Mục lục
Khí Vũ Trụ (Bản Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

trụ Lư Hàn Phiên của KHuê Hà Thần Đình, ngươi cứ nói đi, không có người nào dám làm gì ngươi đâu.”

Tra Dự còn không dám nhìn Lam Tiểu Bố, vội vàng nói, “Lúc trước Lam Tiểu Bố phát hiện ra Lượng Kiếp Chuyển Di đại trận dưới đáy Hư Không Chiểu Nê Hà, sau đó hắn bảo ta đi giúp việc cho hắn, cùng nhau phá hủy cái đại trận Chuyển Di này đi.”

Sau khi vội vàng nói xong câu đó, Tra Dự lại nhanh chóng lẩn qua một bên.

“Lam Tiểu Bố, giữ gìn thần giới bền vững là lời thề chung của cộng đồng thần giới chúng ta. Cho dù đạo quân có ở đây, cũng sẽ không thay đổi. Cho nên ngươi muốn giơ tay chịu trói? Hay là để ta ra tay?” Lư Hàn Phiên mỉa mai nhìn Lam Tiểu Bố nói một câu.

Lúc nói chuyện, hắn tựa như vô thức đứng lên, bước lên một bước, hành động này đồng nghĩa với việc ngăn cản đường chạy của Lam Tiểu Bố.

Nhìn thấy động tác của Lư Hàn Phiên, mấy người La Y cũng đứng lên, từ xa xa chặn đường Lam Tiểu Bố.

Quân Vu thở dài, hắn không thể động đậy. Trong tình huống này, bất cứ hành động nào của hắn cũng không giúp được Lam Tiểu Bố. Không chỉ không giúp được, chỉ cần hắn động, vậy thì cũng sẽ lâm vào khốn cảnh như Lam Tiểu Bố.

“Ha ha, chỉ là lời nói một bên mà thôi,” Thích Khai Thương ha ha một tiếng, ngồi yên không động.

“Thích thống soái, ngươi là người bảo vệ an nguy của Quy Hành Thần Đình ta, cho nên cũng cần quan tâm đến trường hợp mà nói chuyện.” La Y nhíu mày, thật sự không nhịn được nói một câu.

Mặc dù Thích Khai Thương có ấn tượng tốt với Lam Tiểu Bố, nhưng như thế thì có ích gì? Lúc này hắn dám nói chuyện giúp Lam Tiểu Bố, vậy thì cũng chỉ có một con đường chết. Đừng nói là lời nói một bên, cho dù có một người nào suy đoán ra, cũng có thể giết chết Lam Tiểu Bố.

Niệm không hề động, chỉ cần Lam Tiểu Bố nói, vậy hắn sẽ không chút do dự mà ra tay.

Lam Tiểu Bố cười ha ha, vung tay ném ra một quả thủy tinh cầu rồi nói, “Chỉ cần mắt không bị mù, thì có thể tự mà nhìn. Nếu như vẫn cứ muốn làm theo những lý lẽ này, hoặc là tùy tiện một người nói một câu đã ra tay với ta, vậy thì ta chỉ có thể nói mắt chó của ngươi bị mù rồi.”

HÌnh ảnh từ thủy tinh cầu trong hư không vô cùng rõ ràng, trong thủy tinh cầu chỉ có hai người Lam Tiểu Bố và Tra Dự.

Trong hình ảnh, Lam Tiểu Bố giọng điệu vô cùng kiên định nói, “Thế nhưng nếu như chúng ta phá hư Lượng Kiếp Chuyển Di đại trận ở tiên giới, vậy thì sẽ khiến những đại lão kia bất mãn đó. KHông nên không nên, chuyện này ta không thể làm.”

Nghe thấy lời Lam Tiểu Bố nói, Tra Dự lại lớn tiếng la lên, “Không, tu sĩ thần giới quá mức ích kỷ, nếu như loại lượng kiếp này chuyển đến tiên giới, tiên giới sao có thể tồn tại được? Tra Dự ta cho dù phải liều cái mạng này cũng phải ngăn cản chuyển dời lượng kiếp đến tiên giới.”

Lam Tiểu Bố thở dài, “Nếu như thực lực bây giờ của ta có thể giết ngươi, ta tuyệt đối sẽ không buông tha loại người phát rồ như ngươi. Tiên giới đều là sâu kiến, thần giới mới thực sự là tu sĩ, thần giới di chuyển lượng kiếp đến tiên giới là chuyện thiên kinh địa nghĩa… KHoan đã, đừng nên ra tay, nếu như ngươi giết ta, đồ của ngươi cũng sẽ không lấy được đâu. Ngươi nói đi, ta sẽ cố gắng giúp ngươi…”

HÌnh ảnh trong thủy tinh cầu dừng lại ở đây.

Tra Dự đờ đẫn nhìn hình ảnh này, trong lòng hắn có 10.000 con thảo nê mã đang lao qua. Lúc đó khi Lam Tiểu Bố nói những lời này, hắn cũng đã cảm thấy không thích hợp rồi. Hơn nữa lúc đó hắn cũng đã cẩn thận quan sát, khẳng định lúc đó Lam Tiểu Bố không hề thu thủy tinh cầu,

Bây giờ có chuyện gì thế này? Thủy tinh cầu chẳng những có, mà còn lọt vào mắt của các thượng đế. Quả nhiên, đối nghịch với Lam Tiểu Bố quả thật không phải là chuyện tốt.

Chẳng những Tra Dự dại ra, những tu sĩ khác cũng có chút ngây người. Thủy tinh cầu này là thật một trăm phần trăm, cũng bởi vì quá thật, mới có thể khiến đám người này giật mình không thể tin được.

Thủy tinh cầu này phải thu ở góc độ nào mới có thể thu rõ ràng như thế? Hơn nữa cái lời thoại kia không đầu không đuôi, xem xét thì không hề bình thường.

Nhưng có không bình thường thế nào thì đây cũng là chứng cứ. Lam Tiểu Bố lấy ra chứng cứ, còn Tra Dự không thể nào lấy ra được chứng cứ.

“Ha ha, thủy tinh cầu giả, xem ra cũng có chút năng lực, có lẽ trước khi đến ngươi đã chuẩn bị tốt rồi.” Lư Hàn Phiên cười lạnh một tiếng.

Lần này không có mấy ai phụ họa Lư Hàn Phiên, có phải là giả tạo hay không, tất cả mọi người đều hiểu rõ. Lư Hàn Phiên muốn mượn chuyện lần này ra tay với Lam Tiểu Bố, người khác cũng không phải là đồ đần.

“Tiểu tử, xem ra không sưu hồn một chút thì ngươi sẽ không bó tay chịu trói.” Lư Hàn Phiên nói chuyện rồi vươn tay ra bắt lấy Lam Tiểu Bố.

“Niệm huynh, ra tay, đánh cho đến chết.” Lam Tiểu Bố lập tức truyền âm cho Niệm, hắn biết hắn lấy thủy tinh cầu ra rồi ra tay so với việc ra tay trước khi lấy thủy tinh cầu, đó là hoàn toàn khác biệt.

Trước khi lấy thủy tinh cầu, người người đều muốn ra tay với hắn, bởi vì thần giới đã giao ước, bất kỳ ai phá hủy an bình của thần giới, ai ai cũng có thể bắt đi. Nhưng sau khi Lam Tiểu Bố lấy thủy tinh cầu ra lại khác, bây giờ mọi người biết rõ, lúc này ra tay không liên quan gì đến sự an ổn của thần giới nữa, hoàn toàn là chuyện thù oán riêng.

Niệm không cần Lam Tiểu Bố nhắc nhở cũng sẽ biết, khi Lư Hàn Phiên vươn tay ra bắt Lam Tiểu Bố, hắn đột nhiên tiến lên một bước, đánh ra một quyền.

Hầu như ngay khi Niệm đánh ra một quyền này, Lam Tiểu Bố cũng điên cuồng đánh ra mười mấy đạo thần hồn thứ.

Vương bát đản, dám hạ ám chiêu với mình, không cho con rùa này một đòn nhớ đời, sợ rằng hắn không biết vì sao bông hoa lại hồng như vậy.

Lư Hàn Phiên chưa bao giờ xem trọng một sâu kiến nho nhỏ như Lam Tiểu Bố, cho nên khi hắn bắt Lam Tiểu Bố, đã tuyên bố kết cục của Lam Tiểu Bố. Có hình ảnh thủy tinh cầu thì sao chứ? Lư Hàn Phiên ta muốn ngươi chết, thế thì ngươi phải chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK