Phong Hiểu Hàn nhìn tôi hết sức chăm chú, chắc hắn đang xem tôi có chết vì chảy máu không đấy mà. Tôi xấu hổ vô cùng, gì mà háo sắc đến mức chảy máu mũi. May mà hắn không biết tôi là Đạm Yên Sơ, nếu không từ nay về sau thanh danh chị đại của tôi xem như hỏng bét.
Một lát sau, hắn buông tôi ra, vuốt ve rất lâu mà không nói gì. Sự yên tĩnh bất thường cộng với gương mặt đầy tâm trạng kia khiến tôi thấy bầu không khí hơi gượng gạo. Tôi chớp mắt, quyết định pha trò một chút. Tôi lăn một vòng, cứ kêu meo meo, mắt long lanh tỏ ra hết sức đáng yêu. Tôi cứ lăn, lăn, lăn.. cho đến khi…
Cốp!
Một âm thanh vang lên, tôi choáng váng mặt mũi nằm bẹp dí một chỗ. Tôi lăn cũng khéo quá rồi, lăn đến bên chân cầu thang lên gác khi nào không hay, đầu đập cái bốp vào cầu thang.
Moá nó! Quê chết mất!
Phong Hiểu Hàn rốt cuộc cũng bật cười. Tốt thôi, xem như tôi mua vui cho cậu vậy. Khi cười lên, nét mặt hắn rất ấm áp. Mắt cong cong, sự đẹp trai như được tăng lên vậy, hàm răng trắng đều tăm tắp khiến tôi phải hờn ghen. Tôi ngẩn ngơ nhìn, nhất thời quên luôn cơn đau.
Tôi có chiếc răng khểnh, mẹ nói đó là nét duyên nhưng tôi thấy nó xấu muốn chết. Cười lên cứ trơ cái răng khập khiễng đấy ra. Tôi đang có ý định lên Đại học sẽ đi nhổ cái răng khểnh này đi, trồng răng khác vào cho hàm răng đều như Hoa hậu vậy.
Phong Hiểu Hàn ôm lấy tôi xoa xoa đầu: “Có đau không? Đụng trúng chắc đau lắm. Ngoan nào.”
Hắn khều khều tai tôi, lỗ tai nhạy cảm hơi run run. Thôi rồi, tôi thấy mình sắp biến thành con mèo thực thụ rồi.
“Gà Rán, bé giống cô ấy thật đấy. Anh chỉ mong hết hè để được gặp lại cô ấy thôi.”
Hết nghỉ hè mới được gặp thì chắc là Cửu An nhỉ? Nam thần lạnh lùng các thứ, học bá các thứ, gu thẩm mỹ của cậu làm tôi quá thất vọng rồi. Tôi không thích Cửu An, nhưng cũng chẳng có ý định bắt nạt con nhỏ đó. Phong Hiểu Hàn gia cảnh đơn chiếc, nhận tiền của gia đình tôi ăn học nên còn chèn ép được. Lỡ mà đụng đến hoa khôi trong lòng toàn thể nam sinh, con cưng của thầy cô thì lớn chuyện lắm.
“Không biết cô ấy thế nào rồi? Bài tập hè đã làm chưa hay lại đi vi vu ở đâu rồi…”
Làm ơn đừng nhắc đến ba chữ “bài tập hè” được không? Tôi nghe mà nổi hết da gà lên rồi này.
“Sao cưng rùng mình vậy? Còn đau ư?”
Tôi rùng mình vì sợ đó! Giáo viên quá ác luôn, do sang năm là năm cuối nên bắt chúng tôi học như điên. Ở trường đã áp lực lắm rồi, còn giao cả núi bài tập hè về. Đợt nghỉ Tết cũng có bài tập, tôi đã bắt Phong Hiểu Hàn làm cho mình. Nào ngờ tên ngốc này làm xuất sắc quá, không trật câu nào hết trơn, nhìn vào là biết ngay một đứa đứng bét như tôi sao làm được.
Đối chiếu chữ viết, so sánh một chút liền biết ngay Phong Hiểu Hàn làm hộ bài tập. Hắn bị trách một, chứ tôi bị ăn chửi đến mười. Còn bị chép phạt năm mươi lần.
Lúc đó tôi hận đến mức không thể ngay lập tức xé tên Phong Hiểu Hàn này ra trăm ngàn mảnh. Còn cho rằng hắn cố ý chơi tôi, hại tôi bị phạt. Tôi đã trả thù bằng cách đổ trà sữa vào cặp sách của hắn. Nhìn hắn ta chật vật lau đi tập vở mà đứng cười ha hả cùng đám bạn.
Giờ nghĩ lại… thấy bản thân xấu tính quá rồi!
“Ha ha… y hệt cô ấy luôn. Cô ấy cũng có vẻ mặt như này mỗi khi nghe đến bài tập nè.”
Tưởng thế nào, hóa ra hoa khôi chăm chỉ, dốc sức học hành cũng giống tôi ghê. Nghĩ lại thì đâu có gì sai! Có bao nhiêu học sinh tình nguyện làm bài tập hè đâu? Đã nghỉ hè là phải ăn chơi, phải đi du lịch. Học cả năm rồi còn gì!
Hồi nhà còn nghèo, tôi học không quá tệ. Tuy không xếp top đầu, nhưng chưa bao giờ phải đứng cuối cả. Bài tập làm có thể không đúng, nhưng tôi đều cố làm cho hết, sợ bị thầy cô trách mắng. Vậy mà khi gia đình đổi đời, tôi dường như cũng đổi luôn tính nết.
Tôi quên phắt đi quá khứ cơ hàn kia, tự thôi miên bản thân rằng mình là thiên kim thực thụ. Rằng tôi sinh ra trong gia đình nhà giàu, được yêu thương và cưng chiều vô hạn. Đồng thời tôi cũng chướng mắt cái nghèo. Mà xui xẻo thay, trong trường tôi, nói học giỏi không ai qua Phong Hiểu Hàn, nói nhà nghèo cũng không ai bì kịp với hắn luôn.
“Cưng quá!”
Hắn bóp mặt tôi, hôn xuống. Ê! Nụ hôn đầu của tôi đó! Đừng có tùy tiện hôn thế chứ. Tôi vươn móng ra ngăn cản nhưng vẫn bị hắn hôn đến.
“Bị điên hả? Bỏ tôi ra… Ơ?”
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi và Phong Hiểu Hàn đều bất động, trợn tròn mắt nhìn nhau.
Bởi vì… tôi biến lại thành người rồi!!!
“Đạm… Đạm… Đạm Yên Sơ????”
Tính ra quen biết nhau lâu rồi mà lần đầu tiên tôi thấy hắn hoảng sợ vậy luôn. Người tôi hơi lạnh, liền cúi xuống nhìn thử…
“Á!!!! Phong Hiểu Hàn, cậu nhắm mắt lại cho tôi!”
“Tôi… tôi… đây là…”
Người tôi không một tấc vải che thân, từ trên xuống dưới trần trụi như đứa trẻ sơ sinh. Mái tóc dài xõa trước ngực, tay chân gấp gáp che đi cơ thể. Phong Hiểu Hàn hai má đỏ bừng, nhất thời không phản ứng kịp. Thấy hắn cứ trơ mắt nhìn, tôi điên tiết cho hắn ta một cái tát nảy lửa: “Mẹ kiếp! Đồ háo sắc chết tiệt này!”
“Meo?”
Cái khỉ khô gì vậy? Tôi… lại biến thành mèo mất rồi???
Phong Hiểu Hàn sững sờ nhìn mèo tôi đây, đến hắn cũng không tin vào mắt mình. Tôi không hiểu, tại sao mới biến thành người chưa đầy năm phút lại trở về hình dạng của mèo rồi?
Danh Sách Chương: