Từ lúc xây cho phụ mẫu được căn nhà mới, túi bạc của nàng cũng trống rỗng, bây giờ phải kiếm bạc nếu không lời hứa cho Tiểu Phúc và Thạch Đầu đi học sẽ bị ảnh hưởng. Lúc trước không có con thì không cần nhiều bạc bây giờ nàng đã là nương của ba đứa con nếu không lo cho tương lai chắc cả nhà phải thất lại cái bao tử, haizzzz nếu không làm nương nàng thật sự không biết được sự cực khổ của mẫu thân, nuôi được ba đứa con lớn hết thật sự rất cực, nào là phải lo từng bữa ăn, giấc ngủ của cả nhà. Đại tỷ cũng đã lấy chồng, trong nhà giờ chỉ còn nàng, phải cố gắng kiếm thêm bạc mới đặng.
Mà hiện tại mẻ tương hoa quả của nàng chắc phải lấy ra dùng thôi!
Nàng nghĩ vậy liền đi đến phòng bếp đem nước dùng tương hoa quả nấu mang ra, đem lại ra sân đưa cho phụ thân, mẫu thân và tụi nhỏ uống thử.
“Phụ mẫu, hai người dùng thử tương hoa lúc trước, pha chút nước uống, hai người nếm thử xem sao.”
Tích thị nhìn nhi nữ, liền cầm bát trong tay nàng nhấp một ngụm, lại phát hiện ra hương vị thật không sai, chua chua ngọt ngọt, rất dễ uống. Tích thị cười nói: “Hương vị cũng không tệ lắm, Tiểu Mạn con đúng là từ khi cứu đệ đệ xong nấu ăn thật rất ngon hơn lúc trước, cần phát huy tốt như vậy biết không?.”
Thạch Đầu nâng khoé môi cười nói:" Nãi nãi, nương con nấu ăn là ngon nhất".
Tiểu Yên và Tiểu Phúc đồng loạt gật đầu. Tiểu Bánh Bao không biết có hiểu mọi người nói chuyện hay không? Nhưng lại cũng cười toe toét, quơ tay lung tung.
Nàng cười đáp: “Nếu phụ mẫu, Tiểu Phúc, Tiểu Yên và Thạch Đầu thích uống, con liền lưu lại một bình để nhà chúng ta dùng, còn lại năm bình ngày mai con tính mang lên trấn trên bán.”
Tích thị nghe vậy liền đồng ý nói:
“Ta thấy tụi nhỏ rất thích, vậy để lại một bình cho chúng dùng cũng tốt.”
Lưu Đại Sơn cũng vừa uống xong, cầm chén đưa cho nàng, cười nói: “Nghe ngươi nói đi, thứ này chúng ta cứ để lại một bình, số còn lại mang hết lên trấn mà bán.”
Nàng nghe vậy liền nói: “Dạ, con nghe phụ mẫu, ngày mai liền đem toàn bộ lên trấn trên bán.”
Nàng khi mọi người trong nhà đã uống hết, thu bát, mang vào phòng bếp đi rửa. Chờ đến lúc nàng đi ra trời cũng đã chạng vạng tối, mọi người đều trở về phòng, chỉ có Tiểu Yên đang ôm Bánh Bao ngồi ở trong sân chờ nàng. Tiểu Yên nhìn thấy nàng liền cười nói:“Nương, người vất vả rồi, để con đi nấu nước, đợi một chút người tắm nước ấm cho thoải mái.”
Nàng cũng ngăn không được nhi nữ, đành ôm theo Bánh Bao đi theo vào phòng bếp. Hai tay Bánh Bao cứ ôm cổ nàng, đầu hướng vào trong lòng nàng cọ cọ, mở cái miệng nhỏ nhắn ngáp một cái, thật muốn cắn hắn một cái cho đã. Nàng yêu thương, vỗ vỗ lưng bé nói:“Bánh Bao của nương buồn ngủ rồi sao, một lát nữa chờ tỷ tỷ tắm trước, rồi nương tắm cho con, xong chúng ta liền đi ngủ nha.”
Rất nhanh Tiểu Yên liền nấu xong nước ấm, nàng nhìn ấm nước bốc hơi nóng, kêu nhi nữ ẫm tiểu đệ, nàng thì cầm lấy ấm nước đem vào phòng mình, dùng chậu gỗ đựng nước, lại pha thêm chút nước lạnh, cho tay vào khẽ thử độ ấm cảm thấy vừa đủ, nói:“Tiểu Yên con mau vào tắm trước, nương chờ con tắm xong rồi tắm cho đệ đệ, xong nương tắm sau cùng.”
Tiểu Yên vội vàng chối từ:"Nương không cần, con lát sẽ tắm sau".
Nàng giả vờ tức giận, nói:" Không được, con không nghe lời ta sao?"
Tiểu Yên giống rất sợ nàng giận nên liền tắm trước, xong nàng liền giúp Bánh Bao tắm, rồi đi thay một chậu nước khác mới lau chính mình. Chờ nàng tắm rửa xong, Tiểu Yên đã ôm Bánh Bao đi ngủ say từ lúc nào.Nàng bận bịu một ngày nên lúc này ngủ khá sâu.
*********
Nàng đang ngủ, nghe tiếng gà gáy cuống quýt ngồi dậy, nhìn Bánh Bao và Tiểu Yên đang ngủ nàng cũng không muốn đánh thức chúng dậy. Bước xuống giường nàng rửa mặt, chỉnh trang quần áo, rồi đi ra bếp làm bữa sáng cho cả nhà.
Nàng hôm nay muốn đi lên trấn trên bán tương hoa quả, liền cùng mẫu thân nói một tiếng, nhờ bà bà gọi tụi nhỏ dậy, rồi cho chúng ăn sáng và trông tụi nhỏ dùm, xong xuôi liền nhờ phụ thân đem hộ năm bình tương hoa quả ra xe để lên trấn.
Lên trấn chỉ mất vài phút, nàng đi đến nơi cũng rất nhanh, trên trấn rất là náo nhiệt, các loại cửa hàng, vật phẩm bày bán la liệt, còn có tiếng các tiểu thương giao bán hàng vô cùng nhộn nhịp.
Nàng định giá bán là 15 lượng bạc một bình tương hoa quả cỡ trung, như vậy dân chúng bình thường sẽ không mua nổi, nàng quyết định trực tiếp đi chào hàng mấy nhà giàu. Vậy liền đi thuê một phu xe nhờ đẩy số bình này đi giúp nàng, một mình nàng chắc phải tới khuya. đam mỹ hài
Đúng là chuyện gì đâu, thuê phu xe ai ngờ lại chúng tên cà chớn lúc trước không giúp nàng bắt cướp, nàng nhìn là thấy ghét rồi, mặc dù có chút tuấn tú nhưng cái mặt lạnh là không có thiện cảm rồi, mà bây giờ cũng không thấy phu xe khác bắt đắc dĩ phải chọn hắn thôi! Nàng thật khổ mà.(Các độc giả ơi, mọi người có cùng suy nghĩ với tui không? người ta hay nói là ghét của nào trời trao của đó á. không biết Mạn Mạn của tui có giống vậy không ta?)
Nhà giàu nơi này cũng chỉ có vài hộ, nàng cũng không ngốc đi đến trước cổng nhà người ta hét to giao bán mà trực tiếp đi vòng cửa sau hậu viện, bình thường, nhà giàu thu mua đồ ăn toàn từ cửa sau viện đi vào, điểm này nàng vẫn là biết.
Vừa đến hậu viện, nàng liền nhìn thấy một phụ nhân bước đi ra ngoài, phụ nhân tuổi tầm bốn mươi, nàng liền đi đến cười nói:"Xin chào đại nương, xin hỏi đây có phải là nhà Hồ viên ngoại?”
Phụ nhân kia hơi bất ngờ, sửng sốt nhìn nàng hỏi:“Đúng vậy, ngươi là ai?”
Nàng nghe vậy vội vàng cười lấy lòng nói:“Tiểu nữ chính là một kẻ thôn quê, không đáng để nhắc đến, chỉ là ta nơi này có chút đồ muốn cấp đại nương nhìn xem.”
Phụ nhân kia cười cười:“Cái gì thế?”
“Là chút đồ ăn, chính tiểu nữ tự mình làm, mời đại nương nếm thử.” Nàng dứt lời, không chờ phụ nhân kia nói điều gì, đã lấy ra một bình tương hoa quả, mở nắp, một mùi hương ngọt ngào, thơm dịu liền lan ra.
Phụ nhân kia hít mấy cái mới nói:“Thơm quá. Được rồi, để ta nếm thử chút xem sao.”
Nàng dùng muỗng nhỏ múc một ít cho phụ nhân nếm thử, phụ nhân ăn hết một ngụm, vừa lòng gật gật đầu, cười nói: “Hương vị thật đúng không sai, chua chua ngọt ngọt, vừa vặn tiểu thư nhà ta nhiều ngày nay khẩu vị không được tốt. Thứ này để ta mang một ít vào cho nàng nếm thử, nếu như tiểu thư nhà ta vừa lòng thì ta sẽ mua.”
Phụ nhân kia đi vào không lâu liền đi ra, vẻ mặt tươi cười nói:“Tiểu thư nhà ta rất thích, kêu ngươi đi vào để hỏi chút chuyện.”
Nàng trước dặn dò phu xe đứng chờ mình lại nghe theo phụ nhân đi vào, liền gặp được Hồ gia tiểu thư. Hồ gia tiểu thư là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, ước chừng mười lăm tuổi, mặc một thân váy dài màu xanh, cổ tay áo dùng chỉ bạc thêu hình lá cây. Eo thon, dáng điệu uyển chuyển, giơ tay nhấc chân đều là tác phong của tiểu thư khuê các.
Phụ nhân dẫn nàng vào liền cười nói: “Thưa tiểu thư, người đến rồi.”
Hồ gia tiểu thư gật đầu, bưng ly trà trên bàn nhẹ nhàng nhấp một ngụm hỏi: “Ngươi tên là gì? Thứ này làm như thế nào?”
“Thưa tiểu thư, tiểu nữ gọi là Lưu Mạn Mạn, cái này kêu là tương hoa quả, dùng trái cây của nhà tiểu nữ trồng, trình tự làm thì rất rắc rối, hơn nữa nếu không có trái cây của tiểu nữ thì làm không được.”
Hồ gia tiểu thư gật đầu nói: “Thứ này có thể để bao lâu? Nếu là có thể để lâu ngươi giúp ta làm thêm một chút, đúng rồi, thứ này bán thế nào?”
“Thưa tiểu thư, 15 lượng bạc một bình, tương hoa quả đựng trong bình này để đến đầu xuân cũng không thành vấn đề.”
Nay đã là mùa thu sắp tới mùa đông, tầm bốn tháng nữa đến mùa xuân, nàng nhẩm tính thời gian cảm thấy không có vấn đề gì.
Hồ gia tiểu thư rất hào phóng cho hẳn 80 lượng bạc cho năm bình tương hoa quả, người còn nói nếu lần sau có thì sẽ mua hết nên bảo nàng lần sau nhớ đem đến nữa. Nàng vui vẻ tiếp nhận bạc, cười cười đáp ứng.
Danh Sách Chương: