• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đợi tới khi Alice tỉnh dậy thì bọn cô mới về, Cố Thẩm Minh dành ra cả buổi sáng để tiếp chuyện với cô làm cô rất ngại. Alice vừa tỉnh là bọn họ đi ngay, kẻo làm chậm trễ công việc của người khác.

Alice về nhà của Tô Hoài, cô ấy dọn hết đồ đạc làm cho Bannie cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô ấy vừa khóc vừa bỏ đồ vào vali, dáng vẻ uất ức này của cổ cô chưa từng nhìn thấy.

“Alice cậu có chuyện gì vậy, nói với tớ được không?” Cô cố dỗ dành.

Alice lấy tay lau nước mắt, xong vẫn là động tác thu dọn đồ đạc.

Cô ấy nói:“Tớ và cậu về nước F đi, tớ không thèm ở đây nữa.”

“Vậy còn bác sĩ Tô, cậu… Cãi nhau à?”

“Ảnh nói chia tay tớ rồi, bọn tớ không còn gì nữa.” Alice ấm ức nói.

Bannie tròn mắt, cô liền nghĩ ngay đến cái thai của Alice sau đó ngay lập tức nhìn vào bụng của cổ.

“Tớ sẽ không nói cho anh ấy biết, loại người tệ bạc đó, không xứng.”

Bannie ngăn cản động tác dọn đồ của Alice, tính chất của sự việc này phải nói là vô cùng nghiêm trọng. Bây giờ trong người Alice còn có thêm một sinh mạng bé nhỏ nữa, không thể cứ giận dữ là bỏ đi được.

Cô kéo Alice ngồi xuống giường, cố gắng khuyên cô ấy bình tĩnh rồi hỏi:“Vậy cậu định làm thế nào với đứa nhỏ? Alice à chuyện này là của hai người. Cậu nên nói cho bác sĩ Tô biết là cậu mang thai, con là của anh ấy mà?”

“Cậu có biết… Cậu có biết hôm nay tớ thấy gì không?” Alice khổ sở ôm mặt khóc, cổ nói:“Tớ tới bệnh viện tìm anh ấy, kết quả anh ấy ở trong phòng hôn hít người phụ nữ khác. Anh ta phản bội tớ, còn đòi chia tay tớ… Tớ sẽ bỏ đứa nhỏ này, cho anh ta hối hận cả đời!”

“Ây, cậu phải suy nghĩ thật kỹ đó Alice. Con cái đến với chúng ta là cái duyên, không phải ai muốn cũng có được đâu.” Cũng giống như cô, có cầu cũng không được.

Bannie đem những lời đó giấu vào trong lòng, trước tiên giải quyết chuyện của Alice trước cái đã.

“Giờ tớ phải làm sao?”

Alice gục đầu khóc trong bất lực…

…Cạch…

Cửa phòng ngủ mở ra, Tô Hoài trở về rồi. Thấy bọn cô anh thoáng ngạc nhiên, sau đó lại làm mặt lạnh nói:“Anh tưởng em đi rồi.”

Bannie nhíu mày nhìn Tô Hoài, anh thật sự thay lòng ư, còn đôn thúc Alice rời đi mà không có một chút xíu luyến tiếc nào?

Alice không nói không rằng, dọn hết đồ đạc rồi kéo cô rời khỏi nhà. Bọn họ như vậy là kết thúc rồi?

Bannie đi theo Alice, cũng không biết là cổ muốn đi đâu mà cứ dẫn cô đi vòng vòng. Đem theo đống đồ đã nặng lại còn đi tới đi lui sẽ không tốt cho em bé trong bụng của cô ấy.

Thấy vậy nên cô kéo Alice ngồi lại bên ghế đá ven đường, thở dài hỏi:“Cậu tính như thế nào, hay là về nước F đi?”

Ánh mắt của cô ấy nhìn cô chứa đựng sự sợ hãi, rồi cô ấy mím môi sờ lên bụng mình. Nước mắt ủy khuất trào ra, cổ nói:“Tớ không nỡ, Bannie tớ không nỡ bỏ đi đứa nhỏ…”

Cô ôm Alice vào lòng, dỗ dành an ủi. Chuyện gì cũng có cách giải quyết, trước hết nên cho Alice nghỉ ngơi vài ngày rồi hẳn tính đi.

“Hai người…”

Cố Thẩm Minh đứng trước mặt bọn họ, anh nhìn đống hành lý của hai người sau đó nghiền ngẫm suy nghĩ.

Bannie cười gượng, cô không biết phải nói gì nữa. Trùng hợp thế nào lại gặp được anh ở đây…

“Có cần tôi giúp hai người đặt phòng không?” Anh mở lời, thái độ vẫn giữ đúng là một người đàn ông lịch sự.

“Làm phiền anh Thẩm Minh rồi!”

Cái họ cần là chỗ ở, nếu đã gặp ông chủ khách sạn thì nhờ vả một chút cũng không sao nhỉ.

Cố Thẩm Minh gọi một cuộc điện thoại đã sắp xếp xong cho bọn cô một gian phòng ở khách sạn gần công ty anh. Sau đó anh còn giúp bọn cô đem hành lý lên trên đó rất là tận tình, Bannie thật không ngờ trên thế giới này lại có người tốt như vậy. Xong việc cô cám ơn anh rối rít, Cố Thẩm Minh mỉm cười rồi mới rời đi, anh nói anh cần quay lại công ty dự một cuộc họp.

Alice nằm ở trên giường co người, Bannie thấy cảnh này mà thở dài. Cô đi tới cạnh Alice, vỗ lên mu bàn tay của cô ấy nhẹ nhàng nói:“Cậu đừng lo, nếu cậu muốn sinh em bé ra tớ có thể cùng với cậu nuôi nấng nó. Alice à, theo tớ nghĩ mỗi đứa trẻ đều có quyền được sống.”

“Bannie có phải tớ rất ngu ngốc không?” Mắt của Alice đỏ hoe mà nghẹn ngào.

“Không có ai ngu ngốc cả Alice, chúng ta đều là con người mà đã là con người thì không ai hoàn hảo cả. Ai cũng có sai lầm, cái quan trọng là mình dám đối diện và vượt qua. Không sao, lúc nào tớ cũng ở bên cậu.”

Alice ôm cô, cả người cô ấy run run vì khóc. Khóc được thì tốt, nếu cô ấy buồn thì khóc, vui thì cười như vậy sẽ thoải mái hơn…

Mạc Tử Dương đến tìm Bannie.

Hắn gọi điện cô không nghe máy, hắn đành phải nhắn tin nói cho cô biết là hắn ở dưới sảnh khách sạn mà cô đang ở.

Bannie thấy Alice đang ngủ, sợ làm phiền cô ấy nên cô khoác áo đi ra ngoài. Dù sao cô cũng không thể trốn tránh Mạc Tử Dương cả đời được, nên đối diện thì phải đối điện.

Cô xuống sảnh khách sạn nhìn một lượt, cho tới khi tầm mắt dừng lại ở một bóng lưng. Bannie cười khổ, từ lúc nào mà chỉ cần nhìn vào bóng lưng cô đã đoán ra đấy là Mạc Tử Dương chứ. Bọn họ làm vợ chồng mấy tháng cũng nhờ qua mai mối, trước kia thì gặp nhau với một hoàn cảnh thật hoang đường, vậy mà từ khi nào hắn lại ở trong tim cô ẩn nấp trong đó không chịu đi ra thế này.

Bannie sải bước đi lại, lúc này mới thấy sự hiện diện của Thái Y Lâm vì cô ta ngồi ở trong góc khuất.

Thấy cô Mạc Tử Dương lập tức đứng lên đi tới, hắn nắm tay cô liền nói:“Vợ ơi, anh có chuyện muốn giải thích với em.”

“Mạc Tử Dương anh ngồi xuống đó nói chuyện là được rồi.” Cô rụt tay lại, ngồi ở phía đối diện.

Mạc Tử Dương cũng không làm khó cô, hắn liền đem cho cô xem một tờ giấy. Đây là giấy xét nghiệm ADN của hắn và Andy, kết quả không tương thích. Thời gian qua hắn gần như lật tung cả phòng xét nghiệm ADN lên để tìm ra người đứng sau chuyện này, hắn chắc chắn Andy không phải con của hắn. Qua mấy ngày hắn căng thẳng, cuối cùng phòng ADN cũng chịu đưa ra bản xét nghiệm thật, ngoài ra không có một lời giải thích nào. Chuyện này hắn sẽ giải quyết sau, bây giờ việc hắn cần làm là giải thích rõ ràng với Bannie.

Hắn không thể mất cô được!

Bannie nhìn tờ giấy xét nghiệm ADN, thật thật giả giả đảo lộn rốt cuộc đâu mới là sự thật đây. Rồi cô thở dài, cho dù sự thật có như thế nào đi chăng nữa, cô và Mạc Tử Dương cũng không thể nữa rồi.

Cô nhìn hắn, cố gắng lạnh nhạt nói:“Mạc Tử Dương anh không cần phải nói với tôi những việc này đâu. Đơn ly hôn tôi đã gửi toà án rồi.”

“Bannie, anh nói rồi anh và Thái Y Lâm chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi. Em có thể hỏi cô ấy, anh đã dẫn cô ấy đến đây để cho em hỏi đây.” Hắn nắm cánh tay trên bàn của cô, cô liền rụt lại.

“Bannie à tôi và Tử Dương… Thật sự… Không có gì cả.” Thái Y Lâm ngập ngừng nói.

Cô đứng lên muốn rời đi, vốn dĩ cô chia tay hắn không phải vì chuyện này. Cô sợ ngồi đó, nghe hắn nói, nghe Thái Y Lâm giải thích cô sẽ càng không buông bỏ được.

Bannie biết bản thân mình yêu Mạc Tử Dương, cô nhất định sẽ mềm lòng trước hắn.

“Bannie, em không tin anh đến vậy sao?”

Hắn níu tay cô lại, đau khổ nhìn cô. Ánh mắt cầu khẩn của hắn có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không quên được. Một Mạc Tử Dương cao cao tại thượng lại chịu hạ mình vì cô, Bannie tự hỏi bản thân mình có điểm gì tốt đáng để hắn đánh đổi chứ. Xung quanh hắn còn có rất nhiều, rất nhiều người tốt hơn cô, ưu tú hơn cô, hơn nữa còn có thể sinh cho hắn thật nhiều em bé, còn cô thì không thể!

“Cô Bannie, có chuyện gì vậy?”

Cố Thẩm Minh vừa trở lại khách sạn đã thấy Bannie bị lôi kéo, cho nên anh liền ra mặt giúp cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK