Tống Trường An đã từng không thích cà rốt lắm, mua đồ cũng không tự giác bỏ vào giỏ, nhưng không có ghét bỏ, thêm vào vẫn ăn được, chỉ là hiện giờ trong lòng cậu đột nhiên cảm thấy mình thật yêu cục cà rốt trước mặt này, cảm giác bản thân từ trước tới nay chưa từng ăn qua củ cà rốt nào thơm ngon đến thế.
Nhưng bụng cậu đúng là không có tiền đồ, mới ăn được một phần ba mà đã no rồi, trước mặt còn ba khối cà rốt siêu bự còn hoàn chỉnh chưa hề được cậu ăn tới.
Nhìn chằm chằm cà rốt vài lần, Tống Trường An lại nhìn bụng mình, kết thúc như vậy thật không cam lòng, làm sao bây giờ?
Cậu cắn một miếng lớn, nhai nhai cà rốt trong miệng, vào lúc Tống Trường An đang tự hỏi phải làm sao bây giờ thì miệng cậu theo bản năng giật giật, sau đó không chờ cậu phản ứng lại, cà rốt trong miệng liền chạy tới một nơi xa lạ.
Má cậu phồng lên.
Tống Trường An: "....." Cậu thế mà lại quên mất trong miệng có hái cái túi má thật lớn có thể đựng đồ ăn.
Cậu nỗ lực đem cà rốt cắn thàng từng miếng lớn sau đó nhét vào một bên má, rất nhanh sau đó má trái cậu liền phồng lên.
Chỉ mới nhét được mấy miếng, Tống Trường An lại ngẩn người.
Hamster lông vàng thích đem đồ ăn giấu trong túi má sau đó tìm một nơi kín đáo mà nhả hết ra để từ từ thưởng thức, nhưng mà cậu lại không thể.
Cậu có thể giống như hamster đem đồ ăn giữ ở trong má nhưng mà nhả ra sau đó ăn lại, cậu thật sự là không làm nổi.
Bất giác Tống Trường An nghĩ nghĩ, ngốc ngốc nhìn cà rốt đang ôm trong ngực, đột nhiên cảm thấy hết muốn ăn.
Tống Trường An ném cà rốt xuống kêu cái bẹp, vươn móng vuốt nhỏ đẩy đẩy túi má chuẩn bị đem mấy cục cà rốt kia nhả ra.
Vừa mới đẩy ra một chút lại nhìn thấy một bàn tay với những ngón tay thon dài dừng ở bên cạnh cậu gõ gõ miệng chén, cậu liếc về phía phát ra tiếng động, bàn tay kia chậm rãi tới gần cậu, chạm tới chân cậu rồi duỗi đến mông cậu từ từ bế cậu lên.
Tống Trường An vừa ngẩng đầu liền thấy được mặt Arnold, lúc này mặt đối phương tràn đầy lo lắng, dùng ngón tay cẩn thận sờ lên má cậu, cách một lớp da mỏng có thể cảm nhận được rõ mấy cục cưng cứng bên trong.
Arnold: "Trường An, đây là bị sao vậy? Đau không?"
Mấy người Keikatsu cũng lo lắng đi tới, không biết bé con sao lại như vậy.
Tống Trường An một bên má phồng lên góc cạnh rõ ràng vì chứa cà rốt: "....."
Dù sao giải thích bọn họ nghe cũng không hiểu, Tống Trường An ngồi xổm trong lòng bàn tay Arnold lại bắt đầu đẩy đẩy túi má.
Vì thế mọi người liền tập trung nhìn tiểu ấu tể, một khối cà rốt nhỏ từ trong miệng bé con rớt ra, Arnold và Keikatsu tiến lại gần để nhìn cho rõ sau đó liền thấy tiểu ấu tể há miệng khiến cho hai người họ thấy rõ bên trong miệng nhỏ, những miếng cà rốt lúc nãy hoá ra là được giấu ở bên trong.
Arnold duỗi tay chọt chọt má tiểu ấu tể, kinh ngạc cảm thán nói: "Thật thần kì."
Sau khi được nếm trải cảm giác tự do, Tống Trường An sẽ không bao giờ thoả mãn với việc chỉ đứng trên tay đối phương chờ đợi, cậu có một linh hồn khao khát tự do!
Thế là cậu để lại trên tay Arnold vài cục cà rốt dính nước miếng của cậu, sau đó Tống Trường An quay người dựa vào ngón tay bên cạnh ngó xuống.
Tống Trường An: "....." Căn bản không nhìn thấy mặt đất.
Vừa nghĩ tới bản thân rơi xuống sẽ ra sao Tống Trường An liền bị doạ sợ, móng vuốt nhỏ bấu chặt, cậu quay lại nhìn Arnold, duỗi móng chỉ chỉ phía dưới lại cảm nhận được tay đối phương chuyển động liền phản xạ có điều kiện mà thu móng lại, bám chắc ngón tay người kia ổn định lại cơ thể.
Arnold không đành lòng để bé chờ lâu, cũng không có ý nghĩ muốn làm cậu sợ liền thuận theo đem tiểu ấu tể thả xuống.
Mới vừa ăn no khôi phục sức sống, Tống Trường An vừa tiếp đất liền vui vẻ chạy đi chạy lại một vòng, chờ cậu lần nữa tiêu hao sạch năng lượng thì bên trong hàng rào nhỏ trang trí lại thay đổi.
Hàng rào dẫn tới một địa điểm mở, một chiếc xích đu được dựng lên trên nền đất trống, miếng đệm nhỏ màu vàng nhạt được treo giữa không trung khẽ đung đưa.
Tống Trường An tiến đến gần cái xích đu trước mặt, cả nửa người leo lên, liều mạng dùng sức một lúc sau rốt cuộc cũng an toàn leo lên được xích đu.
Vì được dây xích nhỏ treo quanh tấm đệm nên dù cho Tống Trường An ngồi trên đó có quẫy thế mào cũng chỉ lắc lư qua lại chứ không lật được.
Kể từ khi lớn Tống Trường An đã rất lâu chưa ngồi lại lên xích đu bao giờ, không nghĩ tới hiện giờ cư nhiên lại lần nữa trải nghiệm thú vui này.
Lắc lư, lắc lư, Tống Trường An lại buồn ngủ.
Bản thân đột nhiên bị cơn buồn ngủ ập tới, hai mắt Tống Trường An dại ra: "Có lẽ mình chính là heo tinh chuyển thể, ăn ngủ, ngủ ăn, ăn xong lại buồn ngủ."
Không thể chống lại bản năng của cơ thể, Tống Trường An giãy dụa một hồi cuối cùng cam chịu nằm xuống, tìm tư thế thoải mái nhắm hai mắt lại.
Trong căn phòng mô phỏng môi trường lý tưởng lâu lâu có gió nhẹ thổi qua, đẩy xích đu nhè nhẹ đong đưa, ấu tể nhỏ cuộn tròn trên tấm nệm mềm khịt mũi, dụi dụi mũi chính mình hai cái.
Chờ đến khi Hoàng Đế Bệ Hạ dắt theo Hoàng Hậu tới Viện nghiên cứu Khoa học thì chỉ có thể nhìn được cái mông xù xù của tiểu ấu tể.
Bị đám lông tơ mềm mại bay bay trong gió kia cọ cho đáy lòng ngứa ngáy khó chịu lại không thể thấy mặt ấu tể, dù địa vị có cao bao nhiêu thì hai người họ cũng không có quyền quấy rầy ấu tể nghỉ ngơi.
Ấu tể trân quý đặt ngay trước mặt, ngay cả Hoàng Đế, người đứng trên đỉnh cao của Đế quốc nhưng vẫn phải chịu sự khống chế của《 Luật Bảo Hộ Ấu Tể Của Đế Quốc 》, không thể gây hại cho ấu tể —— quấy rầy ấu tể ngủ cũng là hành vi trái pháp luật.
Keikatsu cười trên nỗi đau của người khác: "Tiểu Trường An một khi ngủ là phải ngủ hết nửa ngày, chỉ sợ đến khi ngài về cũng chưa chịu tỉnh."
Hoàng Đế Mizuka có chút bất đắc dĩ, là thầy của hắn, tiến sĩ Keikatsu trước mặt hắn cũng không thèm câu nệ.
"Thiếu Tướng Arnold, nghe nói ngươi là người phát hiện ra ấu tể?" Hàm huyên vài câu, Hoàng Đế Mizuka đem ánh mắt đặt trên người tên mặt than Arnold đứng một bên.
Ngoại trừ lúc hành lễ ở bên ngoài, ánh mắt Arnold vẫn luôn đặt trên người ấu tể, hắn gật đầu coi như đáp lại.
Hoàng Đế Mizuka thừa biết tính tình này của hắn nên cũng không mấy để ý, lại nói: "Lúc trước chiến dịch ở Hoài Thạch tinh ít nhiều cũng có công sức của ngươi, ta lấy danh nghĩa cá nhân ra đặc biệt cảm tạ ngươi. Cảm ơn ngươi bảo vệ tính mạng của dân chúng."
Arnold khẽ lắc đầu: "Bệ hạ không cần phải như vậy, đây là chuyện mà bản thân quân nhân nên làm."
Hoàng Đế Mizuka lại nói vài cậu, nhắc tới ông nội Arnold, khen ông ấy dạy cháu rất tốt.
Hoàng Hậu Sophia ho một tiếng, nhéo eo Hoàng Đế nói: "Khó khăn lắm mới gặp nhau một lần, vậy mà ông lại khiến cho không khí xấu hổ như vậy."
Tất cả mọi người trong căn phòng này, bao gồn cả hai người họ đều là vì ấu tể mà đến đây, thiếu tướng Arnold cũng nói rõ là muốn xem ấu tể mà ở lại.
Bị vợ lườm một cái, Mizuka xấu hổ ho hai tiếng sau đó câm miệng.
Hoàng Hậu Sophia nhìn về phía Keikatsu: "Keikatsu tiên sinh, tiểu ấu tể tên là Trường An đúng không? Ta có thể vào xem nó không?"
Thái độ của Keikatsu đối với Sophia ôn hoà hơn nhiều so với thái độ đối với Mizuka: "Gọi là Trường An, là do Arnold phát hiện, cậu ta và tiểu ấu tể rất thân thiết."
Sophia có chút kinh ngạc: "Thật sao?"
Arnold gật đầu khẽ đến mức khó phát hiện, nói đến hắn và tiểu ấu tể rất thân thiết làm đáy lòng hắn thật cao hứng.
Hắn nhìn Hoàng Hậu Sophia nói: "Vẫn là không nên đi vào, chỉ ở bên ngoài xem thôi. Trường An tuy ngủ rồi nhưng đối với môi trường xung quanh rất nhạy cảm, gan cũng rất bé, sợ sẽ bị doạ tỉnh."
Sophia có chút thất vọng.
Nàng thật sự rất muốn một đứa con, chỉ là dù cho vợ chồng hai người có dùng biết bao nhiêu biện pháp nhưng vẫn không thành.
Đáy lòng nàng vẫn luôn đặt nặng khát vọng này, đến khi khi thấy được ảnh chụp của tiểu ấu tể với bộ lông xù xù, trái tim đang dần mất đi hy vọng của nàng lại như được tiếp thêm sức mạnh.
Nàng thật sự rất muốn tự tay chạm vào ấu tể.
Mizuka nhìn ra vợ khổ sở liền ôm lấy vai nàng an ủi.
Arnold lại nói: "Tuy không thể đi vào nhưng bọn tôi có ghi lại thời gian biểu của Trường An, hai người có thể xem qua cái này."
Đôi mắt Sophia sáng lên, ánh mắt tràn ngập chờ mong.
Năm phút sau, lãnh tụ tối cao của đế quốc Hoàng Đế Mizuka mang theo Hoàng Hậu Sophia đến xếp hàng ngồi trên ghế băng xem đoạn video mà Keikatsu đưa, tim họ bị lông xù xù kích thích mà đập thật nhanh.
Lâu lâu nhìn cặp mông lớn của tiểu ấu tể say ngủ trên xích đu, lại nhìn chằm chằm thân hình tung tăng nhảy nhót mà bật cười, có lẽ đã trúng một loại độc tên là lông xù xù, độc này không giải được.
"Lúc tỉnh thì rất năng động, không ngờ khi ngủ lại ngoan ngoãn như vậy." Mizuka nói.
Sophia: "Hy vọng một này chúng ta cũng có thể có một đứa con như vậy."
Mizuka: "Sẽ có."
Muốn chuyển chủ đề, Mizuka nhìn quanh phòng, ngay trên bàn cạnh chỗ họ đang ngồi thấy một nửa củ cà rốt, hắn cầm lấy bẻ thành hai khúc: "Đây không phải là thứ Trường An ăn sao? Muốn thử không?"
Hắn cắn trước miếng đầu, yêu ai yêu cả đường đi, hương vị giòn tan đặc biệt sảng khoái: "Mùi vị không tồi nha!"
Vậy là lãnh tụ tối cao của đế quốc Hoàng Đế Mizuka và Hoàng Hậu Sophia lại ngồi trên hàng ghế ăn hết mấy củ cà rốt của Tống Trường An.
Arnold đứng một bên chứng kiến từ đầu đến cuối: "....." Ấn tượng của hắn về hoàng thất trước đây hình như đã tan nát trong cuộc gặp gỡ này.
Chờ tới khi Mizuka trở về, tiểu ấu tể vẫn như cũ ngủ ngon lành, bọn họ đành từ bỏ, đợi lần sau lại tới xem.
Mizuka và Sophia không chút do dự bắt cóc mấy đoạn băng ghi hình ấu tể của Viện nghiên cứu Khoa học sau đó mới cảm thấy mĩ mãn xách mấy cây cà rốt rời khỏi, trước khi lên xe còn nhắc tới cà rốt với Keikatsu: "Keikatsu tiên sinh, sau này ta nhờ Viện nghiên cứu Thực vật mang cho ta thêm vài rễ cây hoa ren."
Keikatsu mặt đầy hắc tuyến: " Ngài mau đi đi, ăn ké rồi còn đóng gói mang về, đi đi!"
Tiễn khách xong Keikatsu trở lại văn phòng, đang chuẩn bị vào xem tiểu ấu tể có tỉnh lại không, ánh mắt lại không tự giác dừng lại bên mấy cái rễ thực vật màu vàng đã rửa sạch trong rổ.
Lão ho hai tiếng nhắm giảm bớt sự ngượng ngùng, thừa cơ không ai để ý mà nhặt lên cắn một miếng: "Ô, ngon thật đấy."
Một lèo ăn hết một cây, Keikatsu thoả mãn lau miệng, đang chuẩn bị lấy thêm một cây nữa liền thấy Arnold đứng ngoài cửa, không biết đã nhìn bao lâu.
Keikatsu: "....."
Arnold: "....."
_________
Tác giả có lời muốn nói:
Keikatsu: Ta nói này, chỉ là hiểu lầm thôi, cậu tin không?
Arnold:..... Cháu tin.
Danh Sách Chương: