Tần Quốc Trường nhàn nhạt, lơ đãng tỏ ra như không có gì: "Vậy thì đi úp mì gói ăn, đừng để đói."
Trong mắt Vỹ Chu Đào, cô nhìn ra anh một việc giận thêm một việc nữa, nguyên nhân lần này có lẽ do cô đã phụ bữa cơm anh đích thân chuẩn bị, để anh cố hoà hoãn mối quan hệ này mà ngậm ngùi trong lòng.
Vỹ Chu Đào cúi gầm mặt, chậm chạp đi về phía cửa, muốn lùi ra ngoài. "Thưa cậu chủ con đi."
"Hơi nhức mỏi." Tần Quốc Trường vặn khớp vai, xoay khớp cổ, xoay người đến giường nằm ngửa ra.
Cậu chủ đau nhứt, cô là đầy tớ cư nhiên không cãi được, thừa dịp anh đang giận, cô chạy lạch bạch tới, phóng lên giường ngồi bẹp mông xuống đệm, ngoan ngoãn lấy lòng anh.
Chỉ chờ mỗi việc anh đưa lưng lên không khí mà mất hơn nửa ngày. Anh rất thư thả nhắm mắt, cô thì kiên nhẫn chờ đợi anh lật người cho cô đấm bóp.
Cũng vì sĩ diện và đang trong thời điểm chiến tranh thầm lặng, cô không tiện mở miệng, đành xoa bóp tay cho anh trước.
Tần Quốc Trường thở hắc một tiếng, nghẹo cổ ra hiệu cô xoa bóp ở gáy.
"Cậu chủ."
"Hửm?"
"Cậu chủ giận con hả?" Vỹ Chu Đào đấm đấm trên bắp tay anh, cảm thấy anh cũng vì cô mà hạ mình nhịn vào bụng, nhường đường cho cô mở miệng bắt chuyện, xin lỗi.
"Đã xem video chưa?"
"Dạ rồi." Cô làu bàu nhỏ xíu trong cổ họng.
Trầm mặc một lúc.
Vỹ Chu Đào sắp đổi vị trí đấm bóp sang cánh tay bên kia, anh mới lên tiếng: "Cũng không phải em sai."
"..."
"Trước kia, lúc tôi đi ngủ phải có mẹ ôm." Tần Quốc Trường mặt không đổi, mắt nhắm nghiền, mở giọng ngân nga trầm thấp hệt buồn ngủ: "Khi tôi ra nước ngoài một mình, ngày nào cũng cần đi tìm một cô gái trẻ về ôm ngủ."
Vỹ Chu Đào đanh mặt.
"Không có ai ôm thì không thể ngủ được, em xem.." Anh chỉ vào vết tim tím dưới mí mắt mình, giọng nghiêm trọng: "Gần đây tôi thức cả đêm, tìm không ra cô gái nào vừa mắt, muốn ngủ một giấc cũng thật khó."
"Sao cậu chủ phải ôm ôm mới ngủ được? Con đâu có cần ôm đâu!" Vỹ Chu Đào chất vấn: "Với lại chị Nga.. chị ấy xấu tính, chị ấy có bạn trai rồi mà xé quần áo muốn cậu chủ chịu trách nhiệm.. lúc nào chị Nga cũng xấu tính!"
Vỹ Chu Đào nhớ đến đoạn phim ngắn Tần Quốc Trường để lại cho cô xem, chính là đoạn phim Nga cầm kéo cắt rách quần áo, dựng hiện trường như thể anh đã cưỡng ép, trói buộc cô nàng làm chuyện 'vợ chồng', tuy cô không hiểu lắm, nhưng đối với việc vợ chồng ân ái và việc lên giường cởi đồ của nhau cô hiểu chính là một kiểu.
"Chị Nga đấy làm gì em?"
"Chị Nga cướp đồ của con rồi vẫn cho là con rất vui, con không thích chị ấy chút nào! Khi nào làm sai việc gì cũng đổ lỗi cho con, trốn đi chơi bắt con làm thay phần chị ấy, chị ấy không phải bạn tốt!" Vỹ Chu Đào ấm ức kể một mạch, nói trắng ra là vì ghen tị trước đó Tần Quốc Trường đã ôm cô nàng, nếu lúc đó cô là người đứng chuẩn bị món lẩu cho anh thì anh mới chuẩn xác ôm đúng người.
"Phải, em nói đúng, cô ấy không phải người tốt, thấy em ngốc mà còn đối xử tệ với em thì tốt nhất không nên ở lại đây." Tần Quốc Trường hạ giọng, duỗi tay vuốt ve mái tóc cô: "Không mếu nào, sắp lớn đến nơi rồi."
Vỹ Chu Đào xị mặt: "Cậu nói vậy mà cậu vẫn ôm người ta kia kìa um.."
"Đâu, nào! Ngoan đừng khóc." Anh ngồi dậy bợ đôi gò má đào căng mọng sữa, dịu giọng vỗ về: "Lúc đấy tối quá, tôi nhìn không rõ, với lại tôi tưởng là em."
"Vậy là con rồi cậu chủ ôm ôm lâu nữa hả?" Vỹ Chu Đào quệt nước mắt, nghiên cổ nhìn chằm chằm vào anh.
"Cũng có thể!"
"Nhưng mà sao cậu chủ ôm con lâu?"
"Vậy tại sao tôi ôm người khác em lại không thích?"
"..." Vỹ Chu Đào ngơ ngẩn không biết lí do, cũng chưa từng nghiêm túc suy nghĩ nên tạm thời muốn né tránh câu hỏi này.
"Hửm?" Thấy cô im lặng, anh lấn lướt tới: "Mỗi ngày tôi ôm một người, về đây vài tuần rồi mới ôm một người, có gì quá đáng đâu."
Nghe tới đây Vỹ Chu Đào lại mếu máo: "Sao cậu chủ mỗi ngày một bạn gái? Lỡ người ta biết cậu chủ ngoại tình, cậu bị đánh thì sao?"
"Tôi thích thì tôi thay thôi, số bạn gái ấy muốn gì thì tôi chiều cái đấy, có khó gì đâu." Tần Quốc Trường nhún vai tỏ vẻ như một tay chơi chính hiệu.
Vỹ Chu Đào càng nghe càng thấy oan ức, gục đầu quay lại công việc, không nói thêm lời nào.
Thấy mình đùa có hơi quá trớn, mà dường như cô cũng nhạy cảm với vấn đề này. Anh nửa cười nửa thật: "Tôi đùa đấy, em đừng tin."
Vỹ Chu Đào ngẩng đầu giương chóp mũi đỏ hoe.
"Không có bạn gái nào cả."
"..."
"Cũng chưa ôm ai bao giờ."
"Hôm trước cậu chủ ôm chị Nga mà."
"Là do tôi nhầm lẫn, thật sự thì có ôm em vài lần, toàn bộ phụ nữ còn lại đều không có."
"..." . Tr????уện chính ở ﹎ T ???? ???? ???? T ???? ???? ???? E ????﹒???????? ﹎
"Mà gần đây tôi cũng thật sự cần gối thịt để ôm, nếu không thì ngủ không được." Tần Quốc Trường khẽ khàn luồn tay vào eo cô, ôm chầm lấy thân thể nhỏ mềm, đặt bờ môi lên vành tai cô thì thầm: "Đền bù cho em này, chịu không?"
Lời này thay thế hẳn cho việc xin lỗi, trong khi người có lỗi là cô..
Lồng ngực Vỹ Chu Đào phập phồng thở mạnh, trụ tay trên ngực anh tìm đường lẻn ra. Anh ôm lại, nhẹ nhàng vuốt ve: "Thôi mà, tôi sai rồi. Tôi đùa một chút, cũng không phải thật sự có ôm ai khác, tôi ngại lắm, ngoại trừ em thì còn ai chịu ngồi im cho tôi ôm đây?"
Lồng ngực Vỹ Chu Đào thình thịch như muốn điên: "Cậu chủ.. cậu chủ đẹp trai mà sao không ai cho cậu chủ ôm?"
"Vậy em tìm ra ai chịu cho tôi ôm thì tôi không ôm em nữa."
Vỹ Chu Đào: "..."
Từ nãy đến giờ đều là một mình Tần Quốc Trường hạ giọng làm hoà, đến cả việc năn nỉ một đứa hầu đã bán thân cho họ Tần để được ôm ngủ; Vỹ Chu Đào biết mình khó lắm mới được may mắn này, được người đẹp ôm ôm, còn được người đẹp dịu dàng xin tha thứ, cho dù anh không mở miệng, cô cũng không kháng cự được với vẻ thành thật trên khuôn mặt anh.
Vỹ Chu Đào hơi gật gù, nhưng lại chợt nhận ra mình chưa tắm, cả người có hơi nhếch nhác, vậy mà anh không nhận ra, vẫn siết cô ngồi trong lòng một lúc thật lâu.
"Cậu chủ con phải đi tắm mới.. mới ôm được!" Cô hơi kháng cự đẩy anh ra, cũng muốn trước khi ngủ với người đẹp phải thật no bụng, muốn thật thoải mái.
Tần Quốc Trường mềm lòng buông cô ra, "Vậy khi nào em xong thì gọi tôi, lấy áo của tôi mà mặc."
"Cậu chủ cho con mặc đồ của cậu hả?"
"Muộn rồi, em về phòng em vừa tối vừa lâu, cũng chưa chắc có người mở cửa."
Sau khi được ăn no bụng, cô còn được Tần Quốc Trường tận tình cho mượn một bộ quần áo ngủ. Cơ mà người anh to xác thế nào cũng đủ hiểu, áo thì có thể miễn cưỡng tiếp nhận, còn quần thì buộc phải túm chặt lưng quần, tay kia xách ống quần lên đi một mạch phóng lên giường, tránh vận động nhiệt tình.
Vỹ Chu Đào nằm bên cạnh anh, khoảng cách không quá xa, chỉ cần lăn qua thì anh liền ôm được. Cô lén lấy một mảnh chăn nhỏ che ngang bụng, nhích nhích người đến gần.
Tần Quốc Trường vẫn nằm im thinh thít, dường như đã rơi vào giấc ngủ.
Yên tĩnh một lúc.
Vì đèn quá sáng cô không cách nào nhắm mắt được, anh thì coi như đã không muốn xuống giường nữa, đành lòng cô làm chủ phòng một lúc, xuống giường đi vặn vặn công tắc điều chỉnh ánh đèn pha lê thành màu vàng ấm.
Chợt nhớ ra bên ngoài đã là mùa đông, vậy mà cả ngày buổi chiều hôm nay cô còn tưởng chưa có cơn gió lạnh nào quét qua.
Vỹ Chu Đào mau chóng trèo lên giường, chưa kịp thả tay ra khỏi quần, đột ngột bàn tay to túm lấy ngang eo cô kéo vào lòng. Lưng cô áp sát vào ngực anh, cả hai cánh tay lớn bao bọc lấy cô vừa vặn ấm áp, thêm một mảnh chăn bông mềm phủ lên người; hay ho làm sao đây là cảm giác êm ái, ấm cúng nhất cô từng được biết.
"Cậu chủ ơi."
"Không gọi ông chủ nữa sao?"
"..." Vỹ Chu Đào nghĩ nghĩ suy suy, nhận ra cũng có lí. Cái định luật làm tớ cho ai phải gọi người đấy là ông - bà chủ cô không nhớ do ai dạy, nhưng nhìn lại dáng vẻ thanh tuấn của Tần Quốc Trường khi mặc sơ mi trắng, lúc mặc quần áo ngủ đơn giản gợi cảm, lúc cởi trần lộ da thịt, cơ bắp quyến rũ.. ngẫm đi ngẫm lại, cô nói: "Cậu chủ gọi là ông chủ già lắm."
"Vậy em thấy tôi còn trẻ không?"
"Dạ, dạ trẻ." Vỹ Chu Đào kẹp cánh tay anh vào ngực lúc nào không hay không biết, hơi tinh nghịch lăn qua một vòng. Nhìn thấy hõm cổ sâu khuyết quyến rũ, trong tình cảnh này trong đầu cô như không hiện lên hình ảnh mấy con cá con bơi lội trong hõm xương quai xanh của anh, chắc chắn sẽ là một cái hồ tốt.
Anh cười "hừm" một tiếng, đè đầu cô vào ngực, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng nhỏ vài cái, "Làm gì gồng mình lên vậy?"
Vỹ Chu Đào nghe vậy càng căng cứng toàn bộ cơ, gồng lên như đô vật, đến khi mặt đỏ au mới thở một tiếng nhỏ nhí: "C-cậu chủ đụng nhầm.."
"Hửm?"
"Mông con, cậu ưm.. lưng quần rộng." Cô lấp bấp loạn ngôn ngữ, hai cánh tay từ đầu đã bị anh kẹp chặt, đến nước này không giữ quần được thì chỉ còn cách gồng lên né tránh tay anh chạm bậy.
"Ở đây?" Tần Quốc Trường ve vãn trên người cô, xốc quần áo trượt lên trượt xuống, quần không đảm bảo an toàn lập tức tụt ra, đưa cặp mông căng tròn ra ngoài. Bàn tay anh khô ráp vuốt ve mơn trớn.
Vỹ Chu Đào rum rúm như thể thỏ con rơi vào hang sói xám, mắt nhắm nghiền, môi mím chặt, tay bị siết ở trong ra sức túm vạt áo kéo xuống phía dưới.
Tuy vậy, Tần Quốc Trường muốn sờ là sờ, từ ban đầu vốn dĩ là như vậy, cô đã không có quyền quyết định, người đặt ra cho cô cái nhân quyền là anh, chính vì thế mới nuông theo không cố chấp khiến tâm trí non nớt của cô bị thương.
Tần Quốc Trường vội thu tay lại, bắt chước cô làm vẻ mặt hoảng hốt: "Chết rồi, tôi lỡ tay, lỡ chạm vào mông em rồi."
Cô ngây ngốc: "Sao cậu chủ.. ưm cậu lỡ tay thôi mà."
"Em không biết sao? Lỡ tay nhưng mà tôi sờ mông em là sẽ có em bé đấy!" Gương mặt Tần Quốc Trường thành thật đi đôi với vẻ anh tuấn mà anh sở hữu. Cộng với việc Vỹ Chu Đào thích tiếp thu kiến thức mới, nghe anh nói như vậy có nghĩa là đúng thì ngay tức khắc tái mặt: "V-vậy là sao? Ch-chẳng lẽ có em bé nhanh vậy được? Khi nào em bé của con lớn đây cậu? Lỡ.. lỡ bà chủ biết thì sao?"
Tần Quốc Trường mím khoé môi nhịn cười, chưa kịp mở miệng cô đã vẫy mạnh ra khỏi vòng tay anh, rối bù lu bù loa nhờ vả anh giải quyết: "Vậy còn sờ ở ngoài, sờ ở ngoài váy thì sao? Dạo này bụng con to quá cậu ơi, nó phình lên đây này, có khi nào là em bé của con với cậu Khiêm không cậu?"
Danh Sách Chương: