• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Hy không để mọi người chờ lâu, cô dõng dạc trả lời:

- “Chẳng lẽ bây giờ con không đồng ý sao?”

Nói rồi cô quay sang nhìn Hắc Thiên.

Nghe Hạ Hy trả lời, tất cả mọi người phải dừng lại suy nghĩ ý nghĩa của câu nói đó.

1s

2s

3s



Rồi một lần nữa,tất cả mọi người đang có mặt tại đó,trên chiếc bàn ăn thịnh soạn này kể cả Lục Hắc Thiên đều phải hướng mắt dồn tất cả sự ngạc nhiên,bất ngờ cảm xúc lâng lâng khó tả nhìn Hạ Hy.

Hạ Hy thấy mọi người nhìn như vậy thì hơi nhướng mày nhìn họ rồi đưa ánh mắt khó hiểu về phía Hắc Thiên:

- “Sao kể cả anh cũng nhìn em với ánh mắt kì lạ vậy hửm?” Cô vừa hỏi vưa đưa tay đánh nhẹ vào lòng ngực của anh.

Hắc Thiên nhận ra rồi cố giữ lại bình tĩnh rồi hỏi Hạ Hy:

- “Hạ…Hạ Hy, ý…ý em là… em đồng ý kết hôn sao?”

Hắc Thiên ngập ngừng, anh không ngừng nói lắp.

- “Ừm đúng vậy,tại sao mọi người lại ngạc nhiên đến thế chứ?”

Cô nhún vai nói với giọng thản nhiên như chẳng có gì xảy ra. Còn mọi người thì nhìn nhau nhưng rồi cũng nhanh cười rộn rã lên.

- “Tiểu Hy,con thật sự đồng ý sao” -Mẹ Hắc Thiên vui mừng hỏi lại.

- “Dạa ~”

Tất cả mọi người lẫn Hắc Thiên vỡ òa hạnh phúc. Cuối cùng cô gái mà họ lo sợ sẽ lản tránh vì muốn tập trung sự nghiệp, vì chưa chuẩn bị tinh thần cuối cùng cũng chấp nhận kết hôn.

Mọi người vui vẻ,không khí bây giờ không còn ngột ngạt, lo âu bây giờ tất cả mọi người đều hòa vào cuộc nói chuyện vui vẻ,thưởng thức mĩ vị,sơn hào hải vị trên bàn tiệc. Buổi tiệc diễn ra thuận lợi.

Kết thúc, bà, ba mẹ Hắc Thiên đều chào tạm biệt rồi ra về. Cả ông bà, ba mẹ Hạ Hy cũng vậy.

Chỉ còn lại Hắc Thiên và Hạ Hy. Đến giờ phút này,Hắc Thiên dường như rất hạnh phúc, anh cứ như chìm vào sự hạnh phúc này rồi thỉnh thoảng lại nhìn cô.

Hạ Hy thấy anh vui vẻ như vậy thì bất chợt hỏi:

- “Anh vui đến vậy sao”

- “Đúng vậy, Hy cảm ơn em”

Anh nói xong rồi ôm lấy cô vào lòng. Vừa lúc đó, Trợ lý của anh cũng đã lái xe tới đón. Trên đường về nhà Hắc Thiên vòng tay sau eo cô kéo cô dính chặt vào người mình cứ như sợ cô chạy mất rồi thất hứa vậy.

Về đến nhà…

Cả hai cuống lấy nhau ôm rồi trao nụ hôn dài miên man từ ngoài sảnh nhà tới trong nhà rồi không nhanh không chậm bế cô lên phòng, nụ hôn không bị cảm trở mà liên tục cuống nhau dây dứt.

…Chiếc áo khoác trên người cô nhanh chóng được cởi bỏ, anh đưa tay chạm vào hai ngọn đồi đang nằm sau lớp áo che chắn. Hai cánh môi cô liên tục bị mút lấy, anh đưa lưỡi vào trong khoang miệng đối phương, tùy ý càn quét một vòng, tận hưởng dư vị ngọt ngào. Bàn tay anh không chần chừ thêm được, vội cởi nhanh những cúc áo, khe ngực quyến rũ của cô phơi bày rõ nét, đôi gò bồng đảo căng tràn đang được nâng đỡ bởi bra áo, có vẻ như chúng đầy đặn đến mức muốn nhảy ra ngoài để thoát khỏi sự gò bó…

Anh rê môi xuống vùng cổ, mút lấy xương quai xanh, lực hấp dẫn của nơi nhấp nhô đầy đặn nhanh chóng khiến anh bị thu hút, bàn tay thoăn thoắt cởi hẳn chiếc áo trên người cô, cả áo ngực cũng ngay tức khắc nằm ngổn ngang trên sàn.

Anh hôn lên bầu ngực đầy đặn, nhân tiện mút lấy hai viên trân châu đang vươn mình cứng cáp bởi sự kích thích mê người. Đoàn tàu bên dưới bắt đầu nóng nảy, cảm thấy ngột ngạt mà muốn được giải phóng. Bàn tay liên tục nhào nặn hai ngọn đồi thành đủ hình dạng méo mó. Sau một lúc dạo đầu chán chê, mọi vật cản trên cơ thể cả hai đều được cởi bỏ. Anh khéo léo tách hai chân cô, cửa hang nhỏ bé lộ ra ngay trước tầm mắt anh. Nơi tư mật bị lộ rõ, cô không tránh khỏi ngượng ngùng, nhưng cũng chẳng thể che đậy.

Vật to lớn tiếp xúc thân mật bên ngoài cửa hai càng góp phần tăng thêm cảm giác rạo rực. Anh không vội vã đưa vào trong, cứ chậm rãi, từ tốn cọ xát như một sự trêu chọc đầy kích thích. Trông thoáng chốc đắm chìm vào gương mặt xinh đẹp của người con gái nằm dưới thân anh, Hắc Thiên không kéo dài thêm được nữa, chỉ biết rằng lúc này muốn cô là của riêng mình, cả hai như hòa quyện làm một.

Chiếc đèn cầy được đẩy vào trong hang sâu, có vẻ như hành động của anh lần này khá chậm nhịp, một sự tiết chế rõ rệt vì sợ cô sẽ đau. Chiếc chày thúc đến nơi sâu thẳm nhất, cô hơi nhíu mày, cảm giác sung sướng khó tả, chiến mã bắt đầu di chuyển vào ra, đôi môi cô tiếp tục bị chiếm lấy. Hai cánh hoa căng mọng hồng hào, khuôn miệng hình trái tim tinh tế, anh muốn hôn cô không rời.

Những thanh âm kiều diễm vang lên trong phòng ngủ, tốc độ của đoàn tàu chợt nhanh hơn gấp bội, đôi gò bồng đảo liên tục đung đưa theo từng cú nhấp, hai chân cô quấn quanh eo anh, hơi thở gấp gáp, vì có chút lo lắng nên vội cất lời:

- “Hắc Thiên Nhẹ…một chút…anh làm mạnh quá rồi…”

Khi khoái cảm bủa vây, đẩy cơ thể rơi vào hưng phấn, lối thoát trở nên mịt mù. Trong phút đắm chìm vào đam mê xác thịt, anh lại buông lơi lý trí. Câu nói của cô như đánh thức anh khỏi cơn khoái lạc, Hắc Thiên vội kiềm chế hành động, tốc độ liền giảm mạnh, cô thở nhẹ một hơi, cảm thấy an tâm khi anh biết lắng nghe, cứ như trước đây khi cả hai mới quen nhau thì cô chỉ có nước khóc thét.

Đoàn tàu rượt khỏi hang sâu, anh đưa tay chạm vào nơi tư mật, cửa hang vừa tiếp nhận vật to lớn thâm nhập nên vẫn còn đang hé mở.

Đầu chiếc chày lả lướt bên ngoài búp hoa rồi lại tiếp tục đưa vào trong, đường hầm chật hẹp vẫn khít chặt như muốn vắt kiệt tiểu ca đang cố trường sâu vào trong.

Hắc Thiên hành cô tới tận nửa đêm, Hạ hy bây giờ mệt lả lơi mặc kệ anh muốn làm gì thì làm cô không quan tâm. Hắc Thiên bế cô vào phòng tắm vscn, anh lấy chiếc áo sơ mi phông rộng dài rồi mặc vào cho cô. Cả hai xong xuôi thì anh bế cô sang phòng kế bên vì căn phòng này đã bị anh làm tới bẩn hết cả ga giường.

Đặt nhẹ cô xuống giường anh cũng nằm xuống cạnh cô rồi vòng tay sau gáy đặt đầu vô lên cánh tay mình rồi ôm gọn cô gái nhỏ vào lòng.

Anh cứ chăm chú nhìn cô mà chẳng chịu ngủ,Hạ Hy cảm nhận anh đang nhìn thì nói giọng ngáy ngủ:

- “Sao anh còn chưa ngủ mà cứ nhìn chằm chằm em vậy?”

- “Cảm ơn em, tiểu bảo bối của anh” Anh chẳng trả lời câu hỏi của cô mà thay vào đó cảm ơn cô, cười rồi ôm chặt cô hơn.

Hạ Hy khó hiểu liền ngẩn mặt lên hỏi:

- “Tại sao lại cảm ơn em chứ?”

- “Cảm ơn vì em đã tin tưởng lấy anh làm chồng”

- “Trời ạ, em không lấy anh thì lấy ai chứ hả Lục lão đại”

Cô phải bất lực vì hành động của anh,chẳng lẻ vì cô đồng ý mà anh vui cả tối thế này sao?

- “Được rồi,em mau ngủ đi” Anh nói rồi ôm cô.

Cả hai cứ thế quấn lấy nhau mà ngủ tới sáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
HDL
Huỳnh Diệu Lê Nguyễn13 Tháng sáu, 2023 11:51
UIII HAYY QUÁ ĐIII
LL
Luu Ly20 Tháng ba, 2023 08:06
ra tiếp đi tác giả
BÌNH LUẬN FACEBOOK