Mang theo tâm tính hồi hộp đi kèm với kích động, Dương Xuân Minh liền đi loanh quanh tìm kiếm những truyền thừa của trời đất.
Hắn đã đi tìm quanh những gốc cây, hang động, thậm chí là nhảy xuống dưới hồ để tìm kiếm.
Chỉ là cho dù tìm kiếm khắp nơi vẫn không thể tìm thấy, sau hơn một giờ hắn đã kiệt sức vì quá mỏi mệt.
Dương Xuân Minh là một con nghiện Anime cùng tiểu thuyết, trước khi bị xuyên không đến thế giới mới lạ này hắn đã thức cả một đêm để xem bộ Anime Akame ga kill mà hắn thích.
Thiếu ngủ cùng với bị kiệt sức khiến Dương Xuân Minh ngủ đi lúc nào không hay.
Chỉ là khi Dương xuân minh vừa thiếp đi, cây cỏ, hồ nước, những con cá chép xung quanh đang phát sáng.
Chúng từ những ánh sáng nhỏ yếu ớt đến mặt trời nhỏ màu vàng kim.
Cuối cùng biến thành những dòng chữ cổ bay vào trong đầu Dương Xuân Minh.
Trong đầu hắn vang lên từng âm thanh tựa như Đại Đạo.
"Biển Bắc có loài cá, tên nó là Côn. Côn to lớn, không biết mấy ngàn dặm. Hóa mà làm chim, tên gọi là Bằng. Lưng Bằng to lớn, không biết mấy ngàn dặm. Giận mà bay, cánh nó như đám mây che trời." Từng âm thanh vang lên.
Ý chí tự do, không bị xiềng xích trói buộc hiển hiện lên trong đầu Dương Xuân Minh.
Nếu để cho các tu sĩ nghe âm thanh này, họ nhất định sẽ lâm vào trạng thái ngộ đạo (1).
Đạo (2) là trong quá trình tu luyện tu sĩ sẽ ngộ ra đạo của mình.
Tuy nói thế gian có ba ngàn đại đạo, nhưng thực chất lại không phải là như vậy. Đạo là vô tận, là không có bờ bến, không có điểm cuối cùng, trong trời đất này, từ con người, đồ vật, cỏ cây tất cả đều có thể là đạo.
Tu sĩ cần một thiên phú thông minh, ngộ tính rất cao mới có thể ngộ đạo. Đây là một trạng thái không phải muốn là được, nó xảy ra ngẫu nhiên rất bất ngờ, mỗi cử chỉ, hành động hay sự vật nhỏ nhoi cũng có thể dẫn đến ngộ đạo.
"Trời đất chứa đầy những tinh hoa mà người thường không thể cảm nhận, thông qua cách hô hấp mà thu nạp chúng vào trong cơ thể để tích lũy hóa thành chân khí. Cảnh giới này được gọi là Luyện Khí, được phân làm Tiểu thành – Đại thành – Đỉnh phong – Cực cảnh. Người ở Luyện Khí cảnh có thể sống đến năm trăm tuổi, khi ở Tiểu thành, một quyền tùy ý đánh ra cũng có thể đạt tới mười ngàn cân." Những dòng chữ cổ kèm theo âm thanh của Đại Đạo đang giảng giải cho Dương Xuân Minh cách để tu hành.
"Không ngừng rèn luyện chân khí đến cực hạn, cô đặc thành thể lỏng mà đậm đặc. Cảnh giới này được gọi là Trúc Cơ. Trúc Cơ cảnh có thế sống đến một ngàn năm trăm tuổi, tiện tay đánh đánh nát một ngọn núi nhỏ, dùng sức mạnh của mình làm khô cạn một dòng sông lớn, tùy ý mà bay lượn."
* * *
"Cảnh giới cuối cùng của Nhân Đạo, trời đất có ba ngàn đại đạo. Cảnh giới mang tên là Độ Kiếp hoặc Cực Đạo, người đi đến cảnh giới này mang ý nghĩa rằng con đường của hắn có thể đi thông, là đúng đắn, đã đi đến cực hạn của Nhân Đạo. Độ Kiếp cảnh mỗi một thời đại chỉ có một người, trong thời đại không có người cùng cấp tồn tại thì họ chính là nhà vô địch, thọ tới một trăm ngàn tuổi, sáng tạo hay hủy diệt một đại vũ trụ cũng không có gì khó, một tay có thể nắm trọn ba ngàn thế giới đại thiên, trong thời gian ngắn ngược dòng về quá khứ thậm chí làm thay đổi một chút chuyện nhỏ." Âm thanh đến đây thì dừng lại.
Những dòng chữ cổ liền đi ra khỏi cơ thể của Dương Xuân Minh, biến trở lại thành cỏ cây, hoa đá, hồ nước, cá chép.
Sáng ngày hôm sau.
Hắn tỉnh dậy, trong đôi mắt tỏa sáng kia như xuất hiện một con cá với đôi cánh to lớn đang bay lượn.
Dương Xuân Minh đi đến một tảng đá gần đó. Tảng đá này chiều dài hơn năm mét, chiều rộng có hơn ba mét.
Hắn nhẹ nhàng tung ra một quyền, tảng đá như bị pháo bắn vào mà nổ tung, những mảnh vụn bay tán loạn.
"Kinh khủng như vậy, trong lúc mình thiếp đi cơ thể đã tự vận chuyển mà tu luyện theo đoạn cổ kinh vừa rồi sao?" Dương Xuân Minh chảy xuống từng giọt mồ hôi lạnh khiếp sợ mà nói.
Hiện tại hắn đang ở Luyện Khí cảnh tiểu thành, cảnh giới thấp nhấtr của Luyện Khí.
"Quá tuyệt vời, đây chính là sức mạnh mà mình có thể đạt được sao, bằng vào nó mình có đánh chết một trăm con trâu cũng không có vấn đề gì!" Dương Xuân Minh vui mừng khôn xiết.
Khi còn bé thì có mấy ai không có giấc mộng làm anh hùng cơ chứ, nắm trong tay sức mạnh có thể thay đổi tất cả đi cứu giúp mọi người.
Hiện tại hắn đã có cơ hội làm việc đó, hắn phải nắm bắt lấy nó, không thể để cơ hội tuột mất.
Dương Xuân Minh bắt đầu nhìn xung quanh.
Những quả dại quý hiếm, nước hồ thần kỳ này đã bị hắn để trong lòng từ lúc nhìn thấy rồi.
"Nơi này nhiều tài nguyên quý giá như vậy, đủ để cho mình tu luyện một đoạn thời gian đi." Nói rồi hắn đi đến một cây táo gần đó.
Dương Xuân Minh nhẹ nhàng hái một quả táo xuống. Nó to bằng một bàn tay, trên thân xuất hiện những đường vân rực lửa tỏa ra nồng đậm linh khí của trời đất.
"Nồng đậm linh khí như vậy, vận chuyển đoạn cổ kinh thần bí kia có lẽ sẽ tiêu hóa được." Nói rồi hắn cũng không nói nhiều mà cắn một miếng rồi lập tức ngồi xếp bằng xuống ngay bên dưới gốc cây.
Vận chuyển cổ chuyển theo đoạn cổ kinh kia.
Oanh!
Linh khí từ quả táo tràn vào trong người Dương Xuân Minh, trợ giúp hắn đột phá lên đến Luyện Khí đại thành dẫn đến âm thanh từ cơ thể phát ra, tạo ra thanh thế (3) vang dội.
"Kinh khủng như vậy." Hắn cảm thán một tiếng rồi lại nhét luôn cả một quả vào mồm, vận chuyển tối đa cổ kinh.
Cứ như vậy, từng đợt tiếng động phát ra từ nơi sâu nhất trong khu rừng Tĩnh Lặng phát ra, một nơi mà từ xưa đến nay vẫn luôn im lặng.
Chuyện này để cho những tu sĩ mạnh mẽ ở thành trì bên ngoài tấm tắc làm lạ, họ vô cùng tò mò rằng có vật gì gây ra tiếng động lớn như vậy, họ muốn khám phá bí mật đó nhưng lại không dám.
Sự đáng sợ của khu rừng đó không phải nói đùa, đi vào chính là chết. Bằng chứng là vô số xương máu đã chôn ở đó rồi.
Ròng rã nửa ngày sau, Dương Xuân Minh mở mắt ra.
Trong mắt cùng sau lưng hắn xuất hiện một con cá với đôi cánh vô cùng to lớn đang bay lượn xung quanh.
Đây chính là dị tượng (4) mà tu sĩ có thiên phú cực cao, hay căn cơ (5) mạnh mẽ vững chắc đặt được.
Mà Dương Xuân Minh thì có cả hai thứ trên, quả táo này là vật do trời đất nuôi dưỡng đã lâu, trong đó chứa đựng những công dụng như nâng cao thiên phú, vững chắc căn cơ là chuyện quá bình thường.
"Luyện Khí cực cảnh, không ngờ lại dễ dàng như vậy, trước tiên thử sức mạnh của cảnh giới này đã." Nói rồi Dương Xuân Minh liền chạy đi tìm chỗ thử sức mạnh.
Khu rừng Tĩnh Lặng vô cùng rộng lớn, trải dài một trăm triệu dặm, những dãy núi lớn nhỏ san sát nhau, kéo dài vô tận, nhưng nó vẫn cứ im lặng, bên trong khu rừng trừ Dương Xuân Minh ra thì không còn sinh vật nào khác.
Hắn chạy đến một nơi cách chỗ sâu nhất ba mươi dặm, ở đây Dương Xuân Minh tìm thấy một ngọn núi nhỏ.
"Cực cảnh, cực hạn của một cảnh giới, người bình thường khi đạt đến Đỉnh phong là đã có thể đột phá lên cảnh giới tiếp theo. Nhưng Cực cảnh chính là một tiểu cảnh giới ẩn phía sau Đỉnh phong, nắm giữ một chút sức mạnh của cảnh giới phía trên." Trong hắn đầu không ngừng ngẫm nghĩ.
Hai tay hắn cắm xuống mặt đất.
"..."
Dương Xuân Minh hét to một tiếng, dùng sức mạnh của mình nhấc ngọn núi lên.
Sức nặng của ngọn núi đâu phải là một chuyện đùa.
Dương Xuân Minh chỉ có thể nâng lên trong thời gian ngắn, cuối cùng lại hạ xuống.
"Nếu như.." Đôi mắt hắn đột nhiên tỏa sáng, con cá trong đôi mắt hắn đột nhiên lao ra, hợp nhất với dị tượng đằng sau lưng.
Côn Bằng, sinh vật thần thoại, ngao du giữa ba ngàn thế giới, nắm giữ tốc độ nhanh nhất thế gian, có khả năng thôn phệ vạn vật.
Côn Bằng lao ra, cái miệng to lớn há ra, trong nháy mắt thu hết cả mấy ngọn núi nhỏ xung quanh vào trong miệng nó.
Cuối cùng sau khi thôn phệ xong nó lại phân ra làm hai, trở lại vào trong đôi mắt của Dương Xuân Minh cùng đằng sau lưng hắn.
"Quả nhiên dị tượng có thể dùng để giết địch. Hiện tại mình là Luyện Khí cực cảnh, nhưng còn cảnh giới Đại thành cùng với Đỉnh phong đã vượt qua lên không thể nắm giữ trọn vẹn được sức mạnh của Luyện Khí. Đã như vậy thì.." Dương Xuân Minh nảy ra một ý nghĩ vô cùng cực đoan.
Đó chính là tán công trùng tu (6). Phế bỏ tu vi hiện tại, quay trở lại làm người bình thường, từ đó lại tiếp tục tu luyện lại. Người tu luyện hiếm ai có ý nghĩ này, bởi nó cần thời gian, sự kiên trì và phải có đầy đủ tài nguyên cho bản thân tu luyện, nếu không có sự chuẩn bị mà tán công trùng tu thì đó chính là tự tìm đường chết.
Dương Xuân Minh có đầy đủ thời gian, tài nguyên và sự kiên trì. Hắn không vội, hắn biết nếu như muốn đi được càng xa trên con đường tu tiên đầy hiểm trở này thì cần phải có một căn cơ vô thượng, đủ để quét ngang hết tất cả những chướng ngại vật cản đường hắn.
Đoạn cổ kinh trong đầu hắn tuy không có cảnh giới trong lĩnh vực Tiên Đạo, nhưng hắn tin tưởng vững chắc rằng, cảnh giới tối cao trong Tiên Đạo chính là cảnh giới Tiên Đế.
Mục tiêu của hắn chính là có thể trèo lên đến cảnh giới đó, bởi vậy hắn không vội, chậm chạp so với người khác một chút cũng không sao, cẩn thận một chút, tương lai hắn chính là Tiên Đế vô địch, trấn áp thế gian hết thảy địch nhân.
Cứ như vậy Dương Xuân Minh quay trở lại nơi sâu nhất, hắn bắt đầu tán công, lần nữa trở thành phàm nhân (7), rồi lại từ phàm nhân trở lại Luyện Khí cảnh, hắn tán công trùng tu đến tận chín lần.
Vô thượng (8) căn cơ đã được sinh ra.
* * *
Xuân đi thu đến, Dương Xuân Minh đã đến thế giới này mười năm. Năm năm trước đây, hắn tìm ra được them vài bộ cổ kinh nữa.
Hiện tại hắn đang ở cảnh giới gọi là Kim Đan.
Nếu thắc mắc vì cái gì có nhiều tài nguyên tu luyện đỉnh cấp như vậy mà mười năm hắn mới đạt đến cảnh giới Kim Đan thì phải nói rằng mỗi một đại cảnh giới hắn đều trùng tu, trùng tu chín lần cho một đại cảnh giới. Mỗi lần trùng tu thì tài nguyên tu luyện tiêu hao càng nhiều hơn.
Tài nguyên nơi đây đã vào trong người hắn một nửa, Dương Xuân Minh cảm thấy mình lấy một nửa tài nguyên đã là quá nhiều cho nên dừng lại.
Lúc này hắn đã tuy ở Kim Đan nhưng hắn không còn ở Kim Đan cực cảnh nữa mà là vượt qua cực cảnh, tiện tay có thể giết chết một đống lớn tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh cực cảnh.
"Đã đến lúc đi xem thế giới bên ngoài ra sao rồi." Một đầu tóc dài, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt sáng ngời mà lại thâm thúy.
Năm nay Dương Xuân Minh hai mươi bảy tuổi, lần đầu tiên đạp vào tu tiên giới tàn khốc.
Chú thích truyện:
(1) Ngộ đạo: Hiểu ra một vấn đề nào đó, hiểu ra con đường mình phải đi, thông suốt nó.
(2) Đạo: Nghĩa là đường.
(3) Thanh thế: Uy tín, thế lực, tiếng tăm.
(4) Dị tượng: Hiện tượng kì lạ.
(5) Căn cơ: Nền tảng, cơ sở.
(6) Trùng tu: Phá đi xây lại, hủy đi tu vi để tu luyện lại.
(7) Phàm nhân: Người bình thường.
(8) Vô thượng: Không còn gì ở phía trên nữa.
Danh Sách Chương: