Chuông mười hai giờ đã điểm, Nghiêm Diệc Sơ chính thức bước sang tuổi mười bảy.
Cậu ngồi trên giường trả lời từng tin nhắn chúc sinh nhật của bạn bè, Hứa Thanh ngồi bên cạnh hở cái bụng ra, ợ một cái.
Hai cái bánh ngọt đó Nghiêm Diệc Sơ và Hứa Thanh cắn mấy miếng đã thấy ngán, chịu không nổi lại ăn ít thịt nướng, ăn đến cả hai đều no đến lăn lông lốc.
Ban đầu, Hứa Thanh nói muốn Nghiêm Diệc Sơ dẫn đi lãnh hội chút nét phong tình đặc biệt của club ở Bắc Thành, giờ đây hai người no căng đến không nhúc nhích được.
"Sơ Sơ, tối mai đi nha? Đi cái mày nói đó—Phí Điểm gì gì ấy nhỉ?" Hứa Thanh bên cạnh xoa bụng nói: "Hay mày gọi anh đẹp trai mà hồi tối mang đồ cho mày đi."
"Mơ hả?" Nghiêm Diệc Sơ nghe thấy bèn trợn mắt.
Hứa Thanh nhớ lại dáng vẻ đẹp trai kia mà không khỏi tấm tắc, hắn ghé đầu lại gần Nghiêm Diệc Sơ rồi tò mò hỏi: "Mày với trai đẹp kia rốt cuộc có gì không, nói rõ cho tao biết coi."
Trước kia toàn là hắn nghe một chút chút từ Nghiêm Diệc Sơ, hơn nữa Nghiêm Diệc Sơ tới cái tên của trai đẹp cũng không chịu nói cho hắn biết, do đó làm hắn cảm thấy ngứa ngáy không thôi.
Nghiêm Diệc Sơ đang chơi điện thoại, nghe thấy câu hỏi đầy sự tò mò của Hứa Thanh thì trong đầu vô thức hiện ra quá trình quen biết với Cận Sầm cùng với những chuyện sau đó, cậu ho khan một tiếng nhưng trong lòng vẫn có một chút muốn bộc lộ hết, sau đó ỡm ờ kể.
Nói một mạch suốt một tiếng đồng hồ.
Nghiêm Diệc Sơ tự làm mình buồn ngủ, còn Hứa Thanh càng nghe càng thích.
"Này là gì, là duyên phận đó!"
Hắn cảm thán Nghiêm Diệc Sơ bằng giọng điệu vịnh than.
"Nghiêm Diệc Sơ, mày không thể bỏ lỡ cơ hội tốt với trai đẹp được, mày phải nắm bắt cơ hội, hiểu chưa? Tiểu 1 với tiểu 0 đầy đường mà món cực phẩm như vậy có mấy chứ, đã vậy còn đóng gói cẩn thận đến trước mặt mày nữa, từ từ tiếp cận rồi ăn luôn!"
......
Nghiêm Diệc Sơ buồn ngủ đến mí mắt rũ xuống, gắng gượng trả lời Hứa Thanh:
".... Chưa... chưa từng có kinh nghiệm với trai thẳng..."
Hứa Thanh nghe thấy bèn xoa xoa tay.
"Có gì đâu, tiểu Sơ gặp khó khăn thì có tiểu Thanh đây!"
Trước tiên, Hứa Thanh dùng giọng điệu bình tĩnh nhất hỏi: "Tên trai đẹp có mấy chữ vậy Sơ Sơ?"
Nghiêm Diệc Sơ trả lời theo bản năng: ".... Hai..."
......
Hứa Thanh hỏi tiếp: "Tên gì? Nghe hay không?"
Nghiêm Diệc Sơ gần như ngủ thiếp đi. Trước khi gục ngã, một tiếng thì thầm khẽ lọt vào tai Hứa Thanh.
"Hay... tên Cận Sầm..."
......
Jincen? (Phát âm tên của Cận Sầm)
Hứa Thanh liếm môi, đầu tiên xác định rằng Nghiêm Diệc Sơ đã ngủ, sau đó mới lén cầm điện thoại của Nghiêm Diệc Sơ.
Quả nhiên mật khẩu ngàn năm không đổi 521209, tự luyến cuồng ma*.
*Chỉ những người tự yêu bản thân thái quá.
Hắn mở khóa điện thoại của Nghiêm Diệc Sơ, mở Wechat rồi mở to mắt tìm kiếm những cái tên có cách phát âm tên này, kéo xuống một trang, người liên lạc 'Cận Sầm' đập vào mắt hắn.
Eo, dễ như trở bàn tay ý.
Hứa Thanh ghi nhớ số Wechat của 'Cận Sầm', đặt điện thoại lên đầu giường cho Nghiêm Diệc Sơ, tắt đèn, đóng cửa rồi trở lại phòng khách.
Tay hắn run lên vì phấn khích, dùng Wechat của mình để tìm kiếm người dùng 'Cận Sầm' này, sau đó gửi lời mời kết bạn qua.
Ghi chú: Bạn từ Xuyên Thành của Nghiêm Diệc Sơ.
Hắn cầm điện thoại tầm năm phút thì yêu cầu kết bạn được chấp nhận.
Wechat nhắc nhở 'Bạn đã thêm Cận Sầm, có thể bắt đầu trò chuyện ngay bây giờ'
Hứa Thanh chủ động gửi biểu cảm chào hỏi qua, sau đó đi thẳng vào vấn đề.
Thanh Thanh Thảo Nguyên: Anh đẹp trai! Tối thứ bảy em với Sơ Sơ đi Phí Điểm á! Rủ anh đi chung! Đi không!
......
Cận Sầm vừa tắm xong, một tay lau tóc, tay kia cầm điện thoại, nhìn giao diện Wechat một lúc rồi trầm ngâm.
Kỳ Dương với Trần Nghị đã về phòng ngủ nên trong phòng vô cùng yên ắng.
Trong mắt Cận Sầm xuất hiện một cảm xúc trầm lắng, sau đó cậu ta gõ qua một chữ.
Cận Sầm: Ừ
Ngày 9 tháng 12, ngày đầu tiên tuổi mười bảy của Nghiêm Diệc Sơ đã dẫn Hứa Thanh nhoi nhoi đến Phí Điểm.
Tối thứ bảy trong quán rất đông người, chưa đến mười giờ mà đã full chỗ, DJ chơi mấy bài tiết tấu không mấy mạnh mẽ nhưng đã có người ở hàng ghế dài đứng lên lắc lư.
Hứa Thanh dùng cặp mắt như đèn pha rọi khắp nơi kiếm đối tượng.
Hôm nay Nghiêm Diệc Sơ mặc hoodie đen, không đeo kính, tóc vuốt lên, làm lộ ra vầng trán trơn nhẵn.
Đôi mắt cậu cụp xuống, tay áo hoodie che đến bàn tay, lộ ra những ngón tay trắng thon đang nghịch điện thoại. Hàng mi nhỏ dài, không quá dày, hợp với đôi mắt phượng dài và hẹp, toát lên vẻ kiêu ngạo cùng với sự thanh cao.
Cách đó không xa có cô gái rục rịch định đến bắt chuyện.
Hứa Thanh đang đắm chìm trong biển hormone trai thẳng, những thân hình 1m8 khắp các ngóc ngách trong club này là tình yêu của hắn.
Khác với vẻ xa cách của Nghiêm Diệc Sơ, Hứa Thanh có khuôn mặt khá ngoan, khi cười còn có hai má lúm nho nhỏ, trông hiền và lành tính, theo như lời Nghiêm Diệc Sơ đây là mấy đứa ẻo lả trong gay bar ở Xuyên thành.
Hắn đang kiếm tình yêu của mình ở đây, lúc nhác thấy cô gái bàn bên đang tiến lại đây, hắn lập tức cảnh giác nắm chặt tay Nghiêm Diệc Sơ.
Nghiêm Diệc Sơ đang bấm điện thoại thì đột nhiên bị Hứa Thanh bấu trên người giống gấu koala, cậu lạnh lùng mắng.
"Buông ông ra."
"Ê ê, Sơ ca, có gái tới." Hứa Thanh nhỏ giọng nói: "Diễn thôi."
Hắn vừa nói vừa nhìn cô gái đang tiến lại gần mình, sau đó nở nụ cười ngọt ngào, còn nhe thêm hàm răng thỏ.
Cô gái nhìn Hứa Thanh, sau đó nhìn sang anh chàng đẹp trai mặc đồ đen, cố gắng thể hiện mục đích của mình đến đây.
"Chào anh đẹp trai..."
Lúc cô đang do dự giữa chừng thì bị Hứa Thanh cướp lời.
"Kiếm anh hả?" Hắn chớp chớp đôi mắt to: "Kiếm có gì không người đẹp!"
......
Cô gái nhận thấy chàng trai bị ôm cánh tay vẫn đứng yên hờ hững bấm điện thoại, chút can đảm mà cô vừa gom được đã biến mất, đành dùng tay cạy cạy điện thoại, nói ừ ừ không có gì rồi quay người rời đi.
Lúc Hứa Thanh thấy cô gái rời đi mới thở phào nhẹ nhõm.
Nghiêm Diệc Sơ ngẩng đầu nhìn bóng lưng cô gái ấy rồi nhìn sang vẻ căng thẳng của Hứa Thanh, có chút cạn lời.
"Mẹ nó, mày đi gay bar dùm cái, ra ngoài rẽ trái cuối đường, không tiễn." Nghiêm Diệc Sơ kéo tay Hứa Thanh ra, chán ghét nói: "Cứ chen với tao thì người khác sẽ hiểu lầm gu tao mất."
Hứa Thanh sờ sờ mũi, có chút chột dạ.
Hắn vốn định đi hết mấy bar ở Bắc Thành, nhưng giờ thì không được.
Đã hẹn người ta rồi.
Hắn tiếp tục vừa ngắm trai xung quanh vừa ngóng ra cửa.
Cậu nghi ngờ nhìn Hứa Thanh rồi nhìn sang hướng Hứa Thanh đang nhìn.
"Mày nhìn ra cửa chi vậy?" Nghiêm Diệc Sơ hỏi.
Hứa Thanh cười gượng: "À à, nhìn coi có anh đẹp trai nào vô không."
Nghiêm Diệc Sơ thấy hắn cười toe toét, cảm thấy thằng này chắc cũng chẳng làm gì tốt lành nhưng cũng mặc kệ Hứa Thanh, mấy năm cấp hai Hứa Thanh làm không ít chuyện xấu và không lần nào thành công.
Hôm nay sinh nhật, như thường lệ Nghiêm Hạc Quy gửi tiền cho cậu, kèm lời chúc mừng sinh nhật.
Nghiêm Diệc Sơ cũng không nghĩ cha mình ấm áp thế nào, có tiền thì nên làm gì, vui vẻ lướt taobao thôi.
Lúc cậu đang shopping thì bên tai truyền đến tiếng la the thé của Hứa Thanh.
"Quao, Sơ Sơ nhìn kìa, cực phẩm trai đẹp!"
......
Nghiêm Diệc Sơ liếc mắt nhìn, miễn cưỡng ngước lên.
Với một cái liếc nhìn, cậu đã choáng váng.
Theo hướng của Hứa Thanh, có một chàng trai chân dài vai rộng đang đi đến, thoạt nhìn trông vô cùng quen mắt.
Đầu đinh, lông mày kiếm, khuôn mặt lạnh lùng. Chàng trai cũng mặc chiếc áo đen, quần jeans, mang đôi Adidas Stan Smith màu xanh, rất giống phong cách những cậu trai trẻ hay mặc, nhưng khi cậu ta mặc lại tạo một cảm giác đẳng cấp trên sàn catwalk.
Lúc cậu ta đi tới, toàn bộ ánh mắt của những cô gái bàn bên đều dán chặt vào anh chàng đẹp trai này.
......
Nghiêm Diệc Sơ nhìn trai đẹp thiếu điều muốn rớt luôn điện thoại.
Đờ mờ, sao Cận Sầm lại đến thế?
Cậu liếc sang Hứa Thanh bên cạnh, người đang nhiệt tình vẫy tay với Cận Sầm.
"Anh đẹp trai anh đẹp trai! Chỗ này chỗ này!"
Giống gái đứng đường vẫy khách quá.
Hứa Thanh làm Nghiêm Diệc Sơ cảm thấy nổi da gà, còn Cận Sầm quả thực đi đến hướng bàn bọn họ.
Lúc ánh mắt hai chạm nhau, một người nhìn mặt, người kia nhìn quần áo.
Nghiêm Diệc Sơ nhìn mặt cậu ta, Cận Sầm nhìn quần áo cậu.
Ánh mắt Cận Sầm dừng lại trên chiếc áo hoodies đen vài giây rồi sau đó gật đầu với Hứa Thanh, người vẫy tay với cậu ta.
Nghiêm Diệc Sơ cau mày, vẻ nghi ngờ hiện lên gương mặt đẹp trai.
"Sao cậu tới đây?" Cậu hỏi.
Hứa Thanh cười khúc khích, dõng dạc nói: "Tao hẹn đó!"
Cận Sầm nghe thấy bèn 'ừm' một tiếng.
Trong đầu Nghiêm Diệc Sơ đột nhiên có rất nhiều cảm xúc mờ mịt khó tin, cậu nhìn Hứa Thanh rồi quay sang Cận Sầm rồi thầm mắng, hai người này lén lút lúc nào vậy?
Thằng quỷ Hứa Thanh này ghê gớm thế!
Nghiêm Diệc Sơ không biết cơn tức giận dâng lên trong đầu lúc này từ đâu ra, nhưng khi thấy Cận Sầm bước vào, ngồi giữa cậu và Hứa Thanh, cậu lập tức quăng đi suy nghĩ ném Hứa Thanh về lại Xuyên Thành.
Cận Sầm đến một mình.
Nghiêm Diệc Sơ với Hứa Thanh ngồi chỗ bốn người nên ba người ngồi vẫn còn dư, nhưng không biết tại sao lúc Cận Sầm ngồi xuống, Nghiêm Diệc Sơ lại cảm thấy có hơi chật chội.
Không khí trong quán bar đầy mùi nước hoa nên có chút gay mũi, khói thuốc cứ bay đến làm cho bầu không khí trở nên tràn ngập mùi khói thuốc.
Trên người Cận Sầm tỏa ra mùi sữa tắm thoang thoảng.
Vừa mới tắm xong sao? Nghiêm Diệc Sơ nghĩ trong đầu.
Cậu luôn cảm thấy dường như có ánh mắt nào đó cứ dán vào mình.
Nghiêm Diệc Sơ đã rất quen với mùi sữa tắm hòa lẫn với mùi gỗ lạnh trên người Cận Sầm, cậu thậm chí còn không để ý rằng tâm trạng mình đã bình tĩnh trở lại, cũng không còn tức chuyện cậu ta liên lạc với Hứa Thanh nữa.
Cậu đưa tay vén sợi tóc lòa xòa bên tai, tay áo hoodie tuột xuống làm cổ tay lộ ra.
Trên tay cậu là một chiếc đồng hồ thể thao màu đen đơn giản, viền kim loại được cắt tinh xảo, lúc này chỉ có ánh đèn xanh đang nhấp nháy, rất hợp với trang phục hôm nay của Nghiêm Diệc Sơ.
Giọng Cận Sầm vang lên bên tai cậu.
"Đẹp đấy."
Giọng của chàng trai lọt vào trong tai cậu, làm cậu cảm thấy ngứa ngáy tê dại.
Tim Nghiêm Diệc Sơ hẫng một nhịp thì mới nhận thức được Cận Sầm đang nói về vòng tay này.
Cậu quay sang nói với Cận Sầm: "Cảm ơn quà của cậu, tôi thích lắm."
Cận Sầm nhìn cậu, không nói gì.
Nghiêm Diệc Sơ phát hiện thấy Hứa Thanh ngồi xéo cậu lúc nào không biết, Cận Sầm quay lưng phía hắn nên không thấy động tác múa may của Hứa Thanh.
Hứa Thanh chỉ vào sàn nhảy, điên cuồng khua tay ra hiệu.
Cổ họng Nghiêm Diệc Sơ rất ngứa, lúc cậu thốt ra cũng không ngờ đến khàn như thế.
"Hút không?" cậu hỏi Cận Sầm.
Cận Sầm gật đầu, lấy bao thuốc trong túi ra.
Cận Sầm trước giờ luôn hút loại đậm, thuốc lá trong nước, không giống loại thuốc lá bạc hà dài và nhỏ, cậu ta ngậm trong miệng rồi nghiêng người lại gần Nghiêm Diệc Sơ một chút. Lúc Cận Sầm rũ mắt, vẻ đẹp trai lãnh đạm trong ánh đèn mờ ảo, thêm vẻ bất cần toát ra trên người.
Nghiêm Diệc Sơ lấy bật lửa ra, ổn định tinh thần lại.
Cậu bật nắp tách một tiếng, ngọn lửa bùng lên.
Xương quai hàm của Cận Sầm trông gọn, làm toát lên vẻ mạnh mẽ của cậu ta.
Nghiêm Diệc Sơ đưa bật lửa đến để châm thuốc cho Cận Sầm.
Cận Sầm híp mắt, sau khi đốt thuốc thì ngả người ra dựa vào ghế sofa. Cậu ta nhìn sang Nghiêm Diệc Sơ rồi đưa hộp thuốc qua.
Nghiêm Diệc Sơ lấy một điếu qua rồi cầm nó trong tay.
Cận Sầm ngậm thuốc trong miệng, giọng trầm xuống.
Cậu ta nhìn Nghiêm Diệc Sơ, nhướng mày hỏi: "Muốn tôi châm cho anh không?"
Nghiêm Diệc Sơ khựng lại, ngậm thuốc vào miệng giống Cận Sầm rồi cười.
Cậu đến gần một chút, đáp lại: "Muốn."
Danh Sách Chương: