Thanh niên uy hiếp doạ Đường Uyển sợ hãi.
Thế nhưng Đường Uyển thấp thỏm suy nghĩ trong lòng, chẳng qua thời gian ngắn ngủi sau khi Đường Uyển trở về Trường Bình Hầu phủ tướng quân đại nhân này liền bị vả mặt.
Thời điểm Đường Uyển trở về Trường Bình Hầu phủ đã bị một nha hoàn tươi cười mời đến trong phòng Thái phu nhân, nàng còn đang khó khăn suy nghĩ, mình luôn không ra cửa, vàng bạc này sao xài hết được chứ?
Mà nàng cũng không phải là một người vung tiền như rác, không ngờ bị người khác buộc xài tiền, lại là một chuyện rất phiền não nha.
Mặc dù tính tình Đường Uyển đơn thuần, cũng không có khả năng không tim không phổi phàn nàn tiêu tiền phiền não, đây không phải muốn ăn đòn sao? Bởi vậy thời điểm nàng một mặt ưu sầu, lo lắng vô cùng đi vào phòng Thái phu nhân, liền có chút không để tâm.
Giờ phút này trong phòng Thái phu nhân, Trường Bình Hầu phu nhân sắc mặt ảm đạm, Đường Huyên tựa hồ chịu tổn thương rất lớn ngồi ở một bên, trong phòng yên lặng.
"Nhị tiểu thư đến!" Thanh âm nha hoàn thanh thúy truyền đến, trên mặt Thái phu nhân có chút không vui liền lập tức lộ ra càng nhiều.
"Ngươi nhìn dáng vẻ tùy tiện của nàng bây giờ, giống như tiến cung một lần liền bay lên đầu cành, thậm chí ngay cả ta cũng dám lãnh đạm, khiến chúng ta đợi nàng lâu như vậy!"
Thái phu nhân nói lớn, Trường Bình Hầu phu nhân cúi thấp đầu không dám nói lời nào, đau lòng nhìn cháu gái một đôi mắt đẹp óng ánh, nước mắt lăn dài, trầm mặt nói: "Cũng không biết nàng tiến cung có gây ra chuyện gì khiến nương nương không vui! Trông không có nửa phần quy củ, khiến nàng lăn trở lại trong cung đi!"
Nàng vốn còn muốn nói tiếp liền thấy Đường Uyển mang theo Thanh Vụ cùng nhau tiến đến.
Thấy dáng vẻ Đường Uyển mất hồn mất vía, Thái phu nhân phát giác nàng không coi ai ra gì, liền hừ lạnh một tiếng: "Làm sao, tiến cung một lần, cảm thấy mình là quý nhân, ngay cả trưởng bối ở đây, ngươi cũng dám có thể coi nhẹ lãnh đạm hay sao?"
Thanh âm của nàng nghiêm khắc.
Đường Uyển sớm đã thành thói quen Thái phu nhân không thích mình, bởi vậy chẳng qua tỉnh táo lại thỉnh an Thái phu nhân.
Thanh Vụ bất động thanh sắc quét qua Đường Huyên ở một bên, rủ xuống ánh mắt.
"Ngươi tiến cung làm cái gì, sao đi lâu như vậy mới trở về." Thái phu nhân hoàn toàn không ngờ rằng Đường Uyển luôn luôn không được người khác ưa thích vậy mà lại được Thái hậu lưu lại đến khi mặt trời xuống núi, trong lòng tức giận lại bất an, cũng không trông thấy Thanh Vụ sau lưng Đường Uyển mình không quen biết... Nàng luôn luôn không có hứng thú với nha hoàn bà tử bên người Đường Uyển, bởi vậy cũng không biết Thanh Vụ không phải là nha hoàn bên người Đường Uyển.
Giờ phút này nhìn Đường Uyển mặc dù ăn mặc mộc mạc, thế nhưng trước ngực đeo một chuỗi Đông Châu thật dài lóng lánh bảo quang, châu quý rực rỡ, một chuỗi Đông Châu giá trị phi phàm, tuyệt đối không thể nào là đồ vật của Đường Uyển.
Một chuỗi Đông Châu như thế, Thái phu nhân cũng không có.
Nhìn thấy dây Đông Châu này, sắc mặt Thái phu nhân lập tức thay đổi.
Đường Uyển làm sao có đồ tốt như vậy, thế nhưng từ trong cung trở về một chuyến lại có, điều này nói rõ cái gì?
Điều này nói rõ Đông Châu là Thái hậu nương nương thưởng cho Đường Uyển.
Không phải cô nương được Thái hậu yêu thích, sao Thái hậu lại ban thưởng Đông Châu giá trị liên thành như vậy? Trân Châu tròn trịa sáng loáng, xem những Vương phủ thế gia vọng tộc cũng rất ít có được.
Nghĩ đến điều này, ánh mắt Thái phu nhân nhìn về phía Đường Uyển càng phát ra bất thiện, thấy bộ dáng nàng đê mi liễm mục*, trong tâm không khỏi sinh ra hỏa khí bám chặt tay vịn của ghế chất vấn: "Đến cùng ngươi có để tổ mẫu ta vào mắt hay không? Hỏi một chút liền lắc đầu không biết, ta hỏi sao ngươi không nói!"
*Đê mi liễm mục – 低眉顺眼: là một thành ngữ, chỉ bộ dáng ngoan ngoãn, hoặc hiền lành.
Nàng còn muốn răn dạy Đường Uyển, muốn dẹp bỏ thần thái cao ngạo của nàng sau một lần tiến cung, mà giờ khắc này Đường Huyên lại thấy được Thanh Vụ, sau liền sững sờ, không khỏi sợ hãi giật vạt áo Trường Bình Hầu phu nhân, bảo nàng nhìn Thanh Vụ.
Ánh mắt Trường Bình Hầu phu nhân đảo qua Thanh Vụ, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
Mặc dù trước đó thời điểm người trong cung tới nàng không ra ngoài chào hỏi, thế nhưng cũng từ cửa sổ nhìn thấy người, người đi theo sau Đường Uyển không phải là người trong cung sao?
Nàng muốn nhắc nhở Thái phu nhân, nhưng mà Thái phu nhân đã trầm mặt hỏi Đường Uyển đang rủ mắt không lên tiếng: "Hôm nay ngươi trong cung có an phận không? Không có nói bậy gì trước mặt nương nương chứ?!" Nàng lo lắng Đường Uyển cáo trạng trước mặt Thái hậu, cáo trạng Nhị hoàng tử rũ bỏ hôn ước, cáo trạng Đường Huyên chiếm đoạt muội phu, bởi vậy giờ phút này trong lòng cũng trở nên khẩn trương, ngay cả chén trà trong tay đều không muốn để ý tới, nhìn thẳng vào Đường Uyển.
Đường Uyển sững sờ, nhìn Thái phu nhân vài lần, đột nhiên cảm thấy thời gian tuổi nhỏ bên cạnh tổ mẫu luôn khiến nàng phá lệ e ngại thậm chí sợ hãi, tựa hồ... Cũng không đáng sợ bằng vị tướng quân đại nhân lạ lẫm kia hôm nay uy hiếp mình.
So với Thái phu nhân, vẫn là không xài bạc liền không tứ hôn khiến người khác cảm giác đáng sợ nhiều.
"Ta ở trước mặt Thái hậu nương nương nói đều là lời nói thật." Đường Uyển nghiêm túc nói.
Nàng cảm thấy mình lập tức tràn đầy dũng khí.
Nàng phát hiện, nàng chống lại mấy người khi dễ mình, thật ra cũng không khó khăn như vậy, cũng sẽ không tạo thành nhiều tổn thương với mình.
Tổn thương lớn nhất nàng đều đã trải qua, nàng còn sợ cái gì nữa?
Bởi vậy giờ phút này Đường Uyển bỗng cứng rắn càng khiến Thái phu nhân trở nên giận tím mặt.
"Ngươi nói cái gì?!"
"Ta ở trước mặt Thái hậu nói Nhị hoàng tử bội bạc cưới người khác, ta cùng hắn nước sông không phạm nước giếng, từ đây cùng hắn không liên quan, tiểu nhân bội bạc như hắn, ta khinh thường làm bạn."
Đường Uyển nhìn Thái phu nhân, lại nhìn Đường Huyên bên cạnh một chút, nhìn Đường Huyên trợn tròn một đôi mắt ngập nước, đau lòng nhìn Đường Uyển, giống như nàng làm chuyện xấu tội ác tày trời, giống như nàng là nữ nhân ngoan độc, Đường Uyển nhẹ nói với nàng: "Đại tỷ yên tâm, ta không có nói tới đại tỷ sai. Dù sao đều nói ruồi bọ không đinh vô phùng trứng*, nếu như hắn là quân tử tuân thủ chữ tín, cho dù đại tỷ dụ hoặc đủ kiểu, tự tiến cử lên giường, hắn cũng không làm ra nổi chuyện từ hôn."
*Ruồi bọ không đinh vô phùng trứng (苍蝇不叮无缝的蛋): ý cơ bản là ruồi bọ không đậu vào quả trứng không bị nứt. Tương tự như câu Không có lửa làm sao có khói ở Việt Nam.
Đã được gặp chính nhân quân tử như Lý Mục, nhìn qua Phượng Chương, Đường Uyển thấy Phượng Chương càng ti tiện.
Đường Uyển dừng lại một chút, chỉ cảm giác trong lòng mình vô cùng thống khoái, không khỏi nở nụ cười.
Nàng chậm rãi nói với Đường Huyên lúc trước đối với nàng mà nói cao không thể với, thậm chí... là mãi mãi đạp trên đỉnh đầu nàng: "Đương nhiên, ta cũng không có ý nói đại tỷ không có chút sai lầm nào. Nếu đại tỷ là người chân chính biết liêm sỉ, vậy coi như Phượng Chương từ hôn muốn cưới ngươi, xem như đều là tỷ muội một nhà, ngươi cũng nên kính nhi viễn chi* với hắn mới đúng."
*kính nhi viễn chi (敬而遠之): kính trọng nhưng không dám gần; vẻ ngoài thì tỏ cung kính, nhưng trong lòng lại giữ khoảng cách.
Nàng từ trong cung trở về một chuyến, đột nhiên từ tiểu bạch thỏ mềm mại biến thành thỏ trắng nhỏ có răng nhọn, lập tức khiến Thái phu nhân bị nàng trấn trụ, thậm chí ngay cả Trường Bình Hầu phu nhân đều nghẹn họng nhìn nàng trân trối.
"Ngươi... Nhị muội, ta không nghĩ ngươi lại ác độc như vậy." Đường Huyên nghe được lần này Đường Uyển nói thẳng nàng bỉ ổi vô sỉ đủ loại, liền bụm mặt khóc nức nở "Ta cùng Nhị hoàng tử là thật tâm. Người như ngươi làm sao biết rõ."
"Chân tình như vậy, lúc trước thời điểm hắn còn là nhi tử nghèo túng của Lý gia tử, sao ngươi không gả cho hắn." Đường Uyển không khách khí đảo khách thành chủ nói.
Nàng lập tức giận dữ, trong mắt Thanh Vụ không khỏi lộ ra mấy phần ý cười, an phận đứng ở sau lưng nàng, dường như là Thái hậu làm chỗ dựa cho Đường Uyển.
Thái phu nhân giờ phút này đã tức giận đến toàn thân phát run.
"Ngươi, ngươi còn có tình tỷ muội hay không?! A Huyên là tỷ tỷ của ngươi, ngươi chính là không khách khí với tỷ tỷ ngươi như vậy? Ngươi đồ tiểu bạch nhãn lang! Nếu không nhờ bá nương ngươi, nếu không phải đích tôn thu dưỡng ngươi, sao ngươi được bình an lớn lên? Đường gia cho ngươi nhiều ân huệ như vậy, ngươi báo đáp vậy sao? Sớm biết, sớm biết liền đem ngươi ném vào trong sơn cốc cho lũ sói!"
Lời này mới là tức hổn hển, Đường Uyển thấy nàng đã tức giận đến mặt già tái nhợt, liền nhẹ nói với Thái phu nhân: "Đều nói tỷ muội tình thâm, nhưng trưởng tỷ bỉ ổi vô sỉ, làm muội muội sao tình thâm cùng nàng được? Lão thái thái, đại tỷ lần đầu tiên làm vậy, ta cũng chẳng qua là làm mười lăm, đều là bình thường không hai, không có gì khác nhau." Thân thể của nàng đã yếu ớt, nói nhiều như vậy liền mệt nhọc vô cùng, Thanh Vụ liền tiến lên đỡ nàng thấp giọng: "Cô nương trước tiên ngồi xuống rồi nói. Còn nữa, uống chút nước trà đi."
"Trong rương mang về có lá trà không?" Đường Uyển gật đầu nhẹ, đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền yếu ớt hỏi thăm Thanh Vụ.
"Có."
"Vậy liền ngâm cái kia đi."
Thanh Vụ nghĩ đến trong cung lúc mình vội vàng trở lại đón Đường Uyển nhìn thấy bóng lưng ngạo khí thẳng tắp kia, đáy mắt không khỏi lộ ra mấy phần ý cười.
Nàng cảm thấy dáng vẻ Đường Uyển giờ phút này khổ não đặc biệt khiến người khác cảm thấy trong lòng... Ngứa ngáy.
Khi dễ nàng, nhìn nàng phát sầu khó xử vô cùng, đây thật là khiến người muốn ngừng mà không được.
Đường Uyển không phát giác ý cười của Thanh Vụ, chỉ cầm ngón tay tinh tế ôm trán vì xấu hổ.
Tướng quân đại nhân nói nếu trong vòng nửa tháng mình không dùng hết các loại đồ vật kia trong rương, chuyện tứ hôn liền kéo dài.
Sao có thể kéo dài chứ?
Đường Uyển sợ một đời này nhiều chuyện xảy ra khác với kiếp trước, đêm dài lắm mộng nha.
Bởi vậy thời điểm nàng cần dùng đồ vật, nàng sẽ không dùng lá trà trong phủ, mà là dùng lá trà mang về, có thể tiêu hao một chút ít thì tốt.
Đây thật là khiến người khác buồn rầu.
Thời điểm trong lòng nàng thở dài, Thanh Vụ đã cười nhìn Thái phu nhân thở hồng hộc ở một bên nghiêm nghị nhìn Đường Uyển, đối với Trường Bình Hầu phu nhân sắc mặt âm tình bất định bình thản gật đầu, trực tiếp ra ngoài lật lá trà trong rương cho Đường Uyển.
Thấy nàng không có quy củ như thế, chủ tử chưa lên tiếng mà mình đã đi ra ngoài, Thái phu nhân không khỏi tức giận nói: "Đây là nha hoàn không có quy củ nào?! Thật sự là to gan..." Thời điểm nàng muốn xử trí Thanh Vụ, Trường Bình Hầu phu nhân vội vàng muốn ngăn cản, lại nghe thấy bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân lo lắng, về sau, một nha hoàn mỹ mạo thất kinh vọt vào, nói với Thái phu nhân: "Lão thái thái, người trong cung đến, nói là Bệ hạ hạ thánh chỉ, tứ hôn Nhị tiểu thư cùng Thanh Bình Quận vương!"
Lời này còn chưa dứt, sắc mặt Thái phu nhân đã biến hóa, Đường Uyển lại ngẩn ngơ, về sau yên lặng che kín mặt.
Nàng mới trở về nhà, trong cung liền gả.
Trong nội tâm nàng đặc biệt vui vẻ, chỉ cảm thấy an tâm vô cùng.
Lại... Thay vị tướng quân đại nhân mười phần cường thế uy hiếp mình... Cảm thấy vả mặt thật đau.
Danh Sách Chương: