Cố Chỉ ôm ngực, vẻ mặt thống khổ: "Bạn học nhỏ, cậu cũng không thể đối với anh như vậy.."
Lời còn chưa dứt, liền thấy một người đứng ở cửa phòng học, nhất thời hai người cùng nhìn về phía cửa.
Thẩm Nhất Hòa xấu hổ đứng ở cửa, vào cũng không được, đi cũng không được.
Trong lúc nhất thời chỉ có thể ngây ngốc sững sờ ở cửa.
"Vào đi."
Cuối cùng, Cố Chỉ khôi phục vẻ mặt đạm mạc trước kia, thu chân ngồi vắt chéo hai chân, ánh mắt thẳng tắp mà nhìn về phía Thẩm Nhất Hòa.
Ngữ khí của Cố Chỉ rất lạnh, khiến cho người ta cảm giác như rơi vào hầm băng, Thẩm Nhất Hòa nhịn không được rụt cổ lại.
Nhưng lại cảm thấy dáng vẻ như vậy rất không có tiền đồ, cuối cùng vẫn thẳng lưng, đi vào phòng học.
Cố Chỉ chú ý tới hộp cơm trong tay Thẩm Nhất Hòa.
Nghĩ đến chính mình đến bây giờ còn chưa ăn cơm chiều, kết quả tiểu tử này vừa tan học liền trực tiếp thả bồ câu cho hắn để đi mua cơm, nghẹn một hơi trong ngực.
Khí áp chung quanh lại giảm.
Thẩm Nhất Hòa tưởng ảo giác của mình, đi đến trước mặt hai người, không hề cố kỵ đem hộp cơm trong tay ném cho Thẩm Úc, sau đó nịnh nọt cười với Cố Chỉ.
Muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi.
Thẩm Úc thấy vậy yên lặng cúi đầu.
"Thế nào, hai người quen biết?" Cố Chỉ nhẹ nhàng gõ ngón trỏ xuống mặt bàn, không phát ra âm thanh gì, nhưng trái tim của Thẩm Nhất Hòa lại theo tiết tấu ngón tay Cố Chỉ mà nhảy lên.
"Quen.. Quen biết." Do dự một chút, Thẩm Nhất Hòa liền thừa nhận.
Cố Chỉ gật đầu, đại khái cũng đoán được một chút.
Tuy rằng hôm nay Thẩm Nhất Hòa bày ra vẻ rất ghét bỏ dáng vẻ Thẩm Úc, nhưng trong giờ học vẫn thường xuyên quay đầu xem tình hình.
Mà hai người đều họ Thẩm, Cố Chỉ có ngốc cũng biết quan hệ của hai người không bình thường.
"Đi WC không?"
"..."
Thẩm Nhất Hòa không phản ứng kịp, kinh ngạc nhìn về phía Cố Chỉ.
Cố Chỉ không để ý đến, ngữ khí cũng rất bình tĩnh: "Đi thôi, cùng nhau."
Ngữ khí chân thật đáng tin.
Hắn tự mình đứng lên, vuốt phẳng sơ mi trắng của mình, sau đó dẫn đầu đi ra ngoài.
Đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu, ánh mắt nhất thời lại ôn nhu vài phần: "Bạn học nhỏ, ăn từ từ, đừng nghẹn."
Thẩm Úc sửng sốt, nửa ngày cũng không phản ứng lại.
Chờ đến khi cậu gật đầu, Thẩm Nhất Hòa cùng Cố Chỉ chỉ để lại cho cậu một đạo bóng dáng.
Có chút ảo não mà nhìn chằm chằm cặp lồng trước mắt, sau đó mới chậm rì rì cầm đũa.
Kỳ thật cậu muốn nói cho Cố Chỉ biết trên người cậu là thật sự không có thẻ cơm.
Cậu phản ứng chậm, đi đường có đôi khi chân tay còn không phối hợp, ngay cả trái phải cũng không phân rõ, cho nên liền đem thẻ cơm đưa cho Thẩm Nhất Hòa.
Thẩm Nhất Hòa tuy rằng ngày thường luôn nói cậu là thằng ngốc, nhưng đối với cậu vẫn là rất tốt.
Ít nhất sẽ không giống các anh chị em khác hung hăng cười nhạo cậu.
Thẩm Úc gắp một ngụm cơm bỏ vào miệng, hơi hơi lộ ra ý cười ngọt ngào.
Nhà vệ sinh nam
Cố Chỉ châm thuốc, đốm lửa màu đỏ như ẩn như hiện trong WC hôn ám.
"Nói đi."
Giờ phút này khuôn mặt Cố Chỉ lộ ra vẻ lạnh lùng, ánh mắt thâm thúy, giống như chim ưng lạnh lùng cô độc mà bá đạo trong đêm đen.
Thẩm Nhất Hòa chưa bao giờ gặp qua ánh mắt sắc bén như vậy.
Ngay cả cha mẹ đã dành quá nửa cuộc đời trên thương trường cũng như vậy.
Nhìn thoáng qua Cố Chỉ còn đang hút thuốc, hít sâu một hơi: "Thẩm Úc là con trai bác ba của tôi, tôi cùng cậu ấy là anh em họ."
"Vậy thân thể Thẩm Úc là xảy ra chuyện gì?"
"Không rõ lắm, bác ba luôn luôn không cho chúng tôi quản Thẩm Úc, chỉ có Thẩm đại ca biết chăm sóc cậu ấy."
Thẩm Nhất Hòa tuy rằng mỗi ngày đều đưa cơm cho Thẩm Úc, nhưng đối với tình huống của Thẩm Úc cũng không biết rõ.
Cố Chỉ cúi đầu, sau đó bóp tàn thuốc, ném vào WC.
"Đã biết."
Nói xong liền cất bước đi ra ngoài.
Danh Sách Chương: