“Bì Bì.”
Bì Bì ngẩng đầu lên ngó dáo dác xung quanh để tìm nơi phát ra tiếng gọi, cuối cùng nhìn thấy Cao Thệ.
Thằng bé thấy người lạ nên hơi chần chừ, nhưng vì ở Cao Thệ có cảm giác khiến người ta thấy vô cùng đáng tin, giống như chú cảnh sát mà cô giáo từng cho tụi nhỏ gặp một lần vậy, thằng bé vô thức nhấc chân đi tới.
Cao Thệ xuống xe, ngồi xổm xuống đối diện với cậu bé.
“Chào Bì Bì, chú là Cao Thệ.”
Bì Bì vặn ngón tay: “Chào chú Cao, con tên là Khâu Phích, chú có thể gọi con là Bì Bì.”
Cao Thệ gật đầu, nói: “Bì Bì, bình thường ba mẹ của con ngoài đánh vào bụng và lưng ra, còn có đánh sau cổ và sau đầu của con không?”
Cao Thệ vừa dứt lời, Bì Bì liền cứng ngắc.
Cao Thệ cố gắng dịu giọng hết mức có thể, nói: “Đầu và cổ là chỗ rất hiểm yếu, không thể đánh, bình thường mẹ con hay đánh con ở chỗ này?”
Bì Bì theo phản xạ lắc đầu, liên tục ngoái nhìn chỗ cửa vào.
Cao Thệ thấy thằng bé sốt sắng, lấy thẻ cảnh sát ra cho Bì Bì nhìn: “Chú là cảnh sát, con đừng sợ.”
Thân phận cảnh sát hiển nhiên có tác dụng, mắt thường có thể thấy Bì Bì dần thả lỏng ra, thằng bé hơi ngượng ngùng, nói nhỏ: “Chú cảnh sát.”
Cao Thệ nhìn Bì Bì không khỏi nhớ tới Cao Cố Sanh hồi còn nhỏ, anh dịu dàng nói: “Mẹ con thường xuyên đánh con?”
Từ tình huống vừa rồi có thể thấy rõ, mẹ của Bì Bì rất nóng tính, ra tay không biết nặng nhẹ, chỉ trong một ngày mà đã đánh mạnh Bì Bì tới hai lần, còn ba Bì Bì lại khôn khéo đưa đẩy, loại người này sẽ không ra tay đánh người.
Vì thế vết thương chồng chất trên người Bì Bì đa phần là do mẹ đánh.
Bì Bì nhìn Cao Thệ rồi nhanh chóng cúi đầu: “Không phải thường xuyên đánh, tại Bì Bì làm sai nên mới bị đánh.”
Cao Thệ nhìn Bì Bì, nói: “Không thể tùy tiện đánh con nít, Nhà nước có luật bảo vệ trẻ em, dù là ba mẹ cũng không thể muốn đánh là đánh.”
Thằng bé vội vàng giải thích: “Nhưng mọi người đều là như vậy, mẹ của bạn Quả sẽ đánh bạn ấy, ba của bạn Bình Bình cũng thế, không quay quảng cáo tốt sẽ bị mắng.”
Cao Thệ nghe mà kinh ngạc, lửa giận lại xộc thẳng lên đầu.
“Cái gì?”
“Chú cảnh sát, chú, chú muốn bắt ba mẹ con đi sao?” Có lẽ trông Cao Thệ giận lên hơi đáng sợ nên Bì Bì run rẩy, thằng bé can đảm ngẩng đầu lên, nói: “Chú cảnh sát đừng bắt ba mẹ con đi được không? Con biết tạo dáng chụp hình, biết quay quảng cáo, còn biết ca hát nhảy múa, con có thể kiếm rất nhiều tiền, con có thể cho chú, chú đừng bắt ba mẹ con nha?”
Cao Thệ nào giờ luôn không tán đồng cách giáo dục ‘thương cho roi cho vọt’, nhưng không thể phủ nhận, không phải tất cả đứa trẻ trên đời đều ngoan ngoãn hiểu chuyện như Bì Bì, đôi lúc cần uốn nắn hành vi sai lầm của trẻ nhỏ, phải để bọn nhỏ chịu chút đau mới nhớ lâu. thuyngu.wordpress.com
Nhưng vết thương trên người Bì Bì đã vượt xa giới hạn ‘giáo dục’, nghiêng hẳn về ‘ngược đãi’ và ‘trút giận’.
Tình huống của cậu bé này rất khó xác định— Câu nói thanh quan khó quyết chuyện nhà rất đúng trong trường hợp này.
Cao Thệ nhìn đứa bé trước mặt, vốn đang trong độ tuổi cắp sách đến trường đã phải đi đóng quảng cáo, xuất hiện trước mặt quá nhiều người, mặc dù xã giao rộng rãi hơn bạn trong trường nhưng cậu bé không có lấy một người bạn, chỉ gần gũi duy nhất với ba mẹ.
Dù có muốn báo cảnh sát thì cũng không có bằng chứng xác thực, cộng thêm ý nguyện của bản thân Bì Bì, cùng lắm chỉ bị tạm giam vài ngày, chờ bọn họ ra rồi chắc chắn cuộc sống của Bì Bì càng vất vả thêm.
Mà có thật sự bắt giam hai người đó đi nữa thì đâu giải quyết được gì? Bì Bì lệ thuộc vào ba mẹ nhiều như thế, đột nhiên mất đi hai người thân gần gũi nhất, còn bị đưa tới một nơi lạ lẫm đầy bỡ ngỡ, có thật sự tốt cho đứa bé không?
Huống chi với thái độ của Bì Bì, cậu bé sẽ không đồng ý đổi người giám hộ, như vậy chờ đến khi ba mẹ cậu bé được thả ra, vẫn sẽ tiếp tục đi theo đường cũ.
Ảnh hưởng của ba mẹ với con cái là kéo dài cả đời, khó cắt đứt.
Cao Thệ cúi đầu nhìn Bì Bì.
Đây là đứa trẻ trưởng thành sớm, còn nhỏ tuổi mà đã tiếp xúc với xã hội, nhưng không có kiến thức tương xứng, thằng bé vụng về lấy lòng Cao Thệ để bảo vệ ba mẹ mình.
Cao Thệ không trả lời câu hỏi của cậu bé, chỉ nói: “Con có điện thoại không?”
“Có ạ.”
Cậu bé luống cuống lấy điện thoại ra, đôi mắt long lanh giống như cún con đang vẫy đuôi.
Cao Thệ thầm thở dài trong lòng: “Đây là số điện thoại của chú, có chuyện nhớ gọi cho chú.”
Bì Bì vội gật đầu.
Cao Thệ đứng lên, Bì Bì ngẩng đầu lên nhìn theo, rời khỏi filter của ống kính, có thể thấy tóc của thằng bé hơi xơ, là tình trạng thiếu dinh dưỡng lâu ngày.
Anh đưa tay tới nhẹ nhàng xoa mái tóc xơ của thằng bé.
“Ê! Làm cái gì đó?!”
Ba mẹ Bì Bì thấy Cao Thệ liền chạy xộc tới kéo Bì Bì ra sau lưng, khi nhìn thấy mặt của Cao Thệ hơi sửng sốt, lập tức đổi sang vẻ mặt vui vẻ lấy lòng.
“Xin lỗi, thấy một người lớn lạ mặt bên cạnh thằng bé nên hơi lo lắng.”
Cô ta cười nịnh nọt: “Anh là muốn tìm Bì Bì nhà tôi quay quảng cáo? Bì Bì nhà tôi quay khá tốt, trên mạng có tới mấy triệu fan, là sao nhí nổi rất tiếng hiện nay!”
Cao Thệ không tỏ cảm xúc nhìn lướt qua đôi mắt cười híp của cô ta, nhìn vào người đàn ông đứng phía sau.
Ba Bì Bì học theo dáng vẻ của dân chuyên, tao nhã đưa tay với Cao Thệ: “Vợ con nhà tôi gây phiền phức cho anh rồi, không biết anh xưng hô thế nào?”
Cao Thệ không đưa tay bắt lại.
Người đàn ông này mặc bộ vest cắt may vừa sát người, nhìn còn trẻ hơn người vợ bên cạnh, cũng trông ung dung điềm tĩnh hơn. thuyngu.wordpress.com
Như vậy càng làm mẹ Bì Bì trông giống người xốc nổi hạn hẹp.
Cao Thệ lười lịch sự với họ, nói thẳng vào trọng tâm: “Ngược đãi trẻ em là phạm pháp.”
Hai vợ chồng kia liền sượng cứng mặt.
Mẹ Bì Bì thay đổi vẻ mặt còn nhanh hơn diễn viên đổi mặt nạ khiến người ta phải vỗ bàn khen hay: “Anh là ai? Chuyện nhà tôi mắc mớ gì đến anh?!”
“Nó là con tôi sinh ra, tôi thích làm gì thì làm, đúng là lo chuyện bao đồng, chuyện trong nhà chưa lo đã thích chõ mũi vào chuyện nhà người ta, đàn ông gì nhiều chuyện gớm…”
Đối phó với kiểu người này chỉ cần đánh mạnh vào kinh tế của họ, Cao Thệ lắc di động trong tay: “Chỉ cần tung video chị đánh Bì Bì lên mạng, dân mạng sẽ tẩy chay quảng cáo của Bì Bì, chị thấy sẽ còn có nhãn hàng nào tới tìm Bì Bì quay quảng cáo nữa không?”
Hai vợ chồng liền biến sắc, mẹ Bì Bì giơ tay muốn cướp lấy điện thoại, Cao Thệ dễ dàng lùi ra sau một bước tránh khỏi: “Tôi không quay, nhưng không bảo đảm những người khác sẽ không quay.”
Cao Thệ càng nói thật bọn họ càng không tin, ba Bì Bì sầm mặt nói: “Anh muốn bao nhiêu tiền?”
Cao Thệ thấy người lanh chanh kiểu này là ngu đần nhất, trực giác của ba Bì Bì còn thua xa mẹ Bì Bì, hắn là kiểu đàn ông gia trưởng điển hình, không bao giờ làm việc nhà, chỉ biết ngồi trên ghế cao chỉ trích vợ con.
“Tôi nói tôi không quay video gì hết, nhưng anh chị phải biết, dù Bì Bì có là con của anh chị đi nữa, ngược đãi trẻ em là phạm pháp.”
Cao Thệ mở cửa xe ngồi vào, anh cúi đầu nhìn Bì Bì, Bì Bì nhìn anh với ánh mắt sốt sắng, lại có chút mong chờ và vui vẻ, thật giống như nhìn thấy anh hùng trừ gian diệt bạo ngoài đời.
“Còn nữa, tối nay anh chị phải đưa Bì Bì đi vận động nhiều một chút, uống thêm men tiêu hóa, hôm nay cậu bé ăn quá nhiều thịt bò khô.”
Cao Thệ nhìn Bì Bì lần cuối rồi đạp ga rời đi.
Có lẽ nhờ ‘lời đe dọa’ hôm nay của anh mà sinh hoạt về sau của Bì Bì sẽ đỡ hơn rất nhiều, ít nhất đôi vợ chồng ham tiền này này sẽ không dám đánh Bì Bì trong một khoảng thời gian ngắn.
Cao Thệ không đi xa, anh chạy vòng quanh tòa nhà chụp vài bức ảnh rồi quay về chỗ cũ, lại nghe ba mẹ Bì Bì tức giận mắng nhiếc: “Tao là mẹ mày! Tao đánh mày thì đã sao? Có nhà ai mà không đánh mắng con cái hả? Phải cho roi cho vọt mới nên người, đâu tới lượt một người ngoài xía vào nói này nói nọ.”
“Sau này gặp người lạ không được nói chuyện nghe chưa? Không nghe lời coi chừng bị bịt miệng bắt đi, bán vào trong vùng sâu vùng xa cho biết mặt.”
Mẹ Bì Bì la mắng suốt đường đi, nhưng không dám táy máy tay chân với Bì Bì nữa.
Vạn Tinh Entertainment thật là thủ đoạn, khuyên ba mẹ thành người đại diện của con mình, như vậy đứa trẻ sẽ bị ba mẹ mình dạy dỗ, mượn lý do giáo dục để đánh mắng đứa trẻ hay giảm bớt lượng cơm hàng ngày để đứa trẻ bị suy dinh dưỡng không cao lên, duy trì vóc dáng non nớt ngây thơ trong thời gian dài để kiếm thêm nhiều tiền, những chuyện này trở nên hợp tình hợp lý dưới cái mác ‘quan hệ cha mẹ con cái’. thuyngu.wordpress.com
Cao Thệ thấy vậy bèn thở phào một hơi, chuẩn bị lái xe về nhà thì đột nhiên trong dạ rét lạnh, anh nhìn qua kính xe thấy mấy người đàn ông vây quanh một người đàn ông từ trong một tòa nhà đi ra.
Người đàn ông đi ở giữa đeo kính râm, khóe miệng hơi cong tỏ ra thân thiện dễ gần, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân của hắn đều có ẩn ý gì đó đặc biệt, giống như quý ông ở thế kỷ trước, lễ độ và lịch lãm.
“Hôm nay cảm ơn anh Tiêu nhiều lắm, nếu không nhờ anh dẫn dắt em nhập vai, em sợ là mình phải mất nhiều thời gian mới tìm ra đúng cảm xúc.”
“Có phải bộ điện ảnh công ích của anh Tiêu sắp khai máy? Lâu rồi không thấy anh vào phim trường, hóng quá đi!”
Người đàn ông trả lời các vấn đề rất trôi chảy, săn sóc tâm trạng của từng người, như cá gặp nước.
“…Em tiến bộ rất nhanh, em rất có linh cảm, chẳng qua còn thiếu xót kinh nghiệm, đừng tự ti.”
“Ừ, đã tìm được nữ chính, nhưng còn thiếu nam phụ, vẫn chưa quyết định.”
“…Ừ đúng, là Cao Cố Sanh, tôi thấy nam sinh này rất hợp với vai diễn, muốn tranh thủ mời người thêm lần nữa.”
Giống như có cảm ứng, người đàn ông đang nói đến ‘Cao Cố Sanh’ bỗng ngẩng đầu lên đối mặt với Cao Thệ.
Kính xe là thủy tinh một chiều, người đàn ông có vẻ là tình cờ nhìn lướt qua rồi dời mắt về, nhưng Cao Thệ vẫn nhìn chằm chằm hắn không rời mắt.
“Tinh Tinh, giúp tôi điều tra thông tin liên quan đến Tiêu Dư Thánh.”
Trên mặt đồng hồ đeo tay hiện ra khuôn mặt tươi cười: “Tinh Tinh đã hiểu! (〃’▽’〃)”
***
Khi Cao Thệ bước tới cửa nhà tình cờ bắt gặp Ứng Bất Giải vừa mới trở về, còn dẫn theo cả một đại đội shipper cưỡi xe máy điện khói bụi cuồn cuộn.
Nhóm shipper cưỡi xe máy điện hộ tống Ứng Bất Giải ở giữa, Cao Thệ đứng bên ngoài vòng xe máy điện vàng vàng xanh xanh cùng với một rừng tai chuột túi lắc lư qua lại nhìn nhau với Ứng Bất Giải, giống như Ngưu Lang và Chức Nữ bị ngăn cách giữa dòng ngân hà. thuyngu.wordpress.com
Cao Thệ thấy mình là bị chuyện của Bì Bì làm tức mụ đầu nên mới có liên tưởng kỳ quái đó.
Cao Thệ day trán, cảm thấy hơi đau đầu.
Nhưng một giây sau, anh thấy Ứng Bất Giải hơi mở to hai mắt, chạy nhanh về phía mình.
Hả? Sao thế?
Cao Thệ muốn quay đầu lại nhìn, nhưng thấy bầu trời trên đỉnh đầu xoay mòng mòng, cơn đau đầu dữ dội kéo anh vào bóng tối trong mơ, khoảnh khắc cuối cùng trước khi nhắm mắt là khuôn mặt lạnh nhạt như mọi ngày của Ứng Bất Giải, nhưng nôn nóng và sốt sắng trong mắt y như trào ra ngoài.
…
Một cánh cửa, trên cửa có treo tấm bảng ‘phòng chiếu phim’.
Cao Thệ biết rõ, đây là đang nằm mơ.
Anh đứng trước cửa phòng chiếu phim, đi theo sau lưng thiếu niên, giống như lấy góc nhìn của quỷ hồn quan sát thế giới này.
Cậu đẩy cửa đi vào.
Trong phòng chiếu phim không bật đèn, chỉ có ánh sáng lóe lên từ máy chiếu, tựa như cái miệng đen ngòm há rộng của quái thú, khiến người ta không rét mà run. thuyngu.wordpress.com
Tiêu Dư Thánh, ảnh đế trẻ tuổi nhất đang ngồi chễm chệ ngay giữa màn hình chiếu bóng.
Hắn thấy Cao Cố Sanh đi tới liền nở nụ cười, dưới ánh sáng lập lòe làm cho nụ cười được fan khen là bảo tàng trông hơi đáng sợ.
“Bạn Cao, tôi phát hiện ra một thứ rất thú vị, muốn mời cậu xem cùng.”
Video trên màn hình đúng lúc kết thúc, đang ở chế độ chờ video kế tiếp.
Trước vẻ mặt từ từ trắng bệch của Cao Cố Sanh, Tiêu Dư Thánh bấm nút phát video tiếp theo.
Danh Sách Chương: