“Khưu Tiểu Ngư, ngươi đừng ở đây nói năng lung tung nữa, nếu ngươi có thể chữa khỏi bệnh sốt rét thì sao cha và nương ngươi lại chết?” Khưu Mai Hoa nói với vẻ mặt trào phúng.
Bình thường khi còn ở trong thôn, nàng ta ghét Khưu Tiểu Ngư nhất vì Khưu Tiểu Ngư lớn lên vừa đen vừa xấu nhưng nàng lại có một đôi cha mẹ rất tốt với nàng.
Trước đó, khi cha mẹ của Khưu Tiểu Ngư chết vì bệnh sốt rét, Khưu Mai Hoa còn vui khi thấy người gặp họa, thầm nghĩ Khưu Tiểu Ngư đã thành cô nhi rồi.
“Vì cha mẹ ta chết rồi, bọn họ ở trên trời phù hộ cho ta, khiến ta có thêm y thuật thần kỳ, cho nên mới có thể chữa khỏi bệnh sốt rét.” Khưu Tiểu Ngư chậm rãi nói.
Sở dĩ nàng tốn công giải thích như thế chính là vì muốn các thôn dân này tin nàng thật sự hiểu y thuật, thật sự có thể chữa khỏi cho người ta.
Dù sao thì hơn hai trăm người này tạm thời chính là hộ khách cho nàng xén lông cừu mà.
“Ha… ngươi cảm thấy chúng ta sẽ tin sao?” Khưu Mai Hoa nói với giọng chế nhạo.
“Ngươi cảm thấy ta cần ngươi tin sao?” ltn lạnh lùng liếc mắt nhìn Khưu Mai Hoa.
Khưu Mai Hoa cảm thấy họng mình lạnh ngắt, da gà da vịt nổi hết cả lên, vậy mà lại vì một ánh mắt của Khưu Tiểu Ngư mà sinh ra sợ hãi.
Từ khi nào Khưu Tiểu Ngư lại có ánh mắt đáng sợ như vậy?
Mà lúc này, thôn trưởng đã không còn kiên nhẫn nữa, chỉ sợ mấy người Tác-ta đó đuổi kịp cho nên muốn tranh thủ lên đường.
“Các người đều câm miệng lại cho ta, nghỉ ngơi thêm một lúc nữa nhất định phải nhanh chóng lên đường.” Thôn trưởng mất kiên nhẫn nói.
Không phải hắn ta cho Khưu Tiểu Ngư thời gian chữa khỏi cho Trương Tiểu Linh mà là cho Trương Thanh Sơn thời gian tạm biệt mẹ mình.
Những người khác đồng loạt lắc đầu, không có một người nào tin Khưu Tiểu Ngư, nghe lời này của thôn trưởng cũng đi thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường.
Chỉ có Khưu Mai Hoa và mấy nữ tử khác ở lại định xem trò cười của Khưu Tiểu Ngư.Đương nhiên Khưu Tiểu Ngư sẽ không cho bọn họ cơ hội chê cười, nàng đi thẳng đến trước mặt Trương Tiểu Linh, giơ tay nắm cổ tay của nàng ta rồi vận hành dị năng hệ trị liệu.
Khưu Mai Hoa và mấy nữ tử lộ ra vẻ mặt khinh thường và chế nhạo.
“Ngay cả bắt mạch còn không biết, còn nói đến chữa bệnh sốt rét cái gì chứ.” Khưu Mai Hoa chê cười.
“Đúng đó, Khưu Tiểu Ngư, ngươi đừng lừa người, thật sự nghĩ mình là đại phu hay sao?”
“Đúng đó, đúng là không biết tự lượng sức mình.”
Mấy nữ tử dọc đường theo Khưu Mai Hoa lần lượt mở miệng phụ họa.
“Ai nói chữa bệnh sốt rét nhất định phải bắt mạch, ta chỉ đang trực tiếp chữa cho người ta, bằng không làm sao có thể tính là y thuật thần kỳ được.” Khưu Tiểu Ngư lạnh lùng đáp lời, không hề vì sự nghi ngờ của người khác mà tức giận chút nào.
Tức giận? Không tồn tại, làm sao cơn giận của nàng có khả năng sẽ rẻ mạt như thế được?
Người có thể khiến nàng giận…Đột nhiên Khưu Tiểu Ngư nghĩ đến hắc y nhân trước đó, vẻ mặt lập tức trở nên không tốt.
Khưu Mai Hoa lại rất đắc ý, còn tưởng nói trúng rồi cho nên Khưu Tiểu Ngư mới giận dữ.
Trương Thanh Sơn thì lại ngồi ở bên cạnh với vẻ mặt khẩn trương, hai mắt đỏ hoe, trên mặt còn vương nước mắt.
Không phải là virus vào người thôi sao, sốt rét cái gì, chỉ cần không phải virus của cương thi vương thì không gì làm khó được nàng đâu.
Sau hai phút, Trương Tiểu Linh chậm rãi tỉnh lại, sắc mặt trở nên hồng hào với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Khưu Mai Hoa và mấy ả đồng bọn nhìn Khưu Tiểu Ngư như nhìn thấy quỷ, vẻ mặt rất khó tin.
“Không thể nào, ngươi không thể chữa khỏi được, ngươi là yêu nữ, ngươi không phải Khưu Tiểu Ngư…”
Khưu Mai Hoa bị dọa sợ lùi lại vài bước, mấy nữ tử khác cũng vậy.
Người nào cũng nhìn Khưu Tiểu Ngư với vẻ vô cùng kinh hãi.
“Nương… ngươi tỉnh rồi? Nương… hu hu hu… làm Thanh Sơn sợ muốn chết…” Trương Thanh Sơn ôm Trương Tiểu Linh òa khóc.
Sau khi Trương Tiểu Linh tỉnh lại đầu óc vẫn còn mơ hồ, nghe được tiếng khóc của Trương Thanh Sơn vẫn theo bản năng ôm người lại.
“Đừng khóc, Sơn Nhi đừng khóc, nương không sao…” Trương Tiểu Linh vỗ lên lưng Trương Thanh Sơn an ủi.
Về phần tại sao mình đã sắp bệnh chết lại đột nhiên sống lại thì trong lòng lại tràn đầy nghi ngờ.
Còn có mấy người Khưu Mai Hoa, tại sao lại sợ hãi như thế?Động tĩnh bên này đã thu hút sự chú ý của đám người thôn trưởng.
Danh Sách Chương: