Sau khi tạm nghỉ để biên kịch khóc vài phút, nam chính cũng hóa trang xong, đạo diễn Triệu lại quay lại với kế hoạch cảnh quay đã được sắp xếp.
Nam chính ban đầu của Hoàng Thành Ký y như tính cách ngoài đời của Tưởng Lĩnh, ăn chơi trác táng, lưu luyến bụi hoa, càn rỡ kiêu ngạo.
Nhất là khi lão cha mới thắng trận trở về, cơ hồ là không ai dám đắc tội vị tiểu tổ tông này.
Lần này nữ chính ham chơi lại chạy ra khỏi cung, nào ngờ gặp phải kẻ xấu thèm muốn nhan sắc của cô.
Đình Liên chỉ là một cô công chúa ngây thơ không hiểu sự đời cũng không biết tự vệ, tuy rằng Thái Học Viện có dạy kiếm pháp, thể thuật, cưỡi ngựa, bắn cung..., nhưng Đình Liên đối với mấy thứ này dốt đặc cán mai.
Bị kẻ xấu đe dọa thì chỉ biết hoảng sợ, lấy thân phận công chúa ra uy hiếp.
Nhưng lúc này cô vì trốn ra khỏi cung đã thay y phục của tỳ nữ, kịch bản viết kẻ xấu không có mắt nhìn người, cứ khăng khăng tìm đường chết mà dồn Ngũ công chúa vào góc tường.
Đúng lúc này Tưởng Lĩnh mặc bạch y, gõ gõ quạt xếp ung dung thong thả anh hùng cứu mỹ nhân, cũng cướp đi trái tim của mỹ nhân.
Thẩm Thần Tinh chỉ có một cảnh quay trong hôm nay, đó là lúc Nhị công chúa gả cho Vũ Văn Tướng Quân thì mời Quốc sư đến tham dự, Quốc sư liền dẫn theo một đứa bé xinh đẹp tiện thể giới thiệu với hoàng đế đây là người kế thừa của mình.
Thân là người của Thần điện, vốn dĩ mấy đời chỉ có nữ nhân mới có thể đảm nhậm vai trò quốc sư, nhưng không hiểu đến đời này thì Quốc sư chỉ tìm được Giang Miên. Có lẽ vì sợ người ra tiếng vào bản thân không làm tròn trách nghiệm, khiến Thần sử ( người truyền lời thần linh - quốc sư) không thuần khiết, vì vậy Quốc sư nói dối với Hoàng đế rằng Giang Miên là nữ, cũng bắt hắn giả làm nữ.
Nhưng khi lớn hơn Giang Miên phát hiện khác thường, chỉ là Thần Điện đối với những chuyện này giữ kín như bưng, dẫn đến tâm lý Giang Miên bắt đầu vặn vẹo, lúc tỏ tình với nữ chính lại bị nữ chính nói chỉ coi mình là chị em thì trực tiếp hắc hóa, bắt giam nữ chính, ý đồ khống chế quốc gia. Nếu không phải cuối cùng Đình Liên ra tay giúp đỡ, Tưởng Lạc chắc chắn bị Giang Miên kéo xuống địa ngục rồi.
" Phân cảnh cuối cùng. " Đạo diễn Triệu nhìn nhìn mặt trời, mặt trời cũng nhìn lại mọi người với ánh mắt chói chang làm cả đám vừa mệt vừa nóng.
Chủ yếu là Tưởng Lĩnh - Tuy nói Tưởng Lĩnh cũng có thực lực, nhưng mà xíu thực lực này không vừa lòng đạo diễn Triệu và biên kịch Tô, gã ta hoàn toàn không bộc lộ được sự bi thương, bất bình, và quyết tâm làm phản của nhân vật khi cha nam chính bị phán tội nối giáo cho giặc.
" Được rồi. Tiểu Lĩnh cậu nghỉ ngơi chút đi. Diễn cảnh cuối cùng trước. Chúng ta diễn xong cảnh cuối nghỉ ngơi ăn cơm trưa rồi quay lại. " Biên kịch Tô cũng đồng ý với chồng.
Tưởng Lĩnh nghe vậy cũng biết lỗi do mình, nhưng lòng tự khiến gã ta không thể khom lưng, khó chấp nhận sự thật này.
Tiểu Quốc sư Thẩm bình hoa thì đã nghe lời bước dưới ống kính, cậu đội mũ trùm đầu che đi đôi mắt tím sẫm ( do đeo kính áp tròng) và nửa gương mặt tinh xảo, chỉ lộ một đôi môi đỏ tươi, như móng tay của bà lão già nua đang dắt mình.
Trước ánh mắt của mọi người, Quốc sư cùng tiểu quốc sư làm một vấn an với Hoàng đế, sau đó đó quốc sư bắt đầu nhảy một lễ chúc phúc đơn giản.
Tiểu quốc sư an tĩnh đứng đó, ngẩng đầu nhìn về phía Thu Phong Ảnh.
Tưởng Lĩnh đang chăm chú nhìn "thời niên thiếu của tình địch" thấy động tác đó cũng nhìn sang, chợt phát hiện bông hồng có gai kia hình như càng hợp khẩu vị của mình hơn.
Thu Phong Ảnh như có cảm ứng, lập tức nhìn sang.
Tưởng Lĩnh:!!!
Tưởng Lĩnh như bị dọa mà chột dạ dời đi tầm mắt, chỉ cảm thấy ánh mắt lúc nãy hơi khủng bố.
...
Lăn qua lộn lại cả buổi Tưởng Lĩnh rốt cuộc không qua được phân cảnh khó khăn nhất, đạo diễn Triệu bây giờ không còn sức mắng người, sau khi diễn hết những cảnh còn lại thì cho mọi người tan tầm.
" Đạo diễn vạn tuế!" Mọi người hoan hô, trong khi Tưởng Lĩnh căm tức nhìn kịch bản trong tay, cảm thấy mất mặt muốn chết.
Sau khi ra khỏi trường quay, thấy Thu Phong Ảnh đứng cách đó không xa thì một ý tưởng rục rịch trong đầu Tưởng Lĩnh.
" Mỹ nữ, đang chờ người đón sao? Địa chỉ của cô ở đâu? Không ngại tôi có thể đưa cô về." Tưởng Lĩnh xum xoe trước mặt cô, dáng vẻ có chút đắc ý như thể chắc chắn Thu Phong Ảnh sẽ không từ chối.
Dù sao trong Khu 36 Bonita này ai mà không biết Tưởng Lĩnh Tưởng Bát thiếu gia? Tuy rằng là đứa con thứ tám không mấy được coi trọng, nhưng vẫn là người của gia tộc lớn. Vẫn có rất nhiều người muốn trèo lên người gã đấy thôi.
" Không cần. " Thu Phong Ảnh đang chờ Thẩm Thần Tinh nghe vậy thì dứt khoát từ chối.
" Tiền tài, tài nguyên, địa vị. Chỉ cần em đi theo tôi, mấy thứ này đều không thiếu." Tưởng Lĩnh nhìn dáng vẻ của cô càng ngứa ngáy trong lòng, hứa hẹn ngoài miệng.
"Ngươi... Được. Vào phòng." Vốn đang định động khẩu, nhưng nghĩ lại thì động thủ tốt hơn.
Tưởng Lan về muộn vừa vặn bắt gặp cảnh tượng này, cô ấy giống như bị hoảng sợ, mạng chóng bịt miệng mình rồi hoảng loạn chạy trốn.
Thu Phong Ảnh tùy tiện tìm phòng trang điểm trong trường quay, kéo Tưởng Lĩnh vào.
Tưởng Lĩnh không kịp phản ứng, trong đầu chỉ trào ra một câu: Mỹ nữ này vội vàng ghê.
Sau đó.
" Thu Phong Ảnh cô dám đụng Tưởng Lĩnh tôi?!"
" Đau đau đau!!!"
" Đại tiểu thư tôi sai rồi! Là tiểu nhân có mắt không tròng ngài nhẹ tay aaa!!! Không được đánh mặt không được đánh mặt aaa! Ngài mai tôi còn phải đóng phim!!!".
10' sau.
Thu Phong Ảnh vỗ vỗ tay, giày cao gót đỏ tươi đạp lên sàn nhà, rực rỡ tao nhã đoan trang cao quý bước ra ngoài. Hoàn toàn không có dáng vẻ hung ác khi giơ móng vuốt đánh người.
Vì vậy lúc Thẩm Thần Tinh đi ra trường quay Diên Ninh chỉ thấy một mỹ nữ ngồi trong xe đang tô lại son, điểm lại phấn, cách đó không xa là một nam nhân che mặt nhăn nhó liên tục.
Thu Phong Ảnh đương nhiên không muốn ảnh hưởng tiến độ quay phim, đánh mặt nhưng không biết đánh thế nào mà không lưu lại giấu vết, chỉ là...
Tưởng Lĩnh che mặt: Đau muốn chết!
Bông hồng khác có gai, bông này trực tiếp có độc! Nữ nhân đẹp thật đáng sợ!
Danh Sách Chương: