Nhìn Lộ Ninh thân thiết với người nhà họ Lộ, không ai có thể nghĩ anh không phải là con ruột của nhà họ Lộ, nhưng thực ra cả thôn Vân Hoan ai cũng biết anh không phải, kể cả bản thân Lộ Ninh cũng biết anh bị mẹ bỏ rơi khi còn nhỏ được người nhà họ Lộ nhặt về.
Cha nuôi của Lộ Ninh là Lộ Uy Võ, mẹ nuôi là Trương Tư Tư khi đó lấy nhau đã hơn mười năm nhưng vẫn chưa có con. Ngay từ đầu họ cũng không nghĩ có chuyện gì, chỉ coi như duyên phận không tới. Mãi sau này vẫn không có thai, hai vợ chồng có chút lo lắng liền đến bệnh viện, bác sĩ ở bệnh viện nói là Trương Tư Tư có vấn đề, tử cung của cô bị biến dạng, có thể cả đời khó thụ thai, thậm chí không thể thụ thai.
Trương Tư Tư lúc đó cảm thấy trong lòng thật lạnh, nghe xong lời của bác sĩ tâm muốn chết đều có, lúc đó khác với bây giờ, lúc đó không sinh được con sẽ bị chê cười, Trương Tư Tư Tư nghĩ ngợi rất lâu, thậm chí còn đề nghị ly hôn để Lộ Uy Võ tìm người khác, miễn cho nhà họ Lộ phải tuyệt hậu, nhưng lúc đó Lộ Uy Võ nói ông thà không có con cũng sẽ không lấy người khác.
Lời này người phụ nữ nào nào nghe không cảm động? Trương Tư Tư ôm lấy Lộ Uy Võ khóc lớn, về sau bà cũng nghĩ thoáng. Lộ Uy Võ thương bà như thế, bà liền cố gắng cùng Lộ Uy Võ sinh hoạt. Bà làm mọi thứ, cố gắng sống một cuộc sống tốt đẹp.
Huống chi, trong những năm đó nhà họ Trương bốn người già trẻ lớn bé đều sống sung túc, năm đó trong thôn trở thành người duy nhất mua TV màu, lúc đó luôn có ba hai đứa con nhà nghèo đến nhà cô xem ti vi, Trương Tư Tư không hề khó chịu mà còn ghen tị với những người phụ nữ cùng tuổi mà có con lớn như vậy, lâu lâu còn mang hạt dưa và bánh kẹo cho mấy đứa nhỏ ăn. Điều đáng tiếc duy nhất là cho đến khi Lộ Uy Võ bước sang tuổi ba mươi họ vẫn chưa có con.
Từ năm đó, Lộ Uy Võ đã nghĩ đến chuyện nhận con nuôi, công bằng mà nói thì ông cũng đã nghĩ đến chuyện không sinh con, nhưng Trương Tư Tư lại thỉnh thoảng nhìn con của người khác bằng ánh mắt ao ước, khiến ông cảm thấy xót xa, nên ông muốn cho Trương Tư Tư một đứa, chẳng qua là sợ Trương Tư Tư suy nghĩ nhiều, do dự mấy tháng không dám nói ra. Tình cờ, mùa thu năm ấy, ông đi chợ tình cờ gặp một đứa trẻ, và đứa trẻ đó là Lộ Ninh. Lộ Ninh lúc đó chưa gọi là Lộ Ninh mà gọi là Ninh Ninh, Hai vợ chồng Trương Tư Tư cũng không rõ đây là tên của Lộ Ninh hay do con còn nhỏ phát âm chưa chuẩn nên cũng phát âm là Lộ Ninh. Đương nhiên, chuyện của Lộ Ninh khi đó không liên quan gì đến nhà họ Lộ, Lộ Uy Võ và Trương Tư Tư đang nghĩ, nhất định phải nhanh chóng tìm ra cha mẹ của đứa bé.
Nhưng họ cùng Lộ Ninh ra chợ đợi rất lâu mà không thấy cha mẹ Lộ Ninh đâu, sau này đành phải đem đứa bé lên đồn công an huyện, công an ở đồn cũng chạnh lòng, thông báo tìm kiếm khắp nơi nhưng cuối cùng cũng chẳng tìm được. Lộ Ninh sớm lớn, có lẽ lúc đó nó đã lờ mờ hiểu ra rằng mình bị bỏ rơi nên khi cảnh sát đưa nhóc đi tìm bố mẹ, nhóc không gọi bố mẹ mà chỉ ngồi trên ghế lặng lẽ khóc, từng giọt nước mắt rơi xuống như hạt cườm, làm cho Lộ Uy Võ và Trương Tư Tư nhìn mà khó chịu, Lộ Ninh khóc, Trương Tư Tư cũng khóc theo. Nhưng ngày hôm đó cũng không tìm được cha mẹ của Lộ Ninh. Mấy cảnh sát không còn cách nào khác đành phải tìm nơi nương tựa cho Lộ, có lẽ Lộ Ninh đã nhìn thấy trong ánh mắt Trương Tư Tư một sự quan tâm mà một đứa trẻ ở tuổi nhóc không diễn tả được nên đã bám lấy Trương Tư Tư không buông. Nếu không phải người của đồn cảnh sát biết Lộ Uy Võ cùng Trương Tư Tư đúng là không có con, đều phải hoài nghi người bỏ rơi con chính là hai người này."Đồng chí cảnh sát, hay là trước tiên chúng tôi đem đứa nhỏ này về, dù sao các anh biết nhà chúng tôi ở đâu, đến lúc tìm được cha mẹ đứa nhỏ, chúng tôi liền đem nó đưa trở về có được không?"
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: https://dtruyen.
com/cai-mong-nho/ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!!! Cảnh sát cúi xuống hỏi Lộ Ninh: “Ninh Ninh, con có muốn đi cùng dì không?” “Dạ.” Lộ Ninh khẽ đáp, ngửa khuôn mặt lớn cỡ bàn tay nhìn Trương Tư Tư. Thật ra lúc ấy Lộ Uy Võ cũng do dự, hắn không lo cái khác, mà là lo nếu như người nhà Lộ Ninh tới vợ mình sẽ không nguyện ý trả Lộ Ninh cho bọn họ như thế nào, nó chẳng phải giống như cắt thịt bà. Nhưng không có cách nào, Trương Tư Tư đã nói dù thịt nát xương tan, đứa nhỏ cũng đã tin tưởng nàng, cho nên nàng sẽ mang nó theo. Vài ngày sau, người nhà họ Lộ tình cờ phát hiện ra lý do Lộ Ninh bị vứt bỏ. Mới đầu người nhà họ Lộ còn không hiểu, Lộ Ninh da trắng nõn non nớt, đôi mắt hai mí to tròn đen láy như hạt nho, cái miệng nhỏ nhắn hồng hào dễ thương, cớ sao lại bị vứt bỏ? Thì ra là đứa trẻ thực sự có vấn đề. Bé trai bình thường khi đi tiểu thì dương vật sẽ dựng đứng lên ở các mức độ khác nhau, nên bé trai mặc quần yếm thì đứng tè sẽ không ướt quần, nhưng Lộ Ninh thì không, lúc bé mới tập đi, mặc quần yếm nó cũng tè ra quần, điều này cũng giải thích tại sao Lộ Ninh lúc mới đến Lộ gia luôn ngồi xổm đi tè như một cô bé. Chắc là cha mẹ đứa nhỏ không muốn đứa nhỏ tè ra quần nên mới dạy nó như vậy, điều này làm cho nhà họ Lộ vì có thêm một đứa trẻ được cười sảng khoái, càng thêm thương tiếc cho đứa nhỏ. Nhưng từ đầu đến cuối, nhà họ Lộ không ai nghĩ đến việc sẽ bỏ rơi Lộ Ninh, cho dù Trương Tư Tư mang thai con gái, bọn họ vẫn coi Lộ Ninh là con của mình, nhà họ Lộ hy vọng Lộ Ninh sẽ thuận theo tự nhiên mà tốt lên, một mặt còn mang theo tiền, dẫn Lộ Ninh đi khám chữa bệnh mỗi khi có điều kiện. Họ không tìm đến các bác sĩ ở gần, hàng năm đều đi xa lên thành phố lớn, với bên ngoài họ nói là mang Lộ Ninh đi du lịch. Nhưng trên thực tế, du lịch chỉ là ngụy trang, nguyên nhân chân chính là mang Lộ Ninh đi khám bệnh. Người nhà họ Lộ làm như vậy để Lộ Ninh lớn lên khỏi bị chê cười, nên bao nhiêu năm như vậy, không ai biết Lộ Ninh mắc bệnh kín, ngoại trừ danh y trong nhà và khắp nơi, kể cả em của Lộ Ninh cũng không biết. Từ Trung y là Trung y của nam khoa Lộ Ninh tự mình tìm được, lúc đầu còn tưởng có hi vọng, không ngờ uống thuốc đông y một thời gian lại cảm thấy khá khỏe mạnh, nhưng mà tiểu đệ vẫn không đứng lên chút nào. Cho đến hôm nay, Lộ Ninh cũng không chắc mình có kiên trì nổi nữa không. "
Nếu không được con ở một mình, sẽ không lập gia đình, bà nội yên tâm, con không sao." Lộ Ninh cười nói, "
Hơn nữa, con còn có bà cùng ông nội, còn có ba mẹ và Tiểu Tĩnh." “Bà nội sợ con cô đơn!” bà nội Lộ vội vàng hắng giọng, cố nén nước mắt, “Đừng nói nữa, hấp bánh bao nhanh đi, ba mẹ con sắp về rồi.” "
Bà nội yên tâm, cháu trai của bà rất nhanh làm xong." Lộ Ninh khéo tay, những chiếc bánh được gói gọn gàng, đẹp mắt khiến từng chiếc bánh trông như được in vào khuôn. Một lúc sau, bên ngoài có một cô bé hét lên: "
Anh ơi! Anh đến giúp em với! Em chết mất!" Lộ Tĩnh ôm một túi trứng ngỗng lớn và một túi trứng gà ta lớn chạy vào sân. “Này, cẩn thận chứ sao em còn chạy?” Lộ Ninh vỗ ngực, nhanh chóng tiếp nhận. "
Tại em không muốn mẹ xách nặng, để mẹ đỡ vất vả. Nhưng mà mẹ cứ đòi cầm nên em chạy đi, mẹ không chạy nên không giành được với em." Lộ Tĩnh lau mồ hôi, hì hì cười: "
Anh à, việc làm ăn của anh càng ngày càng tốt nha!" "Ừ, anh cũng rất ngạc nhiên." “Hay anh đừng đi làm nữa, cứ làm thế này đi, để ba mẹ luôn gặp được.” Lộ Tĩnh cười nói. "
Trước mắt còn không được, anh còn chưa xong việc đâu." Lộ Ninh nghĩ đến thiếu ân tình của Lương Hách Thành, cũng không thể quên đi, “Khi nào thật sự ổn định rồi nói. Anh nhờ một người bạn xin cho em mấy đề thi cùng đề ôn tập để trong phòng của em đó." “Cám ơn anh hai!” Thập Nhất sơ trung là tỉnh trọng điểm trường cấp hai, nếu như ngươi có thể hiểu được nội dung học tập của lớp mười một, sau này đi học trọng điểm cấp tỉnh sẽ không có vấn đề gì. "
Con nhóc thối này! Nó chạy còn nhanh hơn cả con thỏ!" Trương Tư Tư vuốt ngực bên ngoài, "
Trứng bể rồi à?" “Không có đâu mẹ.” Lộ Ninh cười nhìn hai vợ chồng ngoài cửa, “Tiểu Tĩnh chạy trước là để cha mẹ được ở riêng, để không phải làm bóng đèn.” “Thằng nhóc thối, lớn tuổi rồi còn trêu chọc ba ba.” Người đàn ông cao lớn, thô kệch xoa xoa cái mũi, đem nông cụ đặt ở một bên đứng lên, “Đi, đi vào ăn cơm." Người nhà lại được đoàn tụ, trên mặt Lộ Ninh lộ ra một tia hạnh phúc mà khi ở bên ngoài hiếm khi anh cảm nhận được. Nhưng bên kia, một người nào đó vẫn nằm trên giường không chịu dậy, ngủ say như chó chết, trên miệng mang theo nụ cười, lắng nghe "
tiếng bíp bíp" mà mình ngày đêm suy nghĩ trong lòng!
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: https://dtruyen.
com/cai-mong-nho/ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!!!
Danh Sách Chương: