Tiệc truy nguyệt chỉ diễn ra trong một ngày. Sau trung thu, mọi thứ trong cung trở lại như bình thường, đâu vào đấy.
Liễu Ly cũng không nhàn rỗi, phải mất một thời gian dài để cố gắng hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống giao cho, thế nhưng vẫn chưa tìm ra cách thức hạ độc Bảo An là gì.
Thái y trong cung không thể tin được, vì không biết chắc là ai. Thế là nàng sai Dục Nhi mang bạc ra cung đi tìm đại phu và đưa cho họ xem bã thuốc còn sót lại. Thật sự như Ninh Tử Thanh nói, đó là đơn thuốc kê đúng, hoàn toàn không có bất thường, theo lý mà nói thì rất có lợi cho sức khỏe của Bảo An.
Liễu Ly lại thầm tra xét một lượt toàn bộ sinh hoạt hằng ngày của Bảo An mà vẫn không có manh mối nào.
Lúc nàng làm những việc này đều ở cùng với Ninh Tử Thanh, khí vận dựa được rất tốt, không tồn tại thành phần không may mắn, chỉ có thể là nàng đã nhầm hướng đi.
Trong cung bồng lai của Bảo An đều không phải là người của mình, Liễu Ly không dám rầm rộ quá nên đành phải tạm dừng lại.
Nhưng nàng vẫn có thể chọn cách khác để giải quyết việc này.
Dạo trước Ninh Tử Thanh có nhắc đến tình hình của hậu cung: Thi quý phi được sủng ái nhiều năm, còn có nhiều con, đáng tiếc là nhà mẹ hơi yếu một chút, luôn không phục hoàng hậu nương nương – dựa vào đâu mà người không có con như bà ấy lại có thể ngồi ở vị trí đó?
Nếu để Thi quý phi biết hoàng hậu âm thầm ra tay với người khác thì bà ấy chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này mà náo động thật to một phen.
Hơn nữa, Thi quý phi ở trong cung nhiều năm, có nền tảng vững chắc, Liễu Ly không tìm được chứng cứ, không hẳn không có thu hoạch.
Vấn đề bây giờ là – làm thế nào để cho Thi quý phi biết chuyện này đây?
Liễu Ly lăn qua lộn lại trên giường, nghĩ rất nhiều phương án xong thì đều lần lượt bác bỏ.
Nói thẳng cho Thi quý phi? Tiết lộ danh tính của mình là điều ngu ngốc nhất, nói không chừng trái lại sẽ bị làm quân cờ cho Thi quý phi mưu mô.
Lan tin đồn, làm việc này ồn ào cho cả cung đều biết? Ưu thế tốt nhất bây giờ là địch ngoài sáng ta trong tối, rõ ràng không nên làm vậy.
Vậy phải làm thế nào mới có thể ẩn danh truyền đạt thông tin cho Thi quý phi?
Liễu Ly suy tính cả buổi, bản thân thật sự không có ai có thể dùng được, những gương mặt thị nữ ở bên cạnh Thuần Ninh quận chúa này đã quen thuộc ở trong cung. Nếu nửa đêm lén đưa tin cho Thi quý phi, chỉ e vừa mới tới cửa cung thì đã bị bắt tại trận.
Xem ra, nữ phụ thật sự không làm được chuyện này, vẫn phải trông cậy vào Ninh Tử Thanh thì hơn.
Trong truyện, tuy Ninh Tử Thanh lúc đầu có vẻ rất đáng thương, thật ra có bàn tay vàng rất mạnh.
Sự tài giỏi của nàng làm người ta kinh ngạc, chỉ cần tự học cũng văn võ song toàn, đứng đầu trong các hoàng tử, công chúa. Thêm vào đó, vận mệnh của Ninh Tử Thanh là nghịch thiên – mẫu gia trỗi dậy trong một đêm, cung nhân tiện tay cứu được là đại thái giám tương lai...
Dù sao cũng mạnh hơn Liễu Ly rất nhiều.
Bây giờ Liễu Ly nhờ Ninh Tử Thanh giúp đỡ đã rất dễ dàng. Ngày hôm sau, khi tan học ở quốc tử học, lúc ăn cơm ở lương đình như thường lệ, Liễu Ly mở lời với cặp mắt lấp lánh.
"Điện hạ, ngài cho ta ý kiến với? Làm sao để chuyển lời với Thi quý phi mà không cho bà ấy biết là ta làm."
Hôm nay nàng mang theo bánh giòn để ăn, và không biết tại sao, thức ăn hoàng thất này hình như rất dễ rơi, ăn đến dính đầy miệng như thường lệ.
Thấy bộ dạng như vậy của nàng, Ninh Tử Thanh hơi nhíu mày.
Liễu Ly để ý thấy trên má của Ninh Tử Thanh cũng hiếm thấy mà dính chút gì đó, cũng không biết đó là vụn bánh hay là mấy cánh hoa do gió thổi tới, tức thì vui không chịu nổi.
Thế là Liễu Ly nhẹ nhàng lau sạch miệng của mình trước, rồi chỉ lên mặt của mình, ý bảo Ninh Tử Thanh cũng bị dính trên mặt.
Ánh nắng mùa thu không thể nào chiếu vào tiểu đình này. Dưới bóng đình, ngón tay nhỏ trắng nõn của thiếu nữ chạm nhẹ vào làn da mỏng manh, đang nhìn về phía Ninh Tử Thanh với ánh mắt đầy chờ mong.
Thấy Ninh Tử Thanh không đáp lại, Liễu Ly hơi sốt ruột và cũng ngại lau miệng giúp người ta, cho nên Liễu Ly chỉ lên má lần nữa.
Ninh Tử Thanh thở sâu hơn một chút, chợt có hơi ngượng nghịu, mặc dù vẫn cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng lại bị phá vỡ khi cất tiếng.
"Ta cũng chỉ không đồng ý có một lần, quận chúa cần gì phải canh cánh trong lòng như vậy."
Liễu Ly: Hả?
Thấy thiếu nữ vẫn không để ngón tay xuống, Ninh Tử Thanh hơi tức giận trước sự cố chấp của Liễu Ly, nhưng lại xen lẫn cảm giác vi diệu khác, buột miệng nói.
"Thôi bỏ đi. Nếu quận chúa đã muốn vậy... quận chúa lại đây."
Liễu Ly hồ nghi mà đến gần, ở trước Ninh Tử Thanh, nàng không có ưu điểm nào khác ngoài nghe lời.
Chỉ thấy Ninh Tử Thanh nhanh như chớp hôn một cái lên bên má mà nàng chỉ vào vừa rồi, sau đó liền quay mặt đi. Mặc dù không có gì khác thường trên mặt nhưng tai thì đã đỏ chín: "Được chưa?"
?
Liễu Ly quay đầu, cảm thấy nếu hoạt động tâm lý của mình có thể viết lên trên mặt thì lúc này Ninh Tử Thanh chắc chắn sẽ nhìn thấy được cả trăm triệu dấu chấm hỏi trên đầu nàng.
Đang làm cái gì vậy?
Thì ra quân tử chi giao có thể hôn hai lần được sao?
Liễu Ly đực người ra, đến nỗi Ninh Tử Thanh cứ tưởng nàng còn muốn thêm một cái nữa: "Sao nào, không đủ?"
"Không không không không không không!" Liễu Ly cấp tốc lắc đầu, che mặt quay trở lại, nàng vẫn còn chìm trong cú sốc và chưa thể thoát ra được, "Điện hạ, ta..."
Bị Ninh Tử Thanh nghiêm mặt cắt ngang: "Sau này muốn làm gì thì cứ nói thẳng, không cần phải úp mở."
"Điện hạ..."
"Có điều, chuyện này không để có lần sau nữa."
"Ta..."
"Quận chúa cũng phải biết lễ một chút."
"Điện..."
"Gì?"
"Không có gì." Liễu Ly cuối cùng cũng vẫn bỏ cuộc, không giải thích nữa.
Không sao, hôn hai cái cũng không thay đổi được sự thật quân tử chi giao đạm như thủy. Giữa bạn thân thỉnh thoảng cũng sẽ như vậy mà.
*
Đêm đó, Liễu Ly khoác áo choàng, xách theo một mớ đồ chạy đến điện bích ngọc của Ninh Tử Thanh.
Từ khi nàng và Ninh Tử Thanh kết bạn cho đến nay, nàng đã không ít lần tặng đồ cho điện bích ngọc, cho nên điện bích ngọc giờ đây đã không còn là điện bích ngọc cần gì cũng không có ban đầu ấy.
Bây giờ, không chỉ có chậu than để sưởi ấm, mà còn có tất cả các loại thuốc bổ cho Sở thải nữ bồi bổ cơ thể. Về lý mà nói, như vậy sẽ khiến người khác ghen ghét, nhưng bình thường hầu như không có ai đến điện bích ngọc, cho nên không mấy ai biết việc này.
Liễu Ly lén đi vào từ cửa sau một cách quen thuộc, sau đó liền nhìn thấy Tiểu Thụy đang dựa vào tường ngủ gật, Liễu Ly nghịch ngợm mà đánh thức nàng: "Này!"
"Hả?" Tiểu Thụy bỗng giật mình tỉnh dậy, phản ứng theo bản năng làm Tiểu Thủy định đánh người trước mặt. Nếu không phải Liễu Ly tránh mau thì đã bị Tiểu Thụy đánh thành đầu heo.
"Điện hạ đâu?" Liễu Ly hỏi, thuận tiện đưa cho Tiểu Thủy đồ mà Liễu Ly đem cho Sở thải nữ.
"Ta đây."
Ninh Tử Thanh cũng khoác chiếc áo choàng đen và đang đi ra từ trong phòng. Dưới ánh sáng của nến, nét mặt của Ninh Tử Thanh nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Nhưng dù ánh nến có lập lờ đi chăng nữa, cũng không thể giấu đi sự thật rằng nàng là một tiểu mỹ nhân.
Liễu Ly quan sát nữ chính của mình một cách hài lòng: "Đi?"
"Ừ."
Nơi hai người muốn đến là lãnh cung, đó là nơi mà Liễu Ly vẫn chưa đến bao giờ.
Bất kể ở triều đại nào, lãnh cung nơi phi tử thất sủng bị giam lỏng đều là một nơi không rõ ràng, hiếm có người đặt chân tới.
Sau khi Gia Thành Đế lên ngôi, vẫn chưa từng đày phi tử vào lãnh cung, cho nên không có ai ở đây, và hằng ngày cũng không có ai đến quét dọn vậy nên nơi này rất hoang vắng.
Danh Sách Chương: