Mục lục
Những Mẩu Chuyện Kinh Dị Ngắn Khiến Bạn Càng Ngẫm Lại Càng Lạnh Sống Lưng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch tại blog: Cái mẹ gì cũng không có - 什么都没有|
匿名用户
Đã từng thấy rồi, thật ra cũng đã từng bị b.á.o ứ.n.g, kết quả sẽ khiến người khác rất khó chịu.
Hàng xóm nhà tôi là một người đàn ông trung niên, bỗng một ngày trở nên thay đổi, năm mươi tuổi rồi còn ng.oại t.ì.n.h với một cô gái hơn ba mươi tuổi, người vợ b.ất l.ực trước sự việc này liền t.r.e.o c.ổ t.ự s.á.t.
Đứa con trai lớn mà ông ấy vô cùng yêu thương, vừa ưu tú vừa tài giỏi, thông minh lại khéo ăn nói, nhân cách vô cùng tốt, tương lai sáng sủa, từ khi chứng kiến cái ch.ết của mẹ, bệnh tình từ tr.ầ.m c.ả.m trở thành t.â.m t.h.ầ.n p.h.â.n l.i.ệ.t.
Đây là câu chuyện từ năm 2000.
Người con lúc p.h.á.t đ.i.ên lên đã cầm d.a.o để c.h.é.m cha mình, từng nhát d.a.o đều nhắm vào đ.ộ.n.g m.ạ.c.h c.ổ của ông.
Lúc không p.h.á.t b.ệ.n.h thì giống như người bình thường, chỉ có điều là hay lẩm bẩm nói những điều không ai hiểu. Thật ra anh ấy chỉ nhỏ hơn ba tôi sáu bảy tuổi, lúc gia đình xảy ra việc thì mới hai mươi mấy tuổi, vừa đi làm ở một công ty nước ngoài được một hai năm.
Anh ta là người rất thông minh, đối xử với mọi người rất khiêm tốn lễ độ, EQ cao, nói chuyện lịch thiệp, sếp rất thích anh ta. Theo như ba tôi kể, lúc đó anh ấy là người được rất nhiều cô gái trong khu dòm ngó.
Ba tôi kể, lúc anh ta còn nhỏ, cha anh rất bận rộn, ngày nào cũng không có ở nhà, anh ta và chị đều do một mình mẹ chăm sóc. Bà ấy là một người mẹ rất biết cách dạy con, hai chị em anh ta lần lượt thi đậu vào một trường đại học, nhân phẩm cũng rất tốt.
Sau đó, mâu thuẫn của cha mẹ anh ta mới bắt đầu nổ ra.
Sau sự việc t.ự s.á.t của mẹ, có lúc anh ta tỉnh táo lại sẽ nói chuyện với cha mình. Thật ra nhiều năm như vậy thế nhưng ông ấy chưa từng chăm lo cho ngôi nhà của mình, mỗi ngày đều nói phải bận rộn bên ngoài. Lúc đó mẹ của anh ta buổi sáng thì làm việc ở xưởng, về nhà thì nấu cơm, giặt quần áo cho hai chị em, xong hết việc thì ngồi cạnh vừa xem hai chị em làm bài tập, vừa lấy ra những món đồ thủ công nhỏ làm thêm.
Vất vả nuôi lớn hai đứa con, đứa nào cũng giỏi giang. Người đàn ông trung niên có chút tiền thì bắt đầu học người ta n.g.o.ạ.i t.ì.n.h nuôi bồ nhí. Đến khi mẹ mất đi, (lúc này chị đã kết hôn rồi, anh ta thì sống kí túc xá của công ty, vì thế trong nhà g.â.y g.ổ như vậy mà hai chị em cũng không biết) hai chị em mới biết mẹ của mình đã bị ba của mình ép đến tuyệt vọng, người phụ nữ truyền thống ấy không có cách nào để chịu nổi nữa, cuối cùng lựa chọn c.á.i c.h.ế.t.
Nhận được tin báo phải về gấp để n.h.ậ.n x.á.c mẹ, hai chị em khóc đến c.h.ế.t đi s.ố.n.g lại, hàng xóm đều sang để phụ giúp một tay, người chị thậm chí chịu không nổi mà phải nằm viện hết một thời gian.
Còn anh ta thì sao? Mới đầu tâm trạng âm u, tinh thần sa sút, xin nghỉ rất nhiều ngày, nhốt mình ở nhà mẹ không đi đâu. Năm 2000, mọi người đều không biết gì về bệnh tr.ầ.m c.ả.m, họ chỉ tưởng rằng do người mẹ qua đời quá đột ngột nên đã tạo ra nhiều bóng ma trong lòng anh ta.
Cho đến một buổi tối nọ, anh ta đột nhiên phát bệnh, thiếu chút nữa đã dùng d.a.o ch.é.m c.h.ế.t cha mình, người cha nửa đêm cả người đ.ầ.y m.á.u chạy ra khỏi nhà, vừa chạy vừa khóc, khiến người dân cả khu tỉnh giấc. Cuối cùng mọi người ngăn anh ta lại, nếu không ông ấy đã bị chính người con yêu quý của mình dùng d.a.o làm bếp l.ấ.y đ.i m.ạ.n.g s.ố.n.g.
Lúc này người ta mới chẩn đoán anh ta bị t.r.ầ.m c.ả.m và t.â.m th.ầ.n p.h.â.n l.i.ệ.t, cuối cùng được đưa tới bệnh viện để chữa trị.

….
…..
Vài năm nữa qua đi, lúc này tôi cũng đã học tiểu học, một nhà ba người chúng tôi đang ngồi trong phòng xem ti vi, nghe thấy tiếng gõ cửa, nghĩ thầm chắc có ai đó đến.
Vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy anh ta đang cầm con d.a.o làm bếp đứng trước cửa nhìn tôi. Tình cảnh lúc đó vô cùng đáng sợ, lúc đó tôi thật sự sợ đến mức quỳ xuống, run rẩy hét lên: “Bố!!!!”
Anh ta cất d.a.o vào túi, ngại ngùng mà nói: “Xin lỗi, dọa em rồi sao?” Sau đó rất lịch sự mà hỏi: “Có ba em ở nhà không?”
Ba tôi lúc đó đã đi tới cửa rồi, nhìn thấy là anh ta, vô cùng ngạc nhiên mà hỏi: “Ấy, là cậu A đó à? Cậu xuất viện rồi sao? Vào nhà đi, mau vào nhà ngồi.”
Anh ta cười cười nói: “Bệnh khỏi rồi nên được xuất viện, cảm thấy hơi nhớ nhà anh nên ghé thăm một chút.”
Sau đó, tôi và mẹ run rẩy nhìn anh ta đi vào nhà, run rẩy nhìn anh ta nói chuyện với ba, run rẩy rót nước cho anh ta.
Anh ta còn rất khách sáo mà nói cảm ơn.
Ba tôi nhíu mày hỏi anh ta: “Ban đêm mà sao cậu còn c.ầ.m d.a.o làm gì?”
Anh ta vẫn cười cười nói: “Không mang theo d.a.o không được đâu. Tôi sợ lắm, anh không thấy xung quanh tôi nhiều người như vậy sao?”
Vẫn là nói những câu không ai hiểu. Nhưng nếu bạn nói chuyện với anh ta, về chính trị, lịch sử, anh ta vẫn khá là bình thường, hơn nữa còn nói những điều mà bạn chưa biết, hoàn toàn nhìn không ra bị b.ệ.n.h t.â.m t.h.ầ.n.
Sau đó, anh ta vẫn còn muốn ba tôi dẫn đi lòng vòng, hát một bài, ăn một bữa cơm, ba tôi đi với anh ta rồi, tôi và mẹ nằm ở nhà h.oảng sợ, cả một buổi tối không ngủ được, nhưng gần sáng thì ba tôi trở về, mọi thứ vẫn bình thường.
Sau này anh ta vẫn cùng mọi người giao tiếp bình thường, cùng ba tôi và hàng xóm ăn uống, ca hát, đánh cờ, ngoại trừ trong túi quần lúc nào cũng giắt một con d.a.o ra, thì không nhìn ra điều gì khác thường.
Có một lần, người cha kia dắt theo người đàn bà bên ngoài đó trở về, bị anh ta bắt gặp, anh ta n.ổ.i đ.i.ê.n lên.
Người đàn bà đó bị anh ta c.h.é.m tới n.ử.a s.ố.n.g n.ử.a c.h.ế.t, người cha kia thì bị c.h.é.m m.ộ.t n.h.á.t dài trên đùi, vết thương rất đáng sợ.
Có người gọi điện cho ba tôi sang đó, lúc ba tôi qua tới, trong nhà đã chật kín người, chị của anh ta và chồng của cô ấy, hàng xóm, và những người bạn thường chơi với anh ta đang giữ anh ấy lại, vài người kéo ba của anh ta ra, một số khác thì đưa người ả bồ nhí đi cấp cứu. Mọi người loạn cào cào cả lên.
Anh ta lại rất bình tĩnh, con d.a.o trên tay không hề làm bị thương mọi người xung quanh, chỉ một mực nhắm tới người cha kia. Sau đó, anh ta lại được đưa vào bệnh viện điều trị.
Người cha kia thì sao? Nghe nói sau này đã chia tay với người đàn bà kia (có thể bà ấy cảm thấy cứ ở cùng ông ta thì cả mạng cũng không còn), bà ấy nằm viện một thời gian, vết thương ổn rồi thì nửa đêm bỏ trốn.
Bên người chị thì không hề đoái hoài tới người cha kia: “Nếu có việc gì ông cứ kiện tôi, mẹ tôi bị ông h.ạ.i c.h.ế.t, em tôi bị ông h.ạ.i thành như vậy, tôi thì chỉ cầu cho ông c.h.ế.t n.g.a y đi. Ông kiện tôi, tôi sẽ ở trên tòa đưa cho ông tiền cấp dưỡng, đợi ông c.h.ế.t rồi tôi sẽ đi n.h.ặ.t x.á.c cho ông.”
Em trai thì sao? Lại trị bệnh khoảng mấy năm thì ổn rồi.
Sau này, ba tôi nói, buổi tối hôm đó anh ta cầm d.a.o đi tìm ông ấy, là muốn ông dẫn anh ra mộ của mẹ mình. Anh ta cầm trên tay chiếc bánh sinh nhật mà mẹ thích ăn nhất lúc còn sống, vừa khóc vừa nói với ba tôi: “Anh ơi, em nhớ mẹ mình quá!”
1637993751543.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK