29
“Aa..! Nhớ Hân chết mất!”
Lam Linh chạy vù đến ôm chặt lấy cổ Khả Hân rồi rụi rụi vài cái. Cô còn mạnh dạng thơm liên tục vào má của Hân, nhiều đến mức nước bọt óng ánh còn vương lại.
Khả Hân không những chẳng chê lại còn âu yếm vòng tay ôm eo Lam Linh.
“Sao nay đi học muộn thế?”
Cô thở ngắn thở dài quay lại liếc nhìn Vũ Hoàng đang đi đến từ phía sau.
“Tại Hoàng hết đấy, đi chậm lắm!”
Khả Hân vốn chẳng ưa Hoàng, nay lại được Lam Linh cáo thêm tội thì càng khó chịu hơn. Gương mặt đầy thờ ơ cộng với ánh mắt lạnh nhạt thì lại càng thấy chán ghét. Hân liếc nhìn ai kia đang cao ngạo bước tới.
Nhìn mặt ghét vãi!
Không nhịn được cô cọc cằn vài câu.
“Này, anh không đưa Lam Linh đi học được thì nói một tiếng, chậm chạp vừa muộn học vừa phí thời gian của chúng tôi.”
Vũ Hoàng khoé mắt giật giật, vì không muốn Lam Linh đến gần với cô nên mới cố tình đi chậm đấy.
Thấy thái độ vô lễ của Khả Hân anh không so đo thì thôi, đằng này lại ôm ấp bé yêu của anh nữa thì phạm tội đáng trách rồi.
Vũ Hoàng liếc nhìn Lam Linh.
“Qua bên đây đứng!”
Khả Hân lập tức ôm chặt lấy cô vào lòng không cần cô trả lời lập tức đáp thay.
“Lý do?”
“Không được ôm ấp!”
Khả Hân cười nhếch mép, phớt lơ lời của anh mà cúi xuống hôn vào má của Lam Linh. Vừa hôn vừa liếc mắt lên nhìn, mười phần thì mất chín phần khiêu khích.
“C-Cậu…!
Vũ Hoàng chỉ biết đứng lặng mà nhìn, tức đến mức run cả người. Không nhịn được mà thô bạo kéo mạnh cô về phía mình rồi ôm chặt lấy.
Khả Hân vì mở hội trong lòng nên thờ ơ, cuối cùng bị cướp mất Lam Linh.
“Ai cho anh ôm cậu ấy? Bỏ ra!”
“Tại sao? Cô ôm được thì tôi cũng ôm được mà, phải không?”
Vừa nói anh vừa xoa nắn má của Lam Linh, mặc cho những ánh nhìn cùng vài tiếng thì thào xung quanh. Hai người họ vẫn như nước với lửa, càng ngày càng ghét nhau.
Chỉ mỗi mình Lam Linh là nhìn thấy ánh mắt của mọi người. Cô vộ vàng giật giật tay áo của anh rồi thì thầm.
“Mọi người nhìn kìa, mau bỏ tao ra đã!”
Vũ Hoàng liếc mắt nhìn xung quay sau đó lại nhìn cô. Đôi mắt long lanh như cún con vậy, cô sợ bị khó xử à? Anh chỉ khẽ bật cười đưa tay lên xoa đầu cô.
“Vậy vào lớp đi!” Trước khi thả cho cô đi Vũ Hoàng còn vui vẻ bồi thêm một câu: “Đừng ngủ gật trong lớp nhá!”
Lam Linh liếc anh một cái rồi chạy đến ôm tay Khả Hân về lớp.
Vũ Hoàng tức giận nhưng cũng chẳng thể làm được gì, xem ra anh thất sủng mất rồi.
Sắp tới cả trường sẽ có tiết học ngoại khoá, bình thường hoạt động này năm nào cũng có. Nhà trường sẽ cho học sinh đi thăm và tham gia hoạt động của các điểm du lịch. Tuy đi chơi nhưng vẫn phải làm bài tập nha, mỗi khối sẽ được giao đề khác nhau nhưng đều trong phạm vi khu du lịch đấy. Do năm ngoái Lam Linh bị bệnh và không thể tham gia, vậy nên năm nay cô quyết phải đi cho bằng được.
Giáo viên chủ nghiệm tính rất cẩn thận nên cô phổ biến rất kĩ, điều này càng làm Lam Linh háo hức hơn.
Cô vui vẻ ôm eo Khả Hân báo hại cô lại viết xấu chữ, nhưng nhiều lần như vậy cũng quen nên không cáu cô nữa.
“Hân ơi, cậu có tham gia không?”
“Không.”
Lam Linh khẽ bĩu môi nuối tiếc, Hân không đi thì ai sẽ chơi cùng cô đây?
Với đôi mắt tuy lạnh nhưng nhìn thấy được tâm tình. Khả Hân nhì cô hồi lâu.
“Muốn đi à?”
“Ừ!”
“Nếu cậu thích thì tôi đưa cậu đi, nhưng chơi ở mấy cái nơi đấy chán lắm, qua Hàn hay Thái chơi mới vui!”
Lam Linh nghe xong thì ngớ cả người vì bất ngờ, đối với cô đi chơi gần thôi cũng khó rồi huống hồ gì là ngoại quốc.
“Nhà… nhà Hân giàu thế cơ à?”
“Làm gì có, bình thường thôi đủ tiền cho bố mẹ một tháng du lịch bốn lần thôi à!”
Khả Hân đáp lại một cách cực thản nhiên.
Lam Linh cũng chỉ “ừ” một câu rồi thôi. Không hiểu sao Khả Hân thấy có gì đấy lạ lạ liền hỏi lại lần nữa.
“Thế cậu có muốn đi riêng với tôi không?”
Cô cười ôn nhu lắc đầu.
“Muốn đi lắm nhưng bây giờ chưa phải lúc, khi nào tớ kiếm được nhiều tiền thì sẽ đi cũng cậu!”
Khả Hân đăm chiều nhìn cô tựa hồ không biết nói gì.
Nếu là những người bạn trước đây, họ sẽ sẵn sàng từ bỏ buổi học ngoại khoá của trường để đi chơi riêng với cô. Bởi họ chơi với Hân đơn giản chỉ vì điều kiện, đi với cô thì chẳng cần mang tiền vẫn được ăn nhà hàng vip, được mua quần áo xịn.
Lần đầu tiên gặp được người giống như Lam Linh, bỗng chốc được cảm nhận sự chân thành.
Khả Hân quay đầu nhìn ra cửa sổ, giấu đi đôi môi đang mĩm cười của mình mà lặng lẽ đáp.
“Được!”
__còn__
Danh Sách Chương: