Sau khi ra khỏi KTV, Cận Chu nhìn trái nhìn phải, lập tức chửi thề một câu.
Trong lúc gọi một cuộc điện thoại, Dương Thời Dữ đã lái xe đi rồi, người cộng sự này thật đúng là nói đi liền đi.
Sáng hôm sau, Cận Chu đúng lúc muốn đến tòa án để lập án, vì vậy cậu liền hẹn La Tuyết Tình gặp mặt ở phòng lập án của tòa án.
Các thẩm phán thụ lý hồ sơ của toà án cũng giống như nhân viên công tác của Cục Dân chính, người sau sẽ cố gắng khuyên người ta đừng ly hôn, mà người trước thì sẽ tìm mọi cách không cho người ta lập án.
Thẩm quyền, yêu cầu tranh tụng, lý do thực tế, tất cả các phân đoạn đều phải làm khó dễ một phen, trong những năm gần đây, có không ít luật sư thường phải chạy đi chạy lại vài chuyến mới có thể lập án.
"Tuyên truyền sai sự thật? Thắng kiện cũng không được bao nhiêu tiền, cô xác định muốn kiện sao?" Nhân viên công tác phía sau cửa sổ liếc mắt nhìn Cận Chu, sau đó nói với La Tuyết Tình, "Còn không đủ để cô trả phí luật sư đúng không?"
Cận Chu đã sớm quen với thái độ kiểu này, nói trắng ra là hàng năm tòa án thụ lý rất nhiều vụ án, ai mà không muốn giảm bớt khối lượng công việc?
Cậu đã nói trước cho La Tuyết Tình biết, vì vậy La Tuyết Tình không có phản ứng gì, gật đầu nói: "Xác định muốn kiện."
Đối phương kì kèo dây dưa nửa ngày, may mà hồ sơ lập án của Cận Chu đã được chuẩn đầy đủ, vì vậy đã thuận lợi lập án.
Sau khi ra khỏi tòa án, hai người đến bãi đậu xe, La Tuyết Tình để Cận Chu ngồi ở ghế phụ, sau đó lấy một xấp tài liệu A4 từ băng ghế sau đưa cho Cận Chu, phía trên toàn bộ là tin tức xã hội của năm đó.
"Tôi đã điều tra trong khoảng thời gian một đến hai năm trước khi thẩm phán Cận Vĩ xảy ra chuyện, có ba vụ án xã hội tương đối chấn động trong khu vực của chúng ta." La Tuyết Tình phân tài liệu ra thành ba phần, lần lượt chỉ cho Cận Chu nhìn, "Một là vụ án hiệu trưởng dâm loạn học sinh, hai là vụ án thương nhân bị trọng thương dẫn đến tử vong, ba là vụ án người nhà bệnh nhân phóng hỏa đốt bệnh viện, cậu xem một chút."
Sở dĩ Cận Chu yêu cầu La Tuyết Tình điều tra vụ án xã hội tương đối chấn động, là bởi vì đối phương nếu đã có năng lực mua được hung thủ giết người, vậy thì tội mà người này phạm phải khẳng định không phải tội nhỏ.
Cả ba vụ án đều xảy ra trong khoảng thời gian một đến hai năm trước khi cha mẹ Cận Chu gặp tai nạn xe, thời gian trùng khớp, nhưng hai vụ án sau trông có vẻ không liên quan gì đến tiền và quyền, dường như cũng không cần thiết phải mua hung thủ giết người.
"Thẩm phán Cận Vĩ phụ trách cả ba vụ án, sau đó đều đổi thành thẩm phán khác thẩm tra xử lý." La Tuyết Tình nói, "Cậu cảm thấy cái nào sẽ có liên quan đến vụ tai nạn xe?"
Với lượng tin tức ít ỏi như vậy, Cận Chu cũng không thể nói rõ được, cậu lật tin tức trên tay, hỏi: "Ba vụ án này cuối cùng được phán quyết như thế nào?"
"Cả ba người đều vào tù, người phóng hoả đốt bệnh viện chịu mức án nhẹ nhất." La Tuyết Tình rút ra phần tin tức ở dưới cùng, để lên phía trên, "Sẽ là cái này sao?"
"Phóng hoả đốt bệnh viện, nhưng không gây thương vong, cũng không tạo thành tổn thất to lớn." Cận Chu lắc đầu, "Sẽ không phải là cái này."
Xét theo mức độ nghiêm trọng, vụ án này căn bản sẽ không bị kết án quá nặng, không cần thiết phải mua hung thủ giết người.
Cận Chu lại nhìn kết quả phán quyết của vụ án hiệu trưởng dâm loạn học sinh, bị phán quyết khá nặng, cũng không giống như có người tác động ở phía sau.
Vậy chỉ còn lại vụ án thương nhân bị trọng thương dẫn đến tử vong.
"Tại sao người này chỉ bị kết án năm năm?" Nhìn đến thời hạn thi hành án, Cận Chu lập tức cau mày.
Cậu mở các tài liệu tin tức về vụ án thương nhân này, ở trong những hàng chữ chi chít nhìn thấy được hai từ mấu chốt: Phá bỏ và di dời.
—— Sau khi thương nhân bị trọng thương, cửa hàng mặt phố nhanh chóng bị phá bỏ.
"Vụ án này làm sao vậy?" La Tuyết Tình nhìn tin tức trong tay Cận Chu, "Thương nhân phát sinh mâu thuẫn với khách hàng, bị đánh trọng thương, người khách hàng này là một tên lưu manh."
"Nhưng người này chỉ bị kết án năm năm." Cận Chu nói, "Thông thường gây trọng thương dẫn đến tử vong sẽ bị kết án ít nhất là mười năm."
"Vậy sao?" La Tuyết Tình hiển nhiên không biết rõ mức hình phạt tiêu chuẩn, Cận Chu vừa nói ra, lập tức hiểu được tại sao lại không thích hợp, "Nếu là vụ án này có vấn đề......"
Cô đột nhiên cau mày, cầm lấy tin tức trong tay Cận Chu, nói: "Vậy thì chuyện này có liên quan đến Uông Hoà Thái."
"Uông Hoà Thái?" Cận Chu sững sờ, "Ông chủ của tập đoàn Hoà Thái?"
"Đúng vậy." La Tuyết Tình chỉ vào bức ảnh trong tin tức nói, "Dãy cửa hàng này thuộc sở hữu của Uông Hoà Thái, vào thời điểm đó bị đưa vào diện phá dỡ, tất cả thương nhân đều hủy hợp đồng thuê trước thời hạn, lần lượt dọn đi."
"Vậy nếu như người thương nhân này bởi vì không muốn dọn đi nên mới bị đánh thì sao?" Cận Chu nói.
Thì tính chất của vụ án sẽ rất khác, cố ý gây thương tích lại mang tính chất xã hội đen, tuyệt đối không có khả năng kết án người phạm tội chỉ năm năm tù.
"Cũng không phải không có khả năng này." La Tuyết Tình dừng lại một chút, "Nhưng mà cậu có chắc là muốn điều tra Uông Hoà Thái không?"
Uông Hoà Thái là một trong những doanh nhân thành đạt nhất trong thành phố, tòa cao ốc mang tính biểu tượng ở trung tâm thành phố và toà cao ốc Hoà Thái đều là sản nghiệp của ông ta.
Cận Chu cũng không chắc liệu suy đoán của cậu có chính xác hay không, dù sao cũng có quá ít thông tin hữu ích trong tay, cái liên tưởng này của cậu cũng không có chút bằng chứng. Đi hỏi Dương Thời Dữ thật ra cũng là một biện pháp, nhưng nghĩ cũng đừng nghĩ, Dương Thời Dữ chắc chắn sẽ không nói gì cả.
"Trước mắt cứ như vậy đi." Cận Chu đặt tin tức trong tay xuống, "Vụ án của cô sẽ sớm mở phiên tòa, trước tiên giải quyết cho xong chuyện này đi."
"Được." La Tuyết Tình gật đầu, "Khoảng thời gian này tôi lại đi nghe ngóng chuyện của Uông Hoà Thái."
Cận Chu luôn có một loại cảm giác, Dương Thời Dữ đang che giấu nhất định là một nhân vật nguy hiểm.
Người đó nếu không phải có tiền thì cũng là có quyền, có thể dễ dàng khiến kẻ cản đường biến mất, hơn nữa lại cẩn thận thận trọng, khiến công kiểm pháp không có bất kỳ biện pháp nào.
Cận Chu không biết nhiều về Uông Hoà Thái, nhưng cậu mơ hồ có một loại cảm giác, vụ án thương nhân bị trọng thương dẫn đến tử vong có thủ pháp rất giống với vụ án tai nạn xe hơi của cha mẹ cậu, một vụ có tính chất xã hội đen lại biến thành cố ý gây thương tích, một vụ cố ý giết người lại biến thành gây tai nạn giao thông, đều là chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ.
Suy nghĩ cứ lan tràn trong đầu cậu, khi Cận Chu ngừng suy nghĩ, trong lúc bất tri bất giác cậu đã lái xe đến bãi đậu xe dưới tầng hầm của tòa cao ốc Hoà Thái.
Tòa cao ốc Hoà Thái là tòa nhà văn phòng 5A, các công ty luật và công ty kế toán có quy mô lớn nhất thành phố đều làm việc tại đây.
Cận Chu lang thang không mục đích trong bãi đậu xe xoay vài vòng, định trở về suy nghĩ lại kỹ càng, nhưng vào lúc này, ánh mắt cậu chợt thoáng nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.
Nhìn kỹ lại, quả nhiên không sai.
—— Vậy mà lại là xe của Dương Thời Dữ.
Người này ban ngày ban mặt không đi làm, chạy đến toà nhà Hoà Thái để làm gì?
Ban đầu, Cận Chu chỉ chắc chắn 30% về suy đoán của mình, nhưng giờ thì tốt rồi, trong nháy mắt đã tăng lên 50%.
Cũng không biết bao giờ Dương Thời Dữ mới đi xuống, Cận Chu suy nghĩ một chút, lấy giấy bút từ trong hộp trữ đồ ra, viết xuống một đống con số, sau đó kẹp tờ giấy vào tay nắm cửa của xe Dương Thời Dữ.
Trước đây, Cận Chu và Dương Thời Dữ từng chơi một loại trò chơi giải mật mã, người ra đề trước tiên xác định một cuốn sách, sau đó lại dựa theo số trang, số dòng, ký tự thứ mấy, tạo ra một mật mã, để làm thành một câu đố.
Có rất nhiều poster được dán ở bãi đậu xe dưới tầng hầm của tòa cao ốc Hoà Thái, hội viên trung tâm mua sắm, bơi lội tập thể hình,... Cận Chu tìm một poster có nhiều chữ nhất, sau đó sử dụng các chữ trên đó để tạo thành một mật mã, chỉ cần Dương Thời Dữ tìm được chính xác tấm poster, liền có thể giải ra được một câu: Bảo bối, đến tìm tôi.
Sợ Dương Thời Dữ sẽ không để vào mắt những con số trên tờ giấy, Cận Chu còn vẽ một cái cân ở góc dưới bên phải, ngụ ý rằng cậu biết thân phận của Dương Thời Dữ.
"Một câu hỏi đơn giản như vậy, chắc không đến mức không giải ra đâu nhỉ?"
Sau khi trở lại tiệm sửa xe, Cận Chu đã nghĩ về chuyện này cả buổi chiều. Tiểu Vũ nghe thấy cậu tự lẩm bẩm một mình, hỏi: "Câu hỏi gì vậy, Anh Cận?"
"Không phải việc của cậu." Cận Chu cầm lấy cờ lê lớn, nằm ở trên ghế tựa bảo trì, "Cậu cũng không giải ra được."
"Thì anh cứ nói đi." Tiểu Vũ bất mãn nói, "Anh không nói làm sao biết em giải không ra?"
Cận Chu trượt vào gầm của chiếc xe cần sửa chữa.
Thực ra trạng thái hiện tại của cậu giống như đang chờ tin nhắn trên WeChat, lo lắng, cáu kỉnh, nhất thời không nhịn được liếc nhìn ra cửa hai lần, nhất định phải làm gì đó để chuyển hướng sự chú ý mới được.
Sửa xe là một biện pháp không tệ, Cận Chu ở dưới gầm xe vặn các loại linh kiện, dần dần quên mất chuyện câu đố.
Không biết đã qua bao lâu, trước cửa tiệm đột nhiên vang lên tiếng giày da giẫm trên sàn xi măng, từ góc nhìn của Cận Chu, người đến mang một đôi giày da được buộc dây cẩn thận tỉ mỉ, đến ống quần cũng được ủi thẳng tắp.
"Cận Chu." Giọng của Dương Thời Dữ vang lên.
Ồ, bảo bối thật sự tìm đến rồi.
Khóe miệng Cận Chu thiếu chút nữa đã nhếch đến tận mang tai, nhưng cậu nhanh chóng thu lại biểu cảm, trượt ra từ gầm xe, biết rõ còn cố hỏi: "Đại thẩm phán Dương, anh đến đây có việc gì sao?"
Dương Thời Dữ ném tờ giấy lên mui xe, mặt không biểu tình nói: "Cậu theo dõi tôi?"
"Sao có thể chứ, tôi là người lỗ mãng như vậy sao?" Lời này của Cận Chu đã hoàn toàn quên mất cậu là như thế nào biết được địa chỉ nhà Dương Thời Dữ, "Ngược lại là anh, làm sao anh biết tôi ở đây?"
Mặc dù tiệm sửa xe ở khá gần tòa án, nhưng nếu không phải cố tình để ý, căn bản sẽ không thể biết được Cận Chu là quản lý của tiệm này.
Dương Thời Dữ không trả lời: "Cậu đến toà cao ốc Hoà Thái làm gì?"
Cận Chu từ trên ghế tựa bảo trì đứng lên, tầm nhìn rơi xuống hai tay, vừa cởi găng tay vải bố, vừa nói: "Anh làm cái gì, thì tôi làm cái đó."
Dương Thời Dữ đau đầu nhắm mắt lại, tựa hồ không biết nên nói Cận Chu thế nào, đành phải khẽ nhíu mày nói: "Cậu làm sao điều tra ra được Uông Hoà Thái?"
"Tôi có mạng lưới quen biết của mình." Cận Chu cười cười, "Vốn dĩ cũng không chắc lắm, nhưng giờ thì chắc chắn rồi."
50% nắm chắc trong lòng đã biến thành 100%.
Những gì Cận Chu làm chẳng qua là thả ra tin tức, nhìn xem phản ứng của Dương Thời Dữ mà thôi.
Dương Thời Dữ hiển nhiên không biết Cận Chu đã biết được chuyện gì, vì vậy không ngờ rằng sự xuất hiện của hắn đã chứng thực được suy đoán của Cận Chu.
Cái nhíu mày lần này đã hoàn toàn xoắn vào nhau, Dương Thời Dữ tiến lên một bước, nhìn thẳng vào Cận Chu nói: "Uông Hoà Thái người này không phải cậu muốn động liền có thể động, cậu muốn tôi phải nói bao nhiêu lần, vụ án này cậu đừng nhúng tay vào."
"Được rồi, thẩm phán đại nhân." Cận Chu tuỳ ý ném găng tay lên mui xe, cà lơ phất phơ mà đón tầm mắt của Dương Thời Dữ, "Anh hôn tôi một cái, tôi liền không nhúng tay vào nữa."
Trong dự đoán của Cận Chu, Dương Thời Dữ sẽ như cũ hết cách với cậu, nhiều nhất là mắng cậu vài câu, sau đó liền mặt lạnh rời đi.
Nhưng mà, một tình huống ngoài dự đoán đã xảy ra, chỉ thấy Dương Thời Dữ sáp lại gần, đôi môi khẽ mấp máy: "Hôn ở đâu?"
Cận Chu nhìn đôi mắt lạnh lẽo gần trong gang tấc, trực tiếp ngốc rồi: "Hả?"
Dương Thời Dữ lại nâng cằm về phía trước, môi hai người chỉ cách nhau một cái nắm tay: "Hôn ở đây?"
Cận Chu có thể cảm nhận được hơi thở của Dương Thời Dữ nhẹ nhàng lướt qua môi cậu, giống như một cọng lông vũ đang cào tim cậu đến run rẩy.
Bộ não của cậu bị gián đoạn trong chớp mắt, hầu kết không tự chủ được mà trượt lên trượt xuống hai lần, nhưng mà ngay lúc cậu suýt bị ma xui quỷ khiến mà nhắm đôi mắt lại, ánh sáng trước mặt đột nhiên thay đổi, Dương Thời Dữ lùi lại, trong ánh mắt lãnh đạm mang theo vài phần mỉa mai: "Chỉ bằng cái bộ dạng kinh sợ này của cậu mà còn muốn điều tra Uông Hoà Thái?"
"Thành thật đợi đó cho tôi." Trước khi rời đi, Dương Thời Dữ ném lại câu này.
Cậu vừa bị hắn nói rằng đang kinh sợ sao? Cận Chu ngơ ngác nghĩ.
"Anh Cận, mặt anh đỏ quá." Tiểu Vũ ở một bên nói, "Vừa nãy là anh rể sao?"
Cận Chu định thần lại, cổ đỏ lên sửa lại lời: "Là chị dâu! Đệt!"
Danh Sách Chương: