...Đến tối...
Mạc Chi Dương và Bạch Tử Lệ sau khi ăn xong xuôi thì hai người đi về phòng của mình, Bạch Tử Lệ ngồi một lúc thì thấy chán chán, định ra ngoài thì Mạc Chi Dương ngăn lại rồi dò hỏi. Khi biết Bạch Tử Lệ đang chán thì Mạc Chi Dương dẫn Bạch Tử Lệ đi ra sau ngự hoa viên, tới một nơi bí mật chỉ có Mạc Chi Dương biết mà thôi.
Bạch Tử Lệ được Mạc Chi Dương dẫn đến một nơi khá hoang vu, nơi này mọc rất nhiều cỏ dại và dây leo bám hết lên thân cây, vì đang là buổi tối nên không khí trở nên lạnh lẽo làm cho nơi này giống như một nơi bỏ hoang lâu ngày vậy, nhìn thật đáng sợ.
Bỗng một cơn gió lạnh thổi qua khiến Bạch Tử Lệ hơi lạnh mà run người, Mạc Chi Dương thấy thế liền cởi áo khoác bên ngoài của mình ra rồi choàng lên người Bạch Tử Lệ, kéo Bạch Tử Lệ gần sát với mình hơn cho ấm. Bạch Tử Lệ đang hơi lạnh thì bỗng dưng có hơi ấm truyền đến, ngước lên thì thấy Mạc Chi Dương đang ôm lấy mình, khóe miệng bất giác nở nụ cười hạnh phúc. Chỉ bằng những hành động nhỏ nhặt vậy thôi, không cần những lời nói hoa mỹ cũng đủ làm con người ta hạnh phúc lắm rồi
- “Đ-Đây là...”
Đi được một lúc thì đến một nơi toàn dây leo rũ xuống tạo thành một cánh cửa, Mạc Chi Dương một tay nắm lấy tay Bạch Tử Lệ, một tay vén những cây dây leo ấy đi. Trước mắt Bạch Tử Lệ bây giờ là một cái đài phun nước nhỏ, nhìn có vẻ hơi cũ kĩ nhưng nó vẫn hoạt động tốt, xung quanh là những loài hoa khác nhau bao bọc xung quanh đài phun nước càng làm cho nó thêm nổi bật.
Điều Bạch Tử Lệ thích thú hơn đó là bên cạnh đài phun nước chính là Tiểu Hoa đang nằm ngủ ở đó, Bạch Tử Lệ chạy đến chỗ Tiểu Hoa rồi ôm lấy, hơi ấm từ con sư tử tỏa ra khiến Bạch Tử Lệ ấm áp mà mỉm cười, Tiểu Hoa đang ngủ thì ngủi thấy mùi hương quen thuộc liền tỉnh dậy, Mạc Chi Dương đi theo sau, ôn nhu nhìn hình ảnh Bạch Tử Lệ đang vui vẻ mà cười tươi. Bình thường đã đẹp rồi khi cười còn đẹp hơn rất nhiều, điều đó khiến Mạc Chi Dương u mê không lối thoát, từ từ tiến đến rồi ngồi bên cạnh Bạch Tử Lệ
- “Em thấy nơi này như thế nào?”
- “Thích lắm ạ! Sao ngài lại biết nơi này vậy ạ? Cả Tiểu Hoa nữa”_Bạch Tử Lệ dựa vào người Mạc Chi Dương vui vẻ nói, tay liên tục vuốt ve bộ lông mềm mại của Tiểu Hoa
- “À, chỗ này hồi bé ta hay ra chỗ này để chơi ấy mà. Chính xác là trốn”
- “Trốn?”
- “Đúng vậy. Hồi bé khi còn ở với mẫu thân thì ta cũng không được các hoàng tử và cả phụ hoàng yêu quý nên họ thường xuyên đến bắt nạt hai mẹ con ta vì thế phụ hoàng mới bỏ hai mẹ con ta cách xa cung điện của bọn họ đó. Nên mỗi khi họ đến thì ta dẫn mẫu thân ra đây để trốn bọn họ”
- “Ngài bị bắt nạt sao ạ?”
Bạch Tử Lệ ngạc nhiên nhìn Mạc Chi Dương khi nghe thấy bị bắt nạt, không ngờ quá khứ lại khổ sở như vậy, ít ra Bạch Tử Lệ tuy nghèo nhưng còn được cha mẹ yêu thương, đây đường đường là một hoàng tử mà lại không được yêu thương. Bạch Tử Lệ có nghe Mạc Chi Dương thất sủng nhưng không ngờ lại còn cả bị bọn họ bắt nạt nữa, nhìn thấy một Mạc Chi Dương cường tráng, khỏe mạnh như thế này chắc hẳn Mạc Chi Dương phải nỗ lực lắm, lương thực phẩm tất cả đều từ trong cung này cả, tất cả là do một tay Mạc Chi Dương quản lý chúng để cung cấp thức ăn cho cả điện, mẫu thân Mạc Chi Dương nghe nói là mất khi Mạc Chi Dương còn bé.
Vậy mà Bạch Tử Lệ không thấy Mạc Chi Dương oán trách một lời nào cả. Xót thương nhìn người mình yêu vất vả, khổ sở mới có được ngày hôm nay, vậy thì Bạch Tử Lệ phải yêu thương người này hết mực để bù đắp cho tuổi thơ thiếu thốn tình thương ấy. Nhận ra Bạch Tử Lệ đang đau xót cho mình, Mạc Chi Dương chỉ thờ dài rồi mỉm cười
- “Ta không sao đâu, mấy chuyện nhỏ nhặt ta vốn dĩ chả để tâm làm gì nên em đừng buồn nữa. Mục đích ta cho em ra đây để cho em vui mà. Đừng buồn nữa, ta thực sự không để ý đâu”
- “Nhưng mà...”
- “Nào, ta nói em như thế nào rồi? Ta không để tâm đâu nên em đừng buồn nữa, vui lên nào. Em vui thì ta mới vui được chứ?”
- “Vậy thì... Vậy thì em sẽ bù đắp cho ngài trong khoảng thời gian thiếu thốn ấy nhé. Em sẽ yêu ngài hơn tất cả tấm lòng của em.”
- “Vậy thì tốt quá rồi. Cảm ơn em nhiều lắm, bé yêu của ta”
Mạc Chi Dương nghe thấy vậy liền ấm lòng và hạnh phúc vô cùng, xúc động mà hôn lên môi Bạch Tử Lệ thay lời cảm ơn. Bạch Tử Lệ cũng vui vẻ mà ôm chặt lấy Mạc Chi Dương, hai người chỉ cần như vậy thôi, người này bù đắp cho người kia để tạo ra mảnh ghép hoàn hảo nhất, không thể tách rời nhau được, mãi mãi ở bên cạnh mà thôi.
Cảnh đẹp động lòng người nhưng ở đây lòng người còn đẹp hơn rất nhiều, chỉ cần tìm được đúng người, ta sẽ được sống hạnh phúc dù là có khó khăn, vất vả cỡ nào đi nữa thì bọn họ cũng sẽ vượt qua mà thôi. Tình yêu là như vậy đó, hạnh phúc chỉ giản đơn như vậy thôi, chỉ cần có hai người là đủ, không hơn cũng không kém...
Danh Sách Chương: