Chương 13
Rốt cục lại thì HĐXX cũng tuyên huỷ bản án sơ thẩm yêu cầu điều tra và xét xử lại từ đầu. Team nông dân hò reo như mở hôi. Team cát tặc thì mặt hằm hằm như đâm lê.
Thầy trò mình và các đồng chí Hương, Thắng với em Hoa tất nhiên cũng rất vui mừng phấn khởi rồi. Cả hội kéo nhau đi ăn uống đập phá một bữa ra trò. Sau đó thì sếp mình về Hà Nội, mình kiếm cớ ở lại với em Hoa để xem em ấy “diễn lại từ đầu”.
Sau khi có cái thư tay của Mr X, bên mình chắc cú là thắng chắc vụ này nên cũng ngãng ra. Thách bố bọn nó cũng ko dám làm trái chỉ thị của Mr X.
Thế nên quãng thời gian 4-5 tháng sau, phía mình cũng chủ động nằm im, gần như không quan tâm gì đến vụ án nữa. Trong thời gian này thì xảy ra một biến cố lớn với riêng cá nhân mình. Khiến mình với em Hoa chia tay. (Chi tiết mình sẽ review trong thread “” nếu có thời gian và được sự ủng hộ của anh em).
Tưởng rằng mọi chuyện đã an bài, và vụ án cứ thế mà khép lại. Nhưng thật không may cho team nông dân, và không may cho cả bọn mình, thời điểm năm 2012 xảy ra một sự kiện mà người dân cả nước mong chờ (trừ team nông dân và bọn mình). Chỗ dựa vững chắc nhất của bọn mình bị lung lay. Ngay khi một bạn đầu gầu ngành ngân hàng nằm xuống, đồng chí Hương đã gọi điện cho sếp mình báo: “Em ơi, mọi chuyện có vẻ không ổn, em cẩn thận vụ trong TH giúp chị”. Sếp mình thì cũng không hẳn là chủ quan đâu. Nhưng thời gian đấy mớ bòng bong kinh tế vỡ ra, rất nhiều khách hàng đến nhờ vả, mình cũng bị cuốn vào guồng quay đó. Mà vụ cát tặc thì nghe chừng có vẻ hòm hòm rồi nên bọn mình cũng kệ.
Một thời gian ngắn sau khi đồng chí đầu gấu ngành ngân hàng bị sờ gáy. Cả nước nhộn nhịp trông ngóng cái gọi là “Lấy phiếu tín nhiệm”.
Kinh nghiệm chính trị của bọn mình còn quá non nớt, nên thấy thế cũng cho là điều bình thường. Rồi đùng một cái thì có quyết định đưa vụ án ra xét xử vào đúng 1 tuần trước ngày lấy phiếu tín nhiệm.
Ngay khi có quyết định, đồng chí Hương cuống cuồng gọi điên cho sếp mình. Sếp mình lúc đó đang say đòn một vụ bên phía ngân hàng nên sai mình đến gặp đồng chí Hương lên phương án. Mình thì sau khi chia tay em Hoa cũng rất ngại gặp mẹ em ấy. Nhưng sếp bảo thì phải nghe.
Tối hôm đó, mình chạy xuống nhà đồng chí Thắng. Mình đến thì đồng chí Thắng và đồng chí Hương đang rất lo lắng và căng thẳng, điều mà trước đây mình chưa bao giờ thấy.Chả chào hỏi gì đồng chí hương nói luôn: Không ổn rôi, bác bảo mình phải tự lo thôi. Bác còn không biết có qua được được đợt này không. Lúc khoẻ không sao, hơi yếu tí là bọn nó vụt ngay. Mà bên kia lực của nó cũng không vừa đâu, người của bọn nó trong BTC cũng đang tập trung toàn lực cho vụ này đấy.
Mình thì chả hiểu cái mô tê gì, cứ đực mặt ra nghe thôi. Đồng chí Hương nói tiếp: Giờ chị em mình phải tự thân vận động thôi. Trước bác đã có thư tay cho chánh án TAND tối cao rồi. Nhưng chiều nay chị lên xin gặp thì đồng chí ấy không tiếp. Mẹ kiếp, hùm thiêng khi đã sa cơ cũng hèn. Bọn chó, bác mà qua được giai đoạn này thì để xem bọn nó ăn nói ra sao.
Đồng chí Thắng cười nói: Đàn bà, biết đéo gì về chính trị. Cuối cùng thì lợi ích vẫn kéo các ông ấy lại với nhau thôi. Khi bác ngã có khi cả đám nó xô lại đạp. Nhưng bác đứng lên được bác cũng chả đạp lại bọn nó đâu. Mà lúc đó bọn nó lại quay lại xun xoe như thường. Đừng trách tại sao bọn nó đạp mình, hãy tự trách tại sao mình suy yếu để bọn nó phải đạp. Vì nếu bọn nó ko đạp thì sẽ có thằng khác đạp bọn nó. Chính trị không có người tốt người xấu, không có phe ta phe mình. Chỉ có lợi ích thôi. Còn lợi ích còn được ủng hộ, hết lợi ích thì chỉ có nằm xuống.
Đồng chí Hương nói: Thôi rông dài làm gì, tóm lại bây giờ phải làm sao.
Chả có ai chả lời được. Mặt 2 đồng chí kia đần thối luôn. Lúc đó mình cười nói: “Em nghĩ anh chị chả có gì phải lo, cùng lắm sơ thẩm mình thua, mình lại kháng cáo phúc thẩm. Lúc đó bác khoẻ rồi, lo gì ko ăn được bọn nó”
Đồng chí Hương thở dài đáp: “Biết là thế, nhưng vụ án nó lại kéo dài thêm năm nữa, bao nhiêu kế hoạch dang dở cả”. Im lặng một lúc rồi đồng chí ấy tiếp:” Đành phải vậy thôi, chả còn phương án nào khác”.
Vậy là đến ngày mở phiên toà, dù biết trước là sẽ thua. Nhưng bọn mình vẫn phải tham gia. Đúng như dự đoán thì toà vẫn giữ nguyên tội danh với 7 bị cáo, chỉ tăng hình phạt tù lên mỗi bị cáo thành 2 năm. Với cả gia đình người bị hại: Bố mẹ thì được nuôi dưỡng đến khi chết, con cái thì được nuôi dưỡng cho đến khi đủ 18 tuổi. Mỗi gia đình còn được bồi thường một khoản khơ khớ nữa.
Ngay sau khi có bản án sơ thẩm, bọn mình tính làm đơn kháng cáo thì lại xảy ra một chuyện bất ngờ làm thay đổi rồi kết thúc toàn bộ vụ án.
***********
Cám ơn anh em đã ủng hộ mình trong suốt thời qua.
Thread này quá đủ tranh cãi rồi. Mình không ngại dính dáng đến pháp luật hay nằm vùng. Vì nếu anh em nào quan tâm đến câu chuyện của mình từ thread Khiêu vũ Giữa Bầy Gõ chắc sẽ hiểu mình là người như thế nào. Mình là người biết tự bảo vệ mình. Và ko làm bất cứ điều gì nếu nó ko an toàn.
Nhưng mình có nhận được một số inbox đề nghị dừng câu chuyện. Vì hiện tại đang là thời điểm nhạy cảm. (đối với các trang mạng xã hội, cũng như các vấn đề về chính trị)
Vậy, vì đại cục. Mình xin dừng câu chuyện này tại đây. Vì nếu ko động đến chính trị thì câu chuyện này cũng chẳng còn gì để nói.
Kết cục lại thì vì nhiều lý do, team nông dân không thể kháng cáo. Vì vậy vụ án dừng lại ở phiên sơ thẩm. Và team cát tặc vẫn chỉ bị mấy mức hình phạt tượng trưng. Vớt vát lại đc là gia đình người bị hại đc bồi thường một khoản tiền. Âu nó cũng là thời thế. Mình đã ko thể đi ngược lại đc dòng chảy của xã hội.
Rất vui vì quãng thời gian 1 tháng qua đã đc chia sẻ vui buồn cùng anh em. Rất hi vọng thời gian tới sẽ đc gặp lại anh em trong một review khác.
Thân!
Đánh giá truyện
TRUYỆN HAY, NGẠI GÌ KO LIKE & SHARE:
Chương 13
Rốt cục lại thì HĐXX cũng tuyên huỷ bản án sơ thẩm yêu cầu điều tra và xét xử lại từ đầu. Team nông dân hò reo như mở hôi. Team cát tặc thì mặt hằm hằm như đâm lê.
Thầy trò mình và các đồng chí Hương, Thắng với em Hoa tất nhiên cũng rất vui mừng phấn khởi rồi. Cả hội kéo nhau đi ăn uống đập phá một bữa ra trò. Sau đó thì sếp mình về Hà Nội, mình kiếm cớ ở lại với em Hoa để xem em ấy “diễn lại từ đầu”.
Sau khi có cái thư tay của Mr X, bên mình chắc cú là thắng chắc vụ này nên cũng ngãng ra. Thách bố bọn nó cũng ko dám làm trái chỉ thị của Mr X.
Thế nên quãng thời gian 4-5 tháng sau, phía mình cũng chủ động nằm im, gần như không quan tâm gì đến vụ án nữa. Trong thời gian này thì xảy ra một biến cố lớn với riêng cá nhân mình. Khiến mình với em Hoa chia tay. (Chi tiết mình sẽ review trong thread “” nếu có thời gian và được sự ủng hộ của anh em).
Tưởng rằng mọi chuyện đã an bài, và vụ án cứ thế mà khép lại. Nhưng thật không may cho team nông dân, và không may cho cả bọn mình, thời điểm năm 2012 xảy ra một sự kiện mà người dân cả nước mong chờ (trừ team nông dân và bọn mình). Chỗ dựa vững chắc nhất của bọn mình bị lung lay. Ngay khi một bạn đầu gầu ngành ngân hàng nằm xuống, đồng chí Hương đã gọi điện cho sếp mình báo: “Em ơi, mọi chuyện có vẻ không ổn, em cẩn thận vụ trong TH giúp chị”. Sếp mình thì cũng không hẳn là chủ quan đâu. Nhưng thời gian đấy mớ bòng bong kinh tế vỡ ra, rất nhiều khách hàng đến nhờ vả, mình cũng bị cuốn vào guồng quay đó. Mà vụ cát tặc thì nghe chừng có vẻ hòm hòm rồi nên bọn mình cũng kệ.
Một thời gian ngắn sau khi đồng chí đầu gấu ngành ngân hàng bị sờ gáy. Cả nước nhộn nhịp trông ngóng cái gọi là “Lấy phiếu tín nhiệm”.
Kinh nghiệm chính trị của bọn mình còn quá non nớt, nên thấy thế cũng cho là điều bình thường. Rồi đùng một cái thì có quyết định đưa vụ án ra xét xử vào đúng 1 tuần trước ngày lấy phiếu tín nhiệm.
Ngay khi có quyết định, đồng chí Hương cuống cuồng gọi điên cho sếp mình. Sếp mình lúc đó đang say đòn một vụ bên phía ngân hàng nên sai mình đến gặp đồng chí Hương lên phương án. Mình thì sau khi chia tay em Hoa cũng rất ngại gặp mẹ em ấy. Nhưng sếp bảo thì phải nghe.
Tối hôm đó, mình chạy xuống nhà đồng chí Thắng. Mình đến thì đồng chí Thắng và đồng chí Hương đang rất lo lắng và căng thẳng, điều mà trước đây mình chưa bao giờ thấy.Chả chào hỏi gì đồng chí hương nói luôn: Không ổn rôi, bác bảo mình phải tự lo thôi. Bác còn không biết có qua được được đợt này không. Lúc khoẻ không sao, hơi yếu tí là bọn nó vụt ngay. Mà bên kia lực của nó cũng không vừa đâu, người của bọn nó trong BTC cũng đang tập trung toàn lực cho vụ này đấy.
Mình thì chả hiểu cái mô tê gì, cứ đực mặt ra nghe thôi. Đồng chí Hương nói tiếp: Giờ chị em mình phải tự thân vận động thôi. Trước bác đã có thư tay cho chánh án TAND tối cao rồi. Nhưng chiều nay chị lên xin gặp thì đồng chí ấy không tiếp. Mẹ kiếp, hùm thiêng khi đã sa cơ cũng hèn. Bọn chó, bác mà qua được giai đoạn này thì để xem bọn nó ăn nói ra sao.
Đồng chí Thắng cười nói: Đàn bà, biết đéo gì về chính trị. Cuối cùng thì lợi ích vẫn kéo các ông ấy lại với nhau thôi. Khi bác ngã có khi cả đám nó xô lại đạp. Nhưng bác đứng lên được bác cũng chả đạp lại bọn nó đâu. Mà lúc đó bọn nó lại quay lại xun xoe như thường. Đừng trách tại sao bọn nó đạp mình, hãy tự trách tại sao mình suy yếu để bọn nó phải đạp. Vì nếu bọn nó ko đạp thì sẽ có thằng khác đạp bọn nó. Chính trị không có người tốt người xấu, không có phe ta phe mình. Chỉ có lợi ích thôi. Còn lợi ích còn được ủng hộ, hết lợi ích thì chỉ có nằm xuống.
Đồng chí Hương nói: Thôi rông dài làm gì, tóm lại bây giờ phải làm sao.
Chả có ai chả lời được. Mặt 2 đồng chí kia đần thối luôn. Lúc đó mình cười nói: “Em nghĩ anh chị chả có gì phải lo, cùng lắm sơ thẩm mình thua, mình lại kháng cáo phúc thẩm. Lúc đó bác khoẻ rồi, lo gì ko ăn được bọn nó”
Đồng chí Hương thở dài đáp: “Biết là thế, nhưng vụ án nó lại kéo dài thêm năm nữa, bao nhiêu kế hoạch dang dở cả”. Im lặng một lúc rồi đồng chí ấy tiếp:” Đành phải vậy thôi, chả còn phương án nào khác”.
Vậy là đến ngày mở phiên toà, dù biết trước là sẽ thua. Nhưng bọn mình vẫn phải tham gia. Đúng như dự đoán thì toà vẫn giữ nguyên tội danh với 7 bị cáo, chỉ tăng hình phạt tù lên mỗi bị cáo thành 2 năm. Với cả gia đình người bị hại: Bố mẹ thì được nuôi dưỡng đến khi chết, con cái thì được nuôi dưỡng cho đến khi đủ 18 tuổi. Mỗi gia đình còn được bồi thường một khoản khơ khớ nữa.
Ngay sau khi có bản án sơ thẩm, bọn mình tính làm đơn kháng cáo thì lại xảy ra một chuyện bất ngờ làm thay đổi rồi kết thúc toàn bộ vụ án.
***********
Cám ơn anh em đã ủng hộ mình trong suốt thời qua.
Thread này quá đủ tranh cãi rồi. Mình không ngại dính dáng đến pháp luật hay nằm vùng. Vì nếu anh em nào quan tâm đến câu chuyện của mình từ thread Khiêu vũ Giữa Bầy Gõ chắc sẽ hiểu mình là người như thế nào. Mình là người biết tự bảo vệ mình. Và ko làm bất cứ điều gì nếu nó ko an toàn.
Nhưng mình có nhận được một số inbox đề nghị dừng câu chuyện. Vì hiện tại đang là thời điểm nhạy cảm. (đối với các trang mạng xã hội, cũng như các vấn đề về chính trị)
Vậy, vì đại cục. Mình xin dừng câu chuyện này tại đây. Vì nếu ko động đến chính trị thì câu chuyện này cũng chẳng còn gì để nói.
Kết cục lại thì vì nhiều lý do, team nông dân không thể kháng cáo. Vì vậy vụ án dừng lại ở phiên sơ thẩm. Và team cát tặc vẫn chỉ bị mấy mức hình phạt tượng trưng. Vớt vát lại đc là gia đình người bị hại đc bồi thường một khoản tiền. Âu nó cũng là thời thế. Mình đã ko thể đi ngược lại đc dòng chảy của xã hội.
Rất vui vì quãng thời gian 1 tháng qua đã đc chia sẻ vui buồn cùng anh em. Rất hi vọng thời gian tới sẽ đc gặp lại anh em trong một review khác.
Thân!