• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Phe ngươi."

Đông Phương Nhĩ Nguyện vừa dứt nụ cười, Bắc Đường Tu Vĩnh liền không thể cười nổi mà run run mép môi, cười nguệch ngoạc, giọng điệu gượng gạo đáp:

- "Bớt dùng cái giọng điệu đó để nói chuyện với ta đi. Gớm chết được."

- "Haha. Ta trước nay luôn ôn nhu như vậy." - Đông Phương Nhĩ Nguyện bật cười.

Ánh mắt của Bắc Đường Tu Vĩnh đầy sự kì thị mà quay ngoắt đi, song thủ đưa lên xoa lấy xoa để hai bên bắp tay, da gà da vịt đều nổi lên trong lớp y phục đen tím.

Những vị cường giả khác đưa tay lên miệng ho khụ một cái để ngắt đi không khí lạ lùng này. Mà Đông Phương Nhĩ Nguyện bây giờ cũng nghiêm túc giải trình theo đúng chất của một người đồng phe cánh:

- "Quay về chuyện chính. Thứ nhất, sóng linh lực bắn lên không trung rúng động như thế là dấu hiệu của một cường giả vừa đột phá Bát Nhã cảnh giới. Xét trong Vân Phong Môn thì người này chắc là một trong hai Phượng Ứng Bàng Uy."

- "Nam Cung mỗ cũng cho là như vậy."

Đông Phương Nhĩ Nguyện gật đầu một cái rồi tiếp tục: "Thứ hai, các vị có để ý ngoài sóng Bát Nhã thì hướng Thiên Sơn còn một tia sáng lạ khác không? Hai luồng sáng linh lực xảy ra đồng thời, trong đó có một cái là hồng quang. Ta cho rằng Vân Phong Môn có ngoại nhân tác động."

Các trưởng lão tại đây đồng thời gật gật đầu tỏ ý ngẫm nghĩ. Bọn họ đều nhìn ra được điểm này nhưng đã giữ hết ở trong lòng. Chính họ không muốn đi tiên phong trong việc phơi bày giả thuyết, chẳng may có sai sót họ sẽ phải chịu trách nhiệm vạ thân. Nhưng sau khi nghe Đông Phương Nhĩ Nguyện nói, bọn họ đồng loạt cảm thấy ai cũng như mình, một tâm tư bao trùm lên tất cả.

Nam Cung Sử Định nói:

- "Chúng ta không thể đoán già đoán non. Theo ý mỗ, chúng ta thăm dò đi."

Tâm Khắc lên tiếng: "Thăm dò Vân Phong Môn sao? Cung trưởng lão, ngài cũng biết chuyện này khó hơn lên trời mà."

- "Ngạch Tâm trưởng phái, ý mỗ không phải là thăm dò trực tiếp."

Đông Phương Nhĩ Nguyện cười nhạt, nói: "Chúng ta chơi ném đá giấu tay?"

- "Trước đây Phong Thời Uyển bế quan, bản môn đã điều tra rõ ràng rồi. Phong Thời Uyển bị ám sát, thích khách này tên là Thiên Tiêu, nghe nói đã bị Vân Phong Thuấn Trì một chưởng đoạt mệnh. Thiên Tiêu này được người ta thuê, mà đến nay Vân Phong Môn vẫn chưa có động thái gì nên ta đoán họ không tìm được chủ mưu đằng sau. Chúng ta cũng có thể mượn đao giết người như tên chủ mưu bí ẩn kia."

Nam Cung Sử Định vừa gợi ý, Bắc Đường Tu Vĩnh bật cười kiêu ngạo, tùy tiện nói: "Tưởng gì, chuyện này giao cho ta là được."

- "Ngươi định làm gì?" - Đông Phương Nhĩ Nguyện hỏi.

- "Ngươi chờ xem sẽ biết thôi. Ta cáo từ trước đây."

Bắc Đường Tu Vĩnh ngặt một bộ dạng thiếu niên trẻ tuổi ngông cuồng, ngạo mạn, khoanh tay ngẩng cao đầu bước ra khỏi Nhất Đảo Kỳ Cung. Song nhãn lấp lánh nhìn về phía chân trời, môi vô thức cong lên một điệu cười.

Nơi hắn nhìn, là đỉnh Thiên Sơn.

__________

- "Sư tôn, Cảnh Ngạn sao rồi?"

- "Nhập mộng rồi. Cảnh Ngạn là người mang thiên mệnh, Bát Nhã năm nay chọn nó."

- "Ý người là...?"

- "Nếu con không có căn nguyên bổn mệnh thì không thể nửa bước thành tiên được. Rất nhiều người đã dành cả đời tu luyện cũng không thể hiểu được vì sao chính mình mãi không bước qua Thất Đại cảnh. Thực ra điều này rất đơn giản, họ đã bỏ lỡ thời khắc duy nhất của mình."

Vân Phong Thuấn Trì ngồi ở mép giường của Vân Cảnh Ngạn, ngài nhìn Phong Thời Uyển thì biết nàng cũng chưa hiểu rõ nên tiếp tục nói:

- "Bát Nhã chỉ có một cửa vào thôi, nhưng cửa này mở ra cho con hai lối, một bên là vực thẳm vô gián, một bên là thiên cung mĩ lệ. Việc của con là nhìn thấu và lựa chọn."

- "Vậy phải lựa chọn như thế nào mới là đúng ạ?"

- "Không có câu trả lời nhất định. Bởi vì lối nào cũng không sai, quan trọng là quá trình con đi. Vực thẳm vô gián đại diện cho ác tính, thiên cung mĩ lệ đại diện cho thiện tính. Người ta cho rằng thiện tính mới là cánh cửa đúng đắn để mở ra Bát Nhã. Nhưng sự thật đã từng có một bán tiên nhập Bát Nhã bằng lối vào vô gián."

- "Sư tôn... Có phải người cũng vượt qua Bát Nhã cảnh giới rồi phải không?"

Lần này Vân Phong Thuấn Trì không trả lời ngay, ngài trầm ngâm giây lát rồi gật đầu. Kim khẩu khai ngôn:

- "Nói ta là bán tiên tuy không sai, nhưng cũng không đúng. Bát Nhã là cảnh giới của ta vào hai mươi năm trước rồi."

- "Vậy bây giờ người...?"

- "Đừng nghĩ lung tung. Ta chỉ là người bình thường thôi." - Vân Phong Thuấn Trì cười một tiếng, hòa dịu khẳng định lại.

- "Sư tôn..."

Lời vừa cất lên đến từ sau lưng Vân Phong Thuấn Trì. Vân Cảnh Ngạn hé mở mi mắt, mày chau lại như đang rất khó chịu. Hiện tại nhìn vào, Phong Thời Uyển chỉ muốn bật thốt lên rằng: Đây là người vừa thành công đột phá Bát Nhã cảnh giới sao? Nếu không biết mà chỉ nhìn Cảnh Ngạn, mình sẽ tưởng huynh ấy bị phế linh lực trở thành phàm nhân rồi. Có điều, lạ thật. Chính nàng chưa qua Bát Nhã, mà nàng nhập mộng rồi vậy có phải nàng cũng đã bỏ lỡ thời khắc duy nhất thăng thành bán tiên hay không? Nghĩ đến đây, nhịp tim của Phong Thời Uyển như chững lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang