nhà Giang Hựu, muốn tôi giúp chị hủy hợp đồng không?"
"Công ty giải trí Thịnh Hoàng là do anh hai tôi mở, chị có thể đến đó."
"Người đại diện của chị là mẹ Nghi Vân Phỉ, sau khi trở mặt hai người không thích hợp lại hợp tác cùng."
"Tôi có thể để anh tôi sắp xếp cho chị một người đại diện đáng tin cậy."
Anh hai của anh ấy mở công ty giải trí, ngay từ đầu là vì hỗ trợ anh ấy, ai biết làm một chút lại lớn mạnh như vậy, trở thành công ty giải trí hàng đầu hiện nay.
So với công ty giải trí nhà Giang Hựu thì càng có thực lực.
Lúc trước anh ấy muốn mời Thanh Dữu gia nhập công ty, chỉ là lúc đầu không quen thuộc nhau lắm, anh ấy sợ đường đột cô.
Thanh Dữu cười nói: "Tôi đã để luật sư đi hủy hợp đồng rồi."
"Đi gia nhập công ty của anh hai cậu, chuyện này có thể."
"Chờ tiết mục kỳ này kết thúc, chúng ta có thể hẹn thời gian để nói về việc này."
Đối với Hoắc Tinh Thần, cô rất tín nhiệm, cảm thấy anh ấy sẽ không gài bẫy chính mình.
Đương nhiên, đến lúc cô muốn tìm công ty quản lý, cô cũng sẽ ném cho luật sư toàn quyền phụ trách, có vấn đề gì đối phương cũng có thể đàm phán được.
Hoắc Tinh Thần nhịn không được chủ động ôm lấy Thanh Dữu, "Dữu Dữu, vậy chuyện này hãy giao cho tôi làm nhé!"
Thanh Dữu cũng không ghét Hoắc Tinh Thần ôm mình, khóe môi cô khẽ nhếch mang theo vài phần dung túng: "Được thôi!"
Gặp Thanh Dữu không có đẩy ra mình, trong mắt Hoắc Tinh Thần lộ ra tia kích động cùng thực hiện được.
* * *
(34) cẩu lương: Thường thấy trong truyện Trung Quốc, ý chỉ những cử chỉ tình tứ, những lời nói ngọt ngào của các cặp đôi thể hiện trước mặt mọi người làm cho họ thấy choáng ngợp và ghen tị.
Danh Sách Chương: