Bảy ngày nghỉ dài hạn kết thúc, ngày đầu tiên trở về trường học tinh thần mọi người đều không phấn chấn. Nhưng nội quy trường học vẫn không có nửa điểm thay đổi, đúng bảy giờ sáng, âm thanh cao vút vang vọng khắp ký túc xá, tất cả mọi người đầy mặt mệt mỏi mà thay đồng phục xuống lầu, tập hợp ở sân thể dục điểm danh từng lớp, chuẩn bị chạy bộ buổi sáng.
Phòng bọn Bùi Đăng tối hôm qua thức đêm kể những chuyện thú vị trong kì nghỉ Quốc Khánh, ngay cả người luôn học tập nghỉ ngơi đúng giờ như Bùi Đăng cũng hưng phấn lên, bốn người nói tới tận nửa đêm, thầy quản lí phải đến gõ cửa vài lần bọn họ mới an tĩnh lại. Hậu quả của thức đêm chính là Bùi Đăng thiếu ngủ nghiêm trọng, khi tập hợp đôi mắt đều như là dính keo nước không cách nào mở ra được, lén canh lúc Phùng Quần đi điểm danh chỗ khác cậu nhanh chóng đem đôi mắt nhắm lại dưỡng thần.
Mười phút sau, các lớp chia thành bốn hàng, ba lớp một hàng bắt đầu nối đuôi nhau chạy, dường như tất cả mọi người đều mệt rã rời mà ngáp dài ngáp ngắn, tốc độ cũng theo đó chậm lại. Một đám người chạy chậm hơn cả rùa bò, cũng may thầy thể dục bên cạnh tựa như cũng đang ngủ bù, mũ lưỡi trai trên đỉnh đầu che hơn phân nửa khuôn mặt. Trần Tuấn Dương cùng Bùi Đăng ở chung hàng, cậu ta nâng lên cánh tay chọt chọt Bùi Đăng.
"Chúng ta trốn đi?".
Ý cậu ta là muốn Bùi Đăng cùng mình trốn ra khỏi hàng.
"Cậu xem, bọn họ đều trốn".
Đúng vậy, bởi vì thầy thể dục không nhìn chằm chằm bọn họ nên có mấy học sinh liền nhân cơ hội này từ trong đội ngũ chạy ra, mắt thấy thầy thể dục nửa điểm cũng không chú ý tới bọn họ, lại có người dẫn đầu nên sau đó không ít học sinh cũng chạy ra theo, đội ngũ loạn xạ hết cả lên.
Bùi Đăng cũng có chút động tâm, không hề khoa trương chứ nếu hiện tại có một chiếc giường một giây sau cậu liền có thể ngủ. Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên cậu làm loại chuyện xấu này, trong lòng vẫn có chút sợ, quay đầu hướng thầy thể dục liếc mắt một cái, vừa vặn thấy rõ trước ngực đối phương treo thẻ giáo viên, lập tức rụt trở về, nhân tiện đem Trần Tuấn Dương đã chạy sắp ra khỏi hàng cũng kéo trở về.
"Làm sao vậy?".
Trần Tuấn Dương hỏi cậu.
"Chắc chắn thầy thể dục không có ngủ đâu, chờ lát nữa khẳng định sẽ bắt hết mấy người chạy không nghiêm túc. Thầy ấy thích chơi chiêu này nhất, phỏng chừng lúc này là đang cố ý dụ chúng ta, muốn nhìn xem có bao nhiêu người nhân cơ hội chạy trốn".
Bùi Đăng không có sức lực mà chạy, nói chuyện cũng biếng nhác, nhưng tốt xấu gì thái độ vẫn còn chút đoan chính, không trực tiếp đem chạy chậm biến thành đi thong thả.
"Tiêu Tiêu nói lớp bọn họ đã từng bị thầy thể dục bắt được một lần rồi".
Hai người lại chạy theo đội ngũ thêm một lát, liền phát hiện những bạn học trốn ra khỏi hàng đầu tiên tất cả đều bị vây ở cửa sân thể dục. Sân thể dục có ba cửa, chỉ khi nào tổ chức hoạt động lớn mới mở ra toàn bộ, lần nào chạy bộ buổi sáng cũng chỉ mở ra cửa chính lớn nhất. Hiện tại cửa chính đã bị một ổ khóa bằng đồng khóa lại, mà vị thầy thể dục vẫn luôn dựa vào cạnh cửa rốt cuộc đứng thẳng dậy, chậm rì rì mà đi đến chỗ các bạn học trốn ra khỏi hàng đầu tiên, cười tủm tỉm hỏi.
"Các em muốn trốn ở chỗ này hay tiếp tục chạy?".
Trần Tuấn Dương nghĩ mà sợ, vỗ vỗ ngực.
"Vẫn là Bùi Đăng cậu lợi hại, bất quá học trưởng Lục làm sao mà biết được? Đừng nói anh ấy cũng bị bắt được?".
"Sẽ không".
Bùi Đăng theo bản năng mà phủ nhận.
"Sao có thể chứ".
Trần Tuấn Dương khoa trương mà kêu to.
"Wow, cái ngữ khí này của cậu cũng quá sùng bái người ta rồi đó!".
"Bởi vì anh ấy thật sự rất lợi hại mà".
Bùi Đăng không có phủ nhận, Lục Vân Tiêu trong lòng cậu đúng thật là vô cùng lợi hại, tuy rằng chỉ lớn hơn chính mình một tuổi mà thôi nhưng thứ gì cũng biết, thứ gì cũng làm được.
Vận động như vậy một phen, cơn buồn ngủ của Bùi Đăng cũng hoàn toàn biến mất, chỉ tiếc sự tỉnh táo này không kéo dài được bao lâu, đến tiết thứ hai cậu lại bắt đầu buồn ngủ, đầu gật gà gật gù giống gà con mổ thóc. Rồi lại sợ hãi mình thật sự ngủ quên mất sẽ theo không kịp tiến độ, vì thế cưỡng ép chính mình mở to mắt, trên tay cũng không ngừng ngoáy bút.
Bạn học bên cạnh không viết kịp bài liền duỗi dài cổ qua xem tập của Bùi Đăng, lọt vào trong tầm mắt lại toàn là vẽ bùa vẽ quỷ, tất cả đều là vòng tròn cùng các văn tự kỳ quái. Bạn học ngẩng đầu nhìn xem Bùi Đăng, đối phương đã chống đỡ không nổi mà một tay chống trán ngủ rồi.
Bùi Đăng thật sự hoảng, sau khi hết giờ trên lớp của tiết tự học buổi tối liền về thẳng phòng ngủ ngủ bù, nhờ Trần Tuấn Dương đến thư viện nói giúp cậu một câu nếu Lục Vân Tiêu tới rồi. Vì vậy, người đang cố ý chuẩn bị "Phát hỏa" Lục Cẩn tới thư viện liền nhìn thấy chính là một tiểu mập mạp cười ngây ngô.
"Học trưởng Lục, tối hôm qua Bùi Đăng ngủ không tốt, hôm nay trở về ngủ bù rồi".
Ngày hôm sau, cuối cùng Lục Cẩn cũng bắt được Bùi Đăng, ba lô của đối phương bị nhồi đến căng phồng, hắn gõ trán Bùi Đăng, lửa giận đều lưu lại ngày hôm qua, hôm nay tạm thời không phát hỏa. Chỉ là…
"Sao lại mang nhiều đồ như vậy? Không sợ bị áp lùn có phải hay không?".
Bùi Đăng xoa xoa cái trán, ngửa đầu hướng hắn cười.
"Là mang lễ vật cho anh đó!".
Cậu tươi cười vừa ngoan lại vừa ngọt, nhìn vào trong mắt Lục Cẩn cả người đều như là một viên kẹo sữa, mà bé thỏ trắng trong mắt hắn giờ đây lại đang hứng thú bừng bừng mà đem từng món từng món đồ vật lấy ra tới, nào là thịt khô thơm ngon, điểm tâm đặc sắc, tác phẩm thủ công thú vị,... Đồ vật rải rác vụn vặt, cũng không có món nào là đồ đáng giá, nếu là trước đây, Lục Cẩn sợ đến nhìn cũng sẽ không muốn nhìn một cái, nhưng giờ phút này lại khác. Đây là thiếu niên không hề che giấu vui mừng, bởi vì nhớ, cho nên mới từ xa xôi vạn dặm mang về tâm ý chân thành.
Đây là trưởng thành mới bắt đầu biết quý trọng tình bạn sao? Vậy vì sao lại không thể nhớ nổi chính mình?
Bận tâm rằng còn đang ở phòng tự học, tuy không có nhiều người nhưng Bùi Đăng vẫn đem thanh âm hạ đến nhẹ nhàng.
"Ba mẹ em còn muốn nói với anh một tiếng cảm ơn".
Lục Cẩn có chút ngoài ý muốn, tưởng rằng Bùi Đăng đã nhớ được chính mình.
"Em nói với ba mẹ về tôi?".
Bùi Đăng ngượng ngùng gật đầu, cậu chính là nhịn không được, tuy rằng ngay từ đầu nghĩ muốn đem Lục Vân Tiêu giữ làm bí mật của riêng mình, nhưng đối phương tốt như vậy, lại lợi hại như vậy, cậu tự nhiên là nhịn không được muốn ở trước mặt ba mẹ khoe khoang, phảng phất chính mình nhận thức được một người bạn lợi hại như vậy thì chính mình cũng sẽ trở nên lợi hại hơn. Lục Cẩn nhất thời nghẹn lời, hắn tiện tay lấy ra từ trong túi một món đồ đưa cho Bùi Đăng.
"Đây là quà tặng em, tôi muốn hỏi một chút em còn nhớ hay không...".
"Là truyện tranh em thích nhất!".
Bùi Đăng vui vẻ đến muốn nhảy dựng lên, cậu gắt gao nắm lấy truyện tranh, tới tới lui lui mà lật xem.
"Tặng cho em thật sao? Sao anh có thể tìm được? Bộ này đã không còn xuất bản rất lâu rồi, trên thị trường căn bản đều không mua được".
Bộ truyện tranh này từ năm năm trước liền không tái bản nữa, vì chỉ có một bộ bìa cứng duy nhất nên đã trở thành bạch nguyệt quang trong lòng không biết bao nhiêu người hâm mộ, Bùi Đăng cũng rất thích, đáng tiếc vẫn luôn không mua được, tìm lâu như vậy cũng đã sớm từ bỏ, hiện tại lại nhận được một kinh hỉ như vậy, chỉ lo hưng phấn, tự nhiên không thể nào chú ý tới vẻ mặt Lục Cẩn muốn nói lại thôi.
Bùi Đăng thoạt nhìn cao hứng như vậy, toàn bộ lời Lục Cẩn muốn nói đều bị nhét trở lại trong bụng, hắn không nghĩ ở thời điểm Bùi Đăng vui vẻ như vậy nhắc tới đề tài khác, hỏi cũng sẽ làm tăng xấu hổ, đã quên liền đã quên đi, dù sao lúc ấy Bùi Đăng cũng chỉ là một đứa bé còn đi nhà trẻ mà thôi, có thể nhớ rõ chuyện gì đâu. Cuối cùng, hắn cũng chỉ là nhìn Bùi Đăng nói.
"Em thích là tốt rồi".
Bị lây cảm xúc vui mừng của Bùi Đăng, Lục Cẩn cũng đem chuyện phiền lòng ném qua một bên, hắn cùng Bùi Đăng thưởng thức mấy đồ vật nhỏ, hai người còn ngươi một bên ta một bên mà đọc xong một quyển truyện tranh.
Chờ đến khi tạm biệt trở về phòng ngủ, Lục Cẩn nằm ở trên giường thở dài, hôm nay lại không có nói ra.
Bùi Đăng cũng nhìn di động bị nhét ở dưới gối đầu phát sầu, cậu như thế nào lại quên xin điện thoại của Lục Vân Tiêu.
Đây cũng là lần đầu tiên Bùi Đăng giấu di động, đầu tuần cậu đã báo với thầy quản lý rằng chính mình lần này không có mang di động tới, xét thấy từ lúc nhập học đến nay Bùi Đăng đều biểu hiện rất tốt nên thầy quản lý nửa điểm cũng không có hoài nghi, làm Bùi Đăng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bất quá đêm nay quá mức vui vẻ, trong lúc nhất thời cậu lại quên mất chuyện xin điện thoại, đành phải an ủi chính mình ngày mai lại nói.
Sau lễ Quốc Khánh, các câu lạc bộ trong trường học bắt đầu chính thức chiêu sinh, có cung cấp cả ngày giờ cho bọn học sinh lựa chọn, Bùi Đăng cùng bạn học đi dạo một vòng, có vài vị bạn học chỉ là vì điểm cho nên tùy tiện chọn vào câu lạc bộ đọc diễn cảm cho xong việc, Bùi Đăng cẩn thận đi từng nơi, cuối cùng chọn câu lạc bộ mỹ thuật.
Poster chiêu sinh của câu lạc bộ mỹ thuật viết ra các hạng mục yêu cầu, mỗi tuần sưu tầm, định kỳ thảo luận, tham gia thi đấu, toàn bộ đều có hạng mức, nếu điểm không đủ, có khả năng sẽ bị loại ra khỏi câu lạc bộ. Từ nhỏ Bùi Đăng đã thích bôi bôi vẽ vẽ, khi còn nhỏ xem phim hoạt hình cậu liền bị khơi dậy ước mơ đồ họa, nhiều năm qua cậu vẫn luôn không từ bỏ hội họa, lúc học tiểu học khi thầy muốn mỗi bạn viết ra ước mơ khi lớn lên, các bạn học khác đều viết phải làm nhà khoa học, bác sĩ, chỉ có mỗi mình cậu viết trưởng thành muốn làm một họa sĩ. Lý tưởng này bao năm không đổi, về sau cậu cũng tính toán muốn theo con đường chuyên nghiệp, cho nên đã sớm tính toán lựa chọn một câu lạc bộ có liên quan.
Đại khái là do điều kiện chiêu sinh quá khắc nghiệt, lại so với không khí nhiệt liệt ở các câu lạc bộ khác, nên trước câu lạc bộ mỹ thuật quạnh quẽ không ít, phụ trách chiêu sinh là một vị học trưởng đội mũ lưỡi trai, ôm cánh tay dựa vào ghế ngủ gà ngủ gật, tuy rằng thấy không rõ mặt, nhưng khí thế người sống chớ gần vẫn dọa lui không ít người. Bùi Đăng điền tốt phiếu báo danh, đi đến trước mặt học trưởng, cậu thấy đối phương ngủ ngon lành, có chút ngượng ngùng đánh thức đối phương, đang định đem phiếu báo danh để lên bàn rồi dùng ly nước đè lại, đột nhiên một bàn tay vươn tới, Bùi Đăng bị dọa đến run lên một chút, theo bản năng mà muốn lùi về sau, lại bị người chặt chẽ nắm chặt, không thể động đậy.
"Mới như vậy đã bị dọa?".
Sau mũ lưỡi trai là một đôi mắt đầy ý cười, Lục Cẩn tháo mũ xuống ném qua một bên.
"Em tới báo danh?".
"Tiêu Tiêu? Anh cũng hoạt động ở câu lạc bộ này sao?".
Bùi Đăng vô cùng kinh hỉ, mới vừa rồi bị người hù dọa liền đều đã quên, cậu tiến đến trước mặt Lục Cẩn, đôi mắt sáng lấp lánh.
"Không phải".
Lục Cẩn một bên nói một bên kéo cái bàn ra, ý bảo Bùi Đăng đi vào bên trong.
"Bị gọi tới hỗ trợ thôi, hiện tại tất cả bọn họ đều bị kêu đi hỗ trợ giáo viên rồi".
Hắn tùy ý chỉ chỉ vào một chỗ cách đó không xa.
"Tôi là người bên câu lạc bộ thiên văn, em có muốn tham gia không?".
Bùi Đăng ngồi xuống ghế bên cạnh Lục Vân Tiêu, rõ ràng có chút động tâm, sau đó nhớ đến câu lạc bộ mỹ thuật lại có chút do dự.
"Có thể tham gia hai câu lạc bộ cùng lúc luôn sao? Lỡ như thời gian xung đột thì phải làm sao bây giờ?".
Lục Cẩn không thèm để ý nói.
"Nghe nói nội quy của câu lạc bộ mỹ thuật tương đối nghiêm, rất dễ dàng bị loại ra, đến lúc em bị bọn họ loại ra tôi liền đi nhặt về".
"Sao anh lại ngóng trông người ta gặp họa vậy?".
Bùi Đăng không cao hứng mà vỗ vỗ bàn. Bộ dáng giống y thỏ con xù lông muốn cắn người, nhưng một chút lực uy hiếp đều không có, ngược lại càng làm tâm tư trêu đùa của Lục Cẩn nổi lên, hắn hướng Bùi Đăng cong môi cười.
"Nhặt về đem bán, để xem em có thể bán được bao nhiêu tiền".
Bùi Đăng không muốn nhìn hắn nữa, quay mặt đi luôn.
"Tức giận thật rồi?".
Lục Cẩn nghiêng đầu nhìn xem cậu, Bùi Đăng lập tức quay đầu không cho hắn nhìn, Lục Cẩn liền xin tha.
"Được được, nhặt rồi đem về nhà tôi nuôi, không bán được chưa?".
Đôi mắt Bùi Đăng đã nhịn không được muốn cong lên tới, nhưng cậu nỗ lực khống chế biểu tình không cho chính mình cười ra tiếng. Cậu luôn được người khác sủng trong lòng bàn tay, trong lòng biết người nào đối tốt với mình, cũng biết làm nũng tới trình độ nào sẽ không khiến người ta phiền chán, càng biết Lục Vân Tiêu sẽ không tức giận với cậu. Quả nhiên, Lục Cẩn một tay chống ở trên bàn, nghiêng đầu nhìn về phía cái ót Bùi Đăng, tiếp tục ôn tồn mà dỗ cậu.
"Qua hai ngày nữa xong chiêu sinh tôi dẫn em đi xem thiên văn chịu không?".
Bùi Đăng dựng lỗ tai lên. Lục Cẩn không nhanh không chậm mà tiếp tục nói.
"Dùng kính thiên văn chuyên nghiệp xem, xem xem trên mặt trăng có Hằng Nga thật hay không".
"Đương nhiên không có".
Bùi Đăng nhịn không được phản bác hắn.
"Trẻ con đều biết".
Lục Cẩn bật cười.
"Tôi không biết, thỉnh em dạy cho tôi".
Hắn thò lại gần, dán ở bên lỗ tai Bùi Đăng nhẹ giọng nói.
"Cậu bạn nhỏ".
Hơi thở nóng rực của hắn thổi vào lỗ tai Bùi Đăng, làm Bùi Đăng theo bản năng rụt rụt lại, lỗ tai trắng nõn đều như là bị khí nóng hun đến đỏ bừng một mảng.
Hai người ở câu lạc bộ mỹ thuật cả ngày, không còn có một học sinh nào khác lại đây báo danh, Bùi Đăng rất là kinh ngạc, lại nghe Lục Vân Tiêu nói.
"Bình thường, toàn bộ câu lạc bộ của bọn họ cũng chỉ có vài người, mỗi năm có thể chiêu được một tân sinh đã là vận khí tốt... Tới".
Bùi Đăng ngẩng đầu nhìn lên, nghênh đón vài học sinh đi tới, dẫn đầu chính là Chu Hạc. Trên quần áo của Chu Hạc vẫn còn dính mấy vệt sơn màu, cậu ta hướng Bùi Đăng cười một tiếng, đi qua chụp bả vai Lục Cẩn.
"Cảm ơn lão đại đã trông coi giúp, hôm nay có người tới báo danh sao?".
Lục Cẩn nhìn về phía Bùi Đăng.
"Không thấy sao, có một con".
Bùi Đăng nhỏ giọng kháng nghị.
"Từ này sao có thể sử dụng để hình dung con người? Từ ngữ đều sai rồi".
Lục Cẩn giơ tay sờ sờ chóp mũi, ở trong lòng phản bác, thỏ con còn không phải là có một con ở đây đó sao.
Danh Sách Chương: