“ Châu Thư Nhiên… ta xin lỗi… nếu sau này con có hận hãy hận số phận ép buộc ta và cha con bỏ con lại… ”Liên Bích ôm đứa bé gái đang bàng hoàng, sắc mặt từ trắng bệch chuyển sang tím dần. Liên Bích trong lương tâm không hề muốn bỏ đi người con gái này một xíu nào. Đây là đứa con bà thương yêu nhất nhưng bà không biết
những gì người chồng của bà - Châu Thanh Tấn làm sau lưng lại hoàn toàn ngược lại.
“ Mẹ… Nhiên Nhiên không muốn rời xa mẹ… huhu… mẹ ơi, Nhiên Nhiên sẽ cố gắng ngoan ngoãn mà… ”
Một tay lau nước mắt, một tay yếu ớt giữ lại góc váy của Liên Bích. Bà đau không?
Có chứ, ai bỏ con mà không xót, không đau?
Bà dám giữ lại không?
Không đủ khả năng… Bà không bỏ đứa con gái này lại thì chính là bà đang tự hủy hoại tiền đồ gia tộc!
“ Lằng nhằng hết cả đêm! Nhanh lên chút, tôi không có thời gian đứng đây nghe mẹ con bà diễn trò tình mẫu tử thắm thiết !”
Châu Thanh Tấn lúc này mới lên tiếng, ông ta cau mày, liếc nhìn chiếc đồng hồ đắt tiền trên tay không dưới chục lần, giọng nói đã pha chút bực tức. Ông ta vừa thầm chửi, vừa mắng hai mẹ con Châu Thư Nhiên không có
tiền đồ. Vào lúc này phải biết cái gọi là hy sinh cái bé nhỏ để đổi lấy cái lớn lao, mất một đứa nhưng bớt đi chút tiếng thì có sao không?
“Tôi…Thư Nhiên… bảo trọng, xin con đừng hận và cũng đừng nhớ về mẹ, hãy coi như mẹ chưa sinh ra con nhé? ”
Liên Bích ôm lấy đứa con lần cuối, đặt môt chiếc vali đã chuẩn bị xuống bên cạnh cô bé, nước mắt tuôn rơi rồi dứt khoát buông tay chạy lên xe ô tô khóa cửa.
Châu Thư Nhiên bàng hoàng, sợ hãi chạy theo nhưng bị Châu Thanh Tấn ngăn lại, ông ta ‘ hừ ’ một tiếng rồi thẳng thừng ném cô vào bụi cỏ ven đường, quay lưng lên xe không chút luyến tiếc. Trước khi đi, ông ta mở cửa
kính nói vọng ra :
“ Đừng trách tao, có trách hãy trách bản thân mày sinh ra chỉ mang bộ mặt ngây thơ đó! Sống với cái bản mặt đó thì đi làm điếm may ra còn được chấp nhận. ”
Ha, trong màn đêm hịu quạnh, con đường vắng vẻ, từng lời nói vọng lại trong đầu Châu Thư Nhiên
như những nhát dao đang dằng xé cô không ngừng nghỉ, dằng xé cả trái tim lẫn đầu óc…
“ Làm điếm may ra còn được chấp nhận sao? ”
Tại sao vậy? Tại sao trước giờ cha cô luôn bài xích cô? Tại sao tất cả người trong cái dòng họ này đều bài xích cô?
Vì cha cô thích con trai, tất cả mọi người cũng vậy! Cô - Châu Thư Nhiên cô cũng chỉ là một con người mà?
Ánh mắt cô nhìn vào khoảng tối tăm, giờ cô nên đi đâu?
Một đứa 13 tuổi thì biết đi đâu?
Mang theo tấm thân gầy gò, hiu quạnh, nhỏ bé cùng chiếc vali to đùng, cô mất phương hướng, rơi vào bế tắc, tất cả con đườn trước mắt cô đều là màu đen và ngõ cụt, cô sợ hãi, lo lắng, thất vọng, … Nhưng mà tất cả chỉ còn là không khí vì giờ có nói ra, có thể hiện ra thì ai thấy? Mang bộ mặt đáng thương, tư duy ngây thơ từng ấy năm nhưng cuối cùng cũng bị vứt bỏ. Châu Thư Nhiên nghĩ rằng chỉ cần bản thân không nhúng chàm hay giả tạo như những người ngoài thì cha mẹ sẽ cho cô yên bình. Giờ thì sao? Cô quên bản thân cô là con gái à? Cô quên khi cô sinh ra người người ngưỡng mộ nhưng có ai là thật sự? Sau lưng toàn nói Châu Thư Nhiên không nên sinh ra hoặc nguyền rủa cô sớm chết để đỡ gánh nặng cho Châu gia!
Cô càng bước, cơ thể càng nặng hơn, cảm giác như đeo cả một tấn kim loại phía sau lưng vậy? Bước chân dần trở nên loạng choạng như kẻ say rượu rồi không tự chủ mà ngã mấy lần, nhưng cô đều đứng dậy, đi về phía trước.
Tự nhủ chỉ cần bước tiếp sẽ có đường sống. Bố ruột cô là kẻ ham sống sợ chết, ông ta làm bất cứ chuyện gì để được sống, một kẻ nham hiểm, dã tâm. Có lẽ vì Châu Thư Nhiên giống Châu Tấn Thanh nên cô không muốn chết ở đây! Cô muốn sống, cô rất muốn sống để chứng minh bản thân. Cô không muốn nghe người khác nó cô sau này dựa vào khuôn mặt kiếm cơm!
Đang đi băng qua đoạn đường tăm tối, bỗng có một ánh đèn chói lóa từ phía xa chiếu đến, càng ngày càng đến gần… Nguy rồi!
Châu Thư Nhiên theo bản năng hét lên rồi ôm đầu ngồi bệt xuống đất. Chết rồi, không kịp né, cô không muốn chết!
Người ngồi trong xe cũng giật mình khi nghe có tiếng hét vang lên. Thoáng sững người rồi xoay tay lái khiến chiếc xe chệch sang đâm vào cái bảng chỉ đường.
Ngưng một lúc, Châu Thư Nhiên không thấy cảm giác gì, cứ tưởng mình đã chết nên khóc ầm lên. Tiếng khóc phá tan màn đem khiến ai cũng sợ nhưng nó lại đánh thức người trong xe đang trợn tròn mắt chưa hiểu chuyện
gì.
Đột nhiên Châu Thư Nhiên bị nhấc lên, nói đúng ra là bị túm lấy rồi nhấc lên. Cô he hé mắt sợ hãi nhìn thì thấy một mái tóc xanh đỏ lấp ló trong tia sáng yếu ớt của chiếc ô tô xấu số và màn đêm
“ AAAAAA! YÊU QUÁI ! ”
Danh Sách Chương: