• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tiểu Bỉ Ngạn

Vì vậy, có câu hỏi được đặt ra: Gia đình ba người họ bây giờ ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra sau khi họ bị chủ trang viên tìm thấy?

Kết hợp với việc Hà Thảo Na đã nói qua là trang viên từng có ba đời chủ nhân, mỗi một chủ nhân đều bị giết chết tàn nhẫn. Trong lòng Trương Mạn mơ hồ có một suy đoán.

Đáng tiếc manh mối trong tay thật sự là quá ít, hắn không thể lập tức kết luận.

Bất quá hiện tại cũng chỉ là ngày đầu tiên mà thôi, thời gian chơi còn lại những sáu ngày, cũng đủ để hoàn thành trò chơi. Cho nên hắn cũng không sốt ruột.

Vấn đề hắn gặp phải hiện tại là, đêm đã khuya và hắn cần một chỗ nghỉ ngơi. Nhưng hiện tại hắn ở trong nhà gỗ này thật sự quá đơn sơ, ván giường cũng sớm đã bị sâu mọt gặp cắn, căn bản không thể ngủ được. Trong ba lô tuy rằng có lều trại, nhưng trước mặt Hà Thảo Na cùng hai trợ lý của cô thì hắn không thể lấy nó ra, cho nên ngủ liền trở thành một vấn đề nan giải.

Bây giờ Hạ Nặc cũng phải đối mặt với vấn đề nan giải ấy.

Sau khi cuộc khủng hoảng trôi qua, tinh thần của cậu đã được nới lỏng, sự mệt mỏi bắt đầu chiếm đóng toàn bộ tâm trí và cậu ngáp liên tục.

"Sao thế? Ngươi có buồn ngủ không?" Khám Thâm nhìn cậu đang mệt mỏi từng chút một, mới giật mình nhớ tới nguyên lai là tất cả nhân loại đều cần ngủ. Bởi vì thoát ly thân phận nhân loại quá lâu, hắn đã sớm quên bình thường con người sống như thế nào.

"Bây giờ là mấy giờ?" Hạ Nặc mạnh mẽ lấy lại tinh thần, hỏi.

Khám Thâm lấy đồng hồ trong túi ra, lúc mở thì một tấm ảnh gia đình trong đồng hồ nhảy vào tầm mắt, hắn bất động thanh sắc khóa nắp đồng hồ: "Vừa vặn mười hai giờ."

"Lúc em ở nhà thì mười giờ sẽ lên giường..." Thanh niên phát ra tiếng lẩm bẩm mơ hồ không rõ, đầu cậu gật gù từng chút một giống y như gà con. Nhìn thấy như vậy, u ám trong lòng Khám Thâm bị quét sạch không còn một mống.

Hắn không thể không mỉm cười và hỏi, "Vậy à? Vậy ngươi dậy lúc mấy giờ sáng?".

"A..." Hạ Nặc thập phần tự nhiên trả lời, "Đương nhiên là ngủ đến khi tự tỉnh rồi..."

Cậu đã đưa ra một câu trả lời khiến rất nhiều người ghen tị.

Bất quá trong số những người ở đây ngoại trừ Lý Tra Lý, không có ai là nhân loại hàng thật giá thật, nên không thể cảm nhận được lời này kéo cừu hận đến mức nào.

Lý Tra Lý là một người thường xuyên vì nghiện các vở kịch có thể không ngủ cả ngày lẫn đêm, vì vậy mà hắn cũng không có phản ứng gì. Sự chú ý của hắn nãy giờ đặt hoàn toàn vào khối gỗ màu đen trong tay, không phải không có hối tiếc nói: "Vì cậu phải đi ngủ rồi nên tối mai tôi sẽ qua chỗ cậu, chiếc vòng cổ sẽ xong vào ngày mai. Bất quá, tôi vẫn cảm thấy dùng nó làm một con rối sẽ tốt hơn..."

Nhắc tới rối gỗ, Khám Thâm cười nhạo một tiếng: "Lại giống như ngày hôm nay, dễ dàng bị người ta chiếm cứ thân thể?"

"Cái này thì khác..." Lý Tra Lý không đủ sức giải thích, "Con rối kia là do chất liệu xảy ra vấn đề, lúc trước tôi làm có cho thêm tóc của Diệp Sắc, cho nên mới phát sinh loại chuyện này... Nhưng, chuyện lần này quả thật là làm tôi cảnh tỉnh."

Nói đến sau này, hắn đem ánh mắt hướng về phía Tiểu Nhị bên cạnh, bộ dáng như có điều suy nghĩ.

Tiểu Nhất bất đắc dĩ nói: "Đừng nhìn, chúng ta sẽ không xuất hiện loại vấn đề này."

Tiểu Nhất cùng Tiểu Nhị đều là được tạo ra từ một nguồn. Một là thai nhi do Diệp Sắc bị xảy thai, đứa còn lại thì vừa mới sinh ra đã bị cô bóp chết. Căn bản thì sẽ không có chuyện cơ thể thật tới cướp đoạt thân thể rối gỗ được không!?

"Đúng vậy nhỉ." Lý Tra Lý chợt nhận ra.

Hạ Nặc đã không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, cậu không chống cự được buồn ngủ nên đã nhắm mắt lại. Thân thể nghiêng về phía trước, liền rơi vào vòng tay lạnh lẽo của Khám Thâm. Hắn đưa tay ôm lấy cậu, làm ra một động tác im lặng.

Tiểu Nhị mở to hai mắt, nó nhỏ giọng hỏi: "Ngươi muốn để anh trai nhỏ ngủ ở đâu?"

Bởi vì phần lớn 'người' sống trong trang viên đều không phải người, tất cả bọn họ đều tự phân định địa bàn. Khám Thâm tuy là chủ trang viên, nhưng cũng sẽ không lấn sang địa bàn của người khác.

Trong trang viên, nơi có thể nghỉ ngơi ngoại trừ tiền sảnh của mèo đen Kate chiếm đóng, còn lại chính là...

"Như ngươi nghĩ đấy" Khám Thâm ôm Ngang Hạ Nặc lên, thanh niên hình như nhận ra điều gì đó, vùi mặt vào ngực hắn nhẹ nhàng cọ cọ, sau khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc trong nháy mắt yên lòng rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

Hắn bị cậu cọ đến cả ngực ngứa ngáy, nhìn khuôn mặt cậu thanh niên đang ngủ say sưa, trong lòng đột nhiên nổi lên một xúc động xa lạ —— hắn đột nhiên rất muốn sờ sờ, hôn lên hai má mềm mại, thậm chí còn muốn cắn một miếng. Nếm thử xem có phải là mỹ vị giống như tưởng tượng hay không.

Bước chân của hắn dừng lại một chút, lúc đi qua bên cạnh con rối nhỏ, Tiểu Nhất nghe được một tiếng lẩm bẩm như thở dài: "Phải nhẫn nại, ăn xong sẽ luyến tiếc."

Tiểu Nhất: "...???"

Nó nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông đang dần đi xa thật lâu, cho đến khi Tiểu Nhị tiến đến bên cạnh nó, ngượng ngùng nhỏ giọng hỏi nó: "Ca ca, chờ anh trai nhỏ kia tỉnh giấc, ta có thể đi tìm anh ấy chơi không?"

Tuy rằng Hạ Nặc có được loại năng lực này có thể nói là thiên địch của chúng. Nhưng không biết vì cái gì, có thể là xuất phát từ ham muốn hoặc là bởi vì Hạ Nặc sinh ra đẹp trai, người lại dễ dàng thân cận nên Tiểu Nhị rất thích cậu.

Tiểu Nhất nhìn ánh mắt khát vọng của em trai, trầm ngâm trong chốc lát nói: "Có thể là được, nhưng ngươi phải nhớ cách Khám Thâm xa một chút. Chỗ này của hắn..."

Tiểu Nhất chỉ chỉ vào đầu mình, vẻ mặt nặng nề nói: "...Nó đã bị hỏng."

Tiểu nhị: "..."

Tiểu Nhất sờ sờ đầu nó: "Nghe lời, ngươi đã đủ ngu ngốc rồi. Nếu tiếp xúc với hắn, còn không biết sẽ biến thành bộ dáng gì."

"Ca ca mới là ngu ngốc!" Tiểu Nhị dậm chân, xoay người chạy ra ngoài.

Nó chạy ra khỏi cổng nhà hát opera thì nhìn thấy Hà Vân đang kéo thi thể Hà Chính Vĩ vào rừng Phỉ.

Nhìn thấy nó chạy ra còn thở phì phò, liền chào hỏi nó: Yo, Tiểu Nhị lại cãi nhau với ca ca sao?"

"Hà Vân tỷ tỷ." Tiểu Nhị ngừng lại, nghiêm túc hô một tiếng.

Lúc này Hà Vân hoàn toàn không còn sự yếu ớt lúc ở cùng đám người Diệp Sắc, hoặc là nói cô cho tới bây giờ cũng không phải là một phụ nữ được nuông chiều.

Cô vốn có gia cảnh giàu có, người cũng xinh đẹp, tính cách thì không tệ. Có một người bạn trai môn đăng hộ đối, chuẩn bị sau khi cô tốt nghiệp đại học liền kết hôn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cuộc sống của cô sẽ tiếp tục thuận buồm xuôi gió như vậy, kết hôn sinh con và an nhàn cả đời.

Thật không may, một ngày nọ tai nạn đã xảy ra.

Trong một lần về muộn, cô gặp phải một vụ cướp, tên cướp cướp đi tài sản trên người cô, còn đem cô...

Chuyện này không biết làm sao truyền ra ngoài, vị hôn phu cùng cô giải trừ hôn ước, lời đồn đãi giống như đao kiếm đem một cô gái trẻ tuổi cắt đầy thương tích.

Lúc này Lương Chính Vĩ xuất hiện, hắn nói hắn vẫn luôn ái mộ Hà Vân, không những không ghét bỏ quá khứ của cô mà thậm chí còn nguyện ý đổi họ thành họ Hà, làm con rể nhà họ Hà.

Hà Vân quả nhiên bị hắn đả động, tuy rằng cô cũng không yêu hắn nhưng gặp được một người đàn ông nguyện ý bao dung cô, tiếp nhận quá khứ bi kịch khiến cô vô cùng cảm động. Nếu là trước đó, loại nam nhân không có chỗ nào đặc biệt như Lương Chính Vĩ, cô tuyệt đối sẽ không liếc mắt dù là một cái.

Sau khi hai người kết hôn cũng trải qua một cuộc sống hài hòa và tôn trọng lẫn nhau, Lương Chính Vĩ, không. Phải nói là Hà Chính Vĩ mượn tài sản của cha mẹ Hà Vân, làm ăn rất tốt, hết thảy đều giống như đang phát triển theo hướng tốt đẹp.

Thẳng đến một ngày, Hà Vân trong lúc vô tình phát hiện ra chân tướng —— tên cướp năm đó làm tổn thương cô, lại chính là chồng mình, người cùng giường với cô - Lương Chính Vĩ. Năm đó hắn biết mình không thể với tới Hà Vân, cho nên bày mưu tính kế vụ cướp kia, sau khi phá hủy Hà Vân, hắn lại thừa dịp hư mà vào—

Hà Vân khi biết chân tướng không chịu nổi đả kích, nhất thời xúc động lựa chọn tự sát, sau khi chết mới bắt đầu hối hận—— Cô còn chưa báo thù, không vạch trần được vẻ mặt xấu xí của người đàn ông này, không để cho hắn bị trừng phạt, cô làm sao cam tâm cứ như vậy mà chết!

Cho nên cô đi tới trang viên, tự tay bày mưu tính kế trận báo thù này, nhìn người đàn ông này quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ sám hối, nội tâm của cô cư nhiên không hề dao động. Người đàn ông này đã không còn có thể khơi dậy chút cảm xúc nào của cô nữa.

"Bảy ngày sau tỷ tỷ sẽ rời khỏi trang viên đúng không?" Tiểu Nhị hỏi như thế.

Nó biết Hà Vân còn muốn gặp lại cha mẹ cô.

Trang viên sẽ thu giữ ác linh đầy cừu hận, giúp họ báo thù, nhưng sẽ không hạn chế quyền tự do của họ. Bảy ngày sau cổng lớn trang viên sẽ mở ra lần nữa, ác linh muốn rời đi tất cả có thể rời đi. Nhưng nếu như đã rời đi rồi còn muốn trở về, vậy thì rất khó khăn.

Trừ khi họ sở hữu một lời mời đến trang viên.

Không giống như những thư mời bắt buộc của những vị khách, giấy mời thực sự là được mời tới và đạt được sự công nhận của chủ trang viên, có thể định vị vị trí của trang viên trong thời gian và không gian vô tận, còn để mở cửa trang viên. Thực tế thì nói nó là giấy thông hành có vẻ hợp hơn.

"Nếu như tỷ tỷ cần, ta có thể giúp tỷ đi xin một tấm nha!" Tiểu Nhị vẫn rất thích tiểu tỷ tỷ này, tỷ ấy sẽ dịu dàng sờ đầu nó, cho nó kẹo. Tuy rằng ca ca cảnh cáo nó không nên tới gần Khám Thâm, nhưng chỉ là đi xin một tấm thư mời, hẳn là sẽ không sao?

Hạ Nặc không biết mình đã có được một tấm "giấy thông hành" có thể tự do qua lại trang viên, hiện tại cậu đang được nam nhân ôm, từng bước từng bước đi về phía nhà chính của trang viên.

Nếu ai đó có mặt để xem cảnh này, họ chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên. Bởi vì bóng dáng của người đàn ông đã hóa thành một khối sương mù đen trong màn đêm, mỗi bước đi của hắn đều giống như vượt qua không gian, giẫm lên những bóng ma nặng nề dưới chân.

Nhà hát Opera của Lý Tra Lý không gần nhà chính lắm, nhưng Khám Thâm chỉ mất ba phút để đi đến đó.

Hắn ngẩng đầu liếc nhìn gian nhà chính trong bóng đêm đặc biệt u ám, ánh mắt chìm xuống.

Cậu ngủ ngon lành trong vòng tay hắn và phát ra những tiếng thở đều đặn.

Trái tim Khám Thâm run lên, và cảm xúc kỳ lạ đó lại ập đến khiến cổ họng hắn khát kháo được nếm thử cậu vô cùng.

Hắn nhanh chóng bình tĩnh lại và bước vào.

__________

Tác giả có chuyện muốn nói: Khám Thâm người đang rất muốn ăn Nặc Nặc: Kiên nhẫn nào, nếu ăn vào rồi sẽ rất tiếc.

Tiểu Nhất nhìn thấu tất cả mọi thứ:... người này không phải là một kẻ ngốc chứ?

Chà, nghĩa "ăn" này không phải là "ăn" như thế kia đâu.

Khám Thâm chưa có kinh nghiệm nên sẽ được hỗ trợ sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK