• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô đương nhiên không kì thị nghề bác sỹ, cô đương nhiên biết nghê đó vĩ đại nhường nào, chỉ là cô là một người ồn ào như vậy, ngày nào cũng nói nói cười cười, làm sao có thể chịu được sự buồn tẻ chứ. Giang Tương hiểu được bản chất con người của mình, cô đương nhiên nếu yêu ai sẽ yêu hết mình, đương nhiên cũng sẽ cố gắng để thấu hiểu người đó, nhưng nghĩ lại vẫn là cô muốn yêu thương một người chiều chuộng cô hơn tất cả.

Bữa cơm của hai người chưa được trọn vẹn Ngô Kiệt đã phải rời đi. Trước khi anh đi anh vẫn rất lịch sự xin số điện thoại của cô để tiện liên lạc và chủ động thanh toán cho bữa tối, chỉ là Giang Tương thấy nếu sau này anh ấy cũng không thể dành nhiều thời gian cho cô, vậy không phải cô cũng sẽ tủi thân và ấm ức trong căn nhà chung của hai người sao.

Tậm trạng không thể tiêu hóa được thức ăn, cô tự mình đi dạo quanh công viên ở gần nơi đó. Vừa bước chân đi cô thầm cảm thán với ông trời, vì sao đường tình duyên của cô ông ấy lại sắp xếp cho nó đi theo đường tơ vò như vậy, không phải ông bắn nhầm tên tình yêu của cô vào hết cho người khác rồi chứ mà đến nửa người có ý tứ với cô cũng không có nổi vậy.

Cứ mông lung như vậy cho đến khi cô phát hiện ra tiếng bước chân bước đi sau mình. Nơi này là công viên đương nhiên viếc đi lại là quyền tự do của mỗi người, cô không thể nào cấm cán. Nhưng dựa và tiếng bước chân của người đó có phát hiện ra hắn cố tình không đi vượt qua cô mà chỉ chằm chằm đi theo sau cô. Cho đến khi cô lấy hết dũng khí quay lại thì lại nhìn thấy một người.

- Em đi xem mắt không thuận lợi sao?

- Ảnh hưởng đến anh sao?

- Phải.

- Tôi không ăn của anh, không cướp của anh, có gì mà ảnh hưởng chứ.

- Giang Tương, chúng ta hẹn hò đi.

Lời nói của Lục Diệp khiến Giang Tương khẽ giật mình, cô bất ngờ nhìn lên ánh mắt lấp lánh của anh nghi ngờ anh đang trêu ngươi mình, sau đó lại nở nụ cười quay lưng lại phía anh nói tiếp.

- Anh đã có cô gái của riêng mình rồi, đừng trêu đùa tình cảm của người khác. Huống hồ tôi với anh không thể nói có thể nảy sinh tình cảm được.

- Là em đã nói, là duyên không tranh được là nợ ắt phải trả, những gì anh nợ em anh mong có thể trả em.

- Vậy..

- Diệp ca ca, em tìm thấy anh rồi, em vừa nãy nhìn thấy bóng anh bước vào nơi này muốn nhờ anh đưa em về.

Mộc Châu Anh vừa đi vừa nói vừa thật nhanh muốn chạy tới bên cạnh Lục Diệp, cho đến khi nhìn thấy đến gần anh rồi, cô ta cố tình giả vờ vấp ngã, ngay sau đó cả thân hình cô ấy đổ rạp xuống đất, Lục Diệp thấy vậy cũng nhanh chóng đến đỡ cô ấy dậy. Dù sao đi chăng nữa, cô ấy cũng là người có ơn với anh, anh không thể bỏ mặc cô ấy trong lúc này.

Lục Diệp quay lại nói với Giang Tương, anh đưa Mộc Châu Anh về, sau đo sẽ liên lạc với Giang Tương, nhưng cô nói cô không đồng ý, lúc này người phụ nữ bên cạnh anh lại lên tiếng nói muốn đi bệnh viện sợ bị trật khớp chân rồi, điều này càng khiến Giang Tương nhìn cô ta bằng con mắt khác. Bạch liên hoa chính hiệu là đây chứ đâu cần phải tìm xa xôi, cô ta vì sao sớm không đến, muộn không đến đợi đúng đến lúc anh nói muốn cùng cô hẹn hò liền đến, lại còn phải trật chân đúng lúc này mới được. Giang Tương lần này cuối cùng cũng có thể hiểu được tâm tình thế sự.

Nhìn thấy người đàn ông chỉ vài giây trước nói muốn cùng cô hẹn hò hiện tại bế người phụ nữ kia như công chúa bồng trong tay thì có người phụ nữ nào có thể chấp nhận chứ. Giang Tương hét lên nói anh không được đi, nhưng chỉ nhận lại được lời nói của anh bảo cô ngoan ngoãn nghe lời. Giang Tương thực sự tức giận, Cô tháo chiếc giày cao gót dưới chân lên ném thẳng về phía Lục Diệp rồi hét lớn:

- Lục Diệp, nếu hôm nay anh đi khỏi chỗ này, vậy tốt nhất sau này đừng gặp lại tôi nữa.

Bạch liên hoa thấy vậy liền nhỏ giọng gọi tên anh, cuối cùng vẫn là anh đưa cô ấy dời khỏi nơi này, đến khi thu xếp xong xuôi mọi việc cho cô anh liền quay trở lại nhà của Giang Tương tìm cô. Khi này cũng đã gần nửa đêm. Anh bấm chuông cửa nhà cô liền không thấy ai ra mở cửa, gọi điện cũng không có người bắt máy. Anh liên hệ với Lữ Tưởng Mạnh và Hoàng Đông Đông cũng không có thông tin rằng cô đến bên cạnh họ. Cuối cùng anh vẫn đành bất lực dời đi.

Sáng ngày hôm sau, Thác Tài và Giang Triều có cuộc đối đầu với nhau về vị trí nhất phiên trong cuộc đầu tư và Công Ty dược phẩm và thiết bị y tế An Hòa, Lục Diệp đại diện cho Thác Tài tham gia. Anh mặc một thân tây trang màu đen ma mị lạnh lùng ngồi đợi ở sảnh chờ liền thấy Hoàng Đông Đông cùng đoàn đội của mình cũng đang đợi ở nơi này, nhưng ánh mắt cô luôn hướng đến cửa chính như đang trông ngóng một người cho đến khi bóng dáng người phụ nữ ấy xuất hiện.

Giang Tương mặc trên mình chiếc áo sơ mi lụa màu kem nhẹ nhàng cùng một chiếc chân váy trắng, bộ đồ công sở được may tinh xảo thể hiện được từng tấc đường cong trên người cô được phô trương tuyệt mĩ, chỉ có điều khi vừa đến bên cạnh cô Hoàng Đồng Đồng ngây ngốc giật chiếc mác ở áo của cô đi khiến cô mỉm cười một nụ cười nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sự mệt mỏi. Có lẽ đêm qua cô không về, đến ngay cả bộ quần áo này có lẽ cũng mua khi trên đường đến đây.

Giang Tương nhìn thoáng qua anh xong sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần sau đó nhanh chóng bước vào phía căn phòng họp hội tụ đầy đủ những vị lãnh đạo tài tình nhưng có lẽ đấu trường này là của Giang Tương và Lục Diệp, hai người đấu tranh nảy lửa cho đến khi các bên chỉ ngồi nghe thôi cũng đủ để họ thấy mệt. Bèn xin phép nghỉ giải lao một chút sau đó tiếp tục bắt đầu.

Trước đây Lục Diệp không hề biết Giang Tương là con gái của nhà họ Giang, là người thừa kế duy nhất của Giang Triều, hôm nay anh cũng chỉ có thể tưởng tượng ra cô ấy là người được Giang Triều mời đến. Nhưng khi thời gian giải lao này anh muốn nói chuyện cùng cô chỉ nhận được một câu nói vô tình hờ hững của Giang Tương.

- Anh nói nợ tôi anh muốn trả, vậy vị trí nhất phiên này anh đừng giành với tôi nữa. Thứ anh nợ người phụ nữ kia là gì tôi không cần biết, nhưng thứ anh nợ tôi chỉ là một mảng của công việc, vậy lấy công việc ra để trả nợ đi.

- Xin lỗi, trong công việc tuyệt đối tôi chưa bao giờ nhường ai.

Lần này cô trực tiếp quay đi, cô không còn đi đôi giày cao gót của ngày hôm qua, bởi vì cô đã ném đi một chiếc giày, ngày hôm nay cô đi một đôi giày thể thao màu trắng. Mặc dù điều này không làm ảnh hưởng để sự xinh đẹp của cô, nhưng khiến cho chiều cao của cô chỉ còn ngấp nghé đến khuôn ngực của anh.

Vậy nhưng khi quay lưng dời đi, cô lại chẳng thể nghe được nhịp tim của anh đã rơi xuống mất đi một nhịp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK