Thật tệ khi phải rời khỏi chăn ấm vào cái thời tiết se lạnh này; điều tuyệt vời nhất trong những ngày này có lẽ là 'làm tổ' trong chăn ấm, đồ ăn cạnh bên, wifi đầy đủ.. chắc không gì hoàn hảo hơn thế được. Nhưng giấc mộng ấy lại bị phá vỡ một cách chẳng thương tiếc, như đã dự tính hôm nay còn phải thức dậy sớm để ra sân bay.
Qua lớp kính mờ, màn sương mù vẫn đang giăng phủ khắp thành phố, chẳng biết rằng đây là sương hay là bụi nữa? Con người luôn tự nói bản thân những điều mình đang làm là thúc đẩy sự phát triển của nhân loại nhưng những gì họ đang làm là bào mòn dần môi trường sống của chính mình. Tôi cũng chẳng thể thay đổi được điều gì, những gì có thể làm được đều đã làm; đôi lúc cảm thấy thật bất lực và chán ghét tột cùng cái thế giới này nhưng tôi hiểu rõ ở những góc trời mà người khác không thấy là những con người vẫn đang không ngừng cố gắng thay đổi thế giới này từng chút một.
Điều này như nhân viên không hài lòng với những quyết định của lãnh đạo vậy; người có năng lực họ sẽ đủ khả năng thay đổi những quyết định đó, nhưng những người không có năng lực thì sao? Bản thân chẳng thể thay đổi được gì lại mang trong tâm những suy nghĩ tiêu cực dành cho lãnh đạo.. Sau cùng cũng là đem về thiệt thòi cho bản thân..
Máy bay cất cánh rồi, nhìn mây trời ngoài kìa bao năm tháng vẫn như vậy tôi lại nhớ đến những ngày tháng thanh xuân đã qua của mình. Thanh xuân - một chuyến tàu chẳng có vé khứ hồi.. Tất cả vẫn còn đọng lại trong tâm trí nhưng đôi lúc khi nhớ lại chỉ như xem lại một thước phim dài mà nhân vật bản thân là nhân vật chính. Tất cả.. chẳng thể quay đầu.
Quê tôi đã có nhiều thay đổi nhưng có lẽ vẹn nguyên nhất vẫn là tâm hồn yêu cái đẹp, thích hoa lá vườn nhà. Khắp nơi trên quê tôi hiện diện những con đường hoa thơ mộng, không cần chi xa xôi chỉ đơn thuần là những con đường hoa khắp mọi nẻo đường. Cái xứ Nẫu quê tôi đã một thời nổi tiếng về những con đường hoa này trong quá khứ.
Đã về đến quê nhà, căn nhà cũ của tôi đã được xây mới lại vào khi tôi học năm nhất; chân vừa đặt trước cửa nhà thì màn đêm cũng đã bao phủ. Dưới ngọn đèn đường dẫn về nhà, tôi chợt dừng lại, môi mỉm cười; có lẽ màn đêm khiến con người trở nên suy nghĩ nhiều điều hơn. Tôi nhớ lại những lựa chọn của mình, dù đúng hay sai thì ở thời điểm đó đều do chính tôi lựa chọn.
Đôi tay đặt trên khóa cổng, tôi đưa mắt nhìn về phía căn hộ bên cạnh; ngôi nhà bị bao trùm bởi màn đêm chẳng một tia sáng chỉ còn sót lại cái ánh sáng lẻ loi, đơn độc của ánh trăng trên mái nhà.
Người ấy đi rồi, tất cả dường như cũng đã kết thúc theo người ấy.. mà tôi có lẽ cũng như vậy!
* * *
Buổi trưa hè năm 2006!
Bầu trời hôm nay trong xanh chẳng một gợn mây, ánh nắng nhảy nhót vui đùa cùng lá cành, gió đã bớt xôn xao; khung cảnh ấy có lẽ rất đẹp nếu không có sự tham gia của cái nóng oi bức buổi trưa hè.
Bố đang nằm ngoài hiên nhà, chiếc võng đung đưa nhè nhẹ, cái quạt mo đã phai cũ che khuất mặt chẳng biết đã ngủ hay chưa..
Hai đứa trẻ rón rén từ trong nhà đi ra, bước chân khe khẽ tránh né chiếc võng bố đang nằm. Đột nhiên tiếng xe từ căn nhà bên cùng hàng loạt tiếng ồn kéo đến, hai đứa trẻ mặc kệ bố, chạy vọt đến bức tường ngăn cách hai nhà nhìn sang.
- Mọi người vất vả rồi, hôm nay làm phiền rất nhiều!
Người phụ nữ đưa nước cho mọi người, đồ đạc trên xe được mọi người chuyển dần vào trong nhà; ai nấy đều rất bận rộn.
- Ồ, có hàng xóm mới này! Bây giờ qua chào hỏi ngay có quá đường đột không nhỉ?
Không biết từ bao giờ ông bố đã đứng đằng sau hai đứa trẻ, cũng đang dõi mắt nhìn qua đám người đang bận rộn ở nhà bên cạnh. Ông nhìn xuống hai đứa trẻ nhà mình đang tò mò nhìn sang bên đó, giọng điệu hơi trầm xuống:
- Hai tiểu quỷ không đi ngủ trưa à, để mẹ biết thì ăn đòn no nhé!
Bé gái bĩu môi đáp lời bố:
- Trời nóng quá bố ạ, nằm ngủ mà như xông hơi á, ngủ hông nổi!
Nói rồi nháy mắt nhìn sang anh trai mình, cậu bé bên cạnh gật đầu phụ họa.
- Đừng tưởng bố không biết mấy đứa hẹn nhau hái sen ngoài ao, nhớ trông chừng em gái con đó.
Ông bố nhìn hai đứa bé rồi đi vào nhà, nửa đường quay lại nói:
- Coi đi về sớm, để mẹ biết thì tự mà đi lĩnh phạt.
Nói xong ông quay lại chiếc võng của mình mà nằm xuống, đắp quạt lên che mặt; ông hiểu quá rõ hai đứa trẻ nhà mình, nghịch đủ đường, chẳng trò nào của bọn trẻ trong xóm mà không có mặt hai "ôn thần" này cả. Có điều bà nhà thương bọn nó quá, đi đâu cũng phải trình báo với "chính quyền" nhưng bọn nhóc này cứ canh người lớn sở tay là chạy biến..
Hai đứa trẻ quay lại nhìn nhau cười hì hì, bố bọn nó không giống mẹ; thích đi đâu thì đi chỉ cần còn biết đường về là được. Hai đứa tiếp tục nằm bò trên tường nhìn sang nhà bên cạnh, đột nhiên có một bé trai nhìn sang bên này, mấy đôi mắt mở to nhìn nhau chằm chằm. Cậu bé nước da trắng ngần, hàng lông mi dài, đôi môi hơi hồng, đôi mắt đang mở to tò mò nhìn sang; trông kiểu nào cũng rất xinh, còn xinh hơi các bé gái ấy chứ.
Bé gái nhỏ giọng nói với cậu bé nhà bên:
- Này, đi chơi cùng bọn này hông?
Người phụ nữ từ trong nhà ra nghe được nhìn con trai mình, lại nhìn hai đứa nhóc đang nằm bò trên bức tường mỉm cười nói với cậu:
- A Thanh có muốn đi chơi với bạn không?
Cậu bé gật gật đầu với mẹ, người phụ nữ xoa đầu cậu dặn dò:
- Nhớ về trước khi trời tối nhé!
Cậu bé đáp lời rồi chạy vọt ra cổng.
Từ ngày đó trong biệt đội quậy phá trong xóm đã kết nạp thêm một thành viên mới, tiếp tục trên hành trình "con đường mới" của mình.
* * *
Tôi mỉm cười, thứ giết chết người ta một cách đơn giản nhất chính là "kỉ niệm"; tôi còn nhớ rõ anh trai tôi đã nói:
- Em điên thật rồi, là rượi không đủ uống hay điện thoại không đủ chơi mà em lại đi đọc lại tin nhắn giữa em và người đó.
Chắc hẳn lúc nói ra những lời này, anh ấy muốn mở não tôi ra xem trong đó có gì mà tôi trở nên như hiện tại; ai cũng cho rằng tôi quên rồi, nụ cười lúc nào cũng ở trên môi. Nhưng chỉ có bản thân anh ấy hiểu được, anh ấy rất sợ tôi cười vì nụ cười hiện tại đã không còn nguyên vẹn.
Nhưng tôi hiểu rất rõ, không phải tôi không quên được mà là tôi không muốn quên cũng chẳng muốn quên.
Tại sao phải quên đi khi quá khứ của tôi đều có dáng hình của người ấy, quên đi anh ấy tôi sẽ quên mất bản thân mình từng là một người như thế nào.
Phải cảm ơn vì tôi đã được gặp anh ấy, gặp anh ấy của những ngày thơ, nhìn anh ấy của thuở thiếu thời; mọi dấu ấn của đời tôi đều có anh ấy.
Ngày hôm qua không phải chỉ riêng tôi mà là "chúng tôi".
Danh Sách Chương: