Kỷ Từ Nhiên đặt ba cuốn album qua một bên, ngả lưng nằm xuống giường, hai mắt dán chặt vào trần nhà sáng lóa. Mạc Tinh Duyệt muốn làm xích đu cho cô, cô đương nhiên rất cảm động, nhưng nhiều hơn cảm động chính là tò mò khó hiểu. Không biết Kỷ Từ Nhiên của trước đây đã làm gì mà khiến cho anh ấy yêu thích đến vậy?
Kỷ Từ Nhiên lăn qua lăn lại mấy vòng trên giường, suy nghĩ mãi rốt cuộc vẫn không nghĩ ra trên người mình có chỗ nào hấp dẫn được Mạc Tinh Duyệt. Loại trừ tính cách thì còn lại mỗi gương mặt. Chẳng lẽ vì cô xinh đẹp? Hay Mạc Tinh Duyệt là tuýp người trâu già thích gặm cỏ non? Nhưng cỏ non đâu đâu cũng có, sao nhất định phải là cô?
Kỷ Từ Nhiên ngồi bật dậy, cầm lấy cuốn album màu vàng, đầu ngón tay vuốt nhẹ trên mép bìa. Đời trước, đánh chết cô cũng không động vào cuốn album này. Đổi lại hôm nay, cô tự vả chính mình, lật từng trang ảnh xem thật kỹ.
Cuốn album có hơn trăm tấm hình, bắt đầu là tấm hình một cậu thiếu niên bế một bé gái. Cậu thiếu niên ngũ quan xán lạn, dáng người ngay thẳng, không cần đoán, đây xác định là Mạc Tinh Duyệt lúc nhỏ. Còn bé gái kia chính là cô năm hai tuổi.
Hôm qua ở bệnh viện, Mạc Tinh Duyệt nói quen cô khi cô lên mười tuổi là nói dối, những lý do là gì, Kỷ Từ Nhiên không biết, cô phải đóng vai bệnh nhân mất trí nhớ nên không thể vạch trần anh.
Bà nội kể cho cô nghe Mạc Tinh Duyệt biết cô khi cô lên hai tuổi, bà còn kể lúc nhỏ cô thường được anh chăm non. Mạc Tinh Duyệt với Kỷ Du Triệt là bạn học cùng lớp từ mẫu giáo cho đến cấp ba, anh thường xuyên đến nhà họ Kỷ chơi. Cũng không hiểu làm sao, đứa nhỏ Kỷ Từ Nhiên vừa thấy Mạc Tinh Duyệt đã bám theo bên cạnh, anh ngồi ở chỗ nào cũng bò lại ngồi cùng, đôi khi còn quấy khóc đòi anh bế.
Sau này, Kỷ Từ Nhiên lớn lên, chính thức trở thành cái đuôi nhỏ của Mạc Tình Duyệt. Anh không đến Kỷ gia, Kỷ Từ Nhiên liền chạy đến Mạc gia tìm người.
Mạc Tinh Duyệt hoạt động trong quân ngũ hơn mười tháng , hầu hết đều bỏ lỡ sinh nhật của Kỷ Từ Nhiên nhưng chưa bao giờ gửi thiếu quà tặng cho cô nhóc. Mỗi lần nghe tin Mạc Tinh Duyệt có ngày nghỉ, Kỷ Từ Nhiên liền xách đồ đến Mạc gia ở chơi và ngày liền.
Mọi người nói, Kỷ Từ Nhiên là cái đuôi của Mạc Tinh Duyệt, Kỷ Từ Nhiên là cô vợ nuôi từ bé của Mạc Tinh Duyệt hoàn toàn là dựa vào mấy điều trên.
Cuốn album toàn chứa hình của cô chụp chung với Mạc Tinh Duyệt, đôi khi là hình cô chụp lén lúc anh ngủ. Đẹp đẽ nhất chính là tấm hình chụp Mạc Tinh Duyệt cùng cô đứng bên con xe Jeep ngay trước cổng quân khu của anh.
Mạc Tinh Duyệt lúc này mặc bộ quân phục truyền thống, soái ca mà khí chất ngất trời, còn cô thì mặc đồng phục học sinh, áo sơ mi trắng cùng váy đen dài đến gối.
Kỷ Từ Nhiên nhìn thẳng vào camera cười rất ngọt ngào mà ngây thơ. Mạc Tinh Duyệt lại không nhìn camera, anh nhìn cô cười trìu mến, hoàng hôn phủ một lớp màu đỏ yêu kiều lên hai con người trong hình.
Hình ảnh trước mắt Kỷ Từ Nhiên rất chân thực, từng tấm, từng tấm nối tiếp dòng thời gian, giống như một thước phim chiếu chậm. Chân thật đến đẹp đẽ, nhưng đáng tiếc, cái gì Kỷ Từ Nhiên cũng không nhớ.
Miên man suy nghĩ, cuốn album đã lật đến trang cuối cùng từ lúc nào Kỷ Từ Nhiên cũng chẳng hay biết.
Cô thẫn thờ ngồi nhìn khoảng không vô định, trong lòng cảm nhận rõ ràng được sự bất lực của chính mình.***Ở nhà Mạc Tinh Duyệt, Kỷ Từ Nhiên chỉ biết ăn với ngủ, mới gia có ba ngày mà cô cảm thấy mình sắp biến thành heo tới nơi rồi. Hôm nay cũng như mọi ngày, cô ăn xong cơm trưa thì đi ngủ, đến chiều xuống lầu nằm dài trên sô pha mở tivi lên xem, xem đến khi chán thì lại lăn ra ngoài xích đu ngồi ngắm trời mây.
Ghế xích đu này là loại có mái che ngoài trời, chất liệumây nhựa màu trắng toát. Mạc Tinh Duyệt sợ cô ngồi lê mông nên trang bị thêm một lớp đệm dày và mịn, còn có ba cái gối ôm màu hồng phấn rất dễ thương.
Xích đu đặt ngay dưới gốc cây hoa giấy, hướng ngồi nhìn thẳng vào trong phòng khách.
Kỷ Từ Nhiên ngồi trên xích đu, đung đưa chân qua lại. Lúc Mạc Tinh Duyệt mang xích đu về, cô đã đoán trước được, kiểu gì anh cũng sẽ mua cái màu trắng mà.
Chấp niệm của anh với màu trắng đúng là quá sâu nặng.
Một đợt gió lớn nổi lên, trong nháy mắt đã có cơn mưa hoa giấy đổ xuống, Kỷ Từ Nhiên thích thú đưa tay ra hứng. Một cánh hoa mỏng manh đỏ thắm rơi vào lòng bàn tay cô nhưng chưa được vài giây, cánh hoa cũng bị gió cuốn bay xa.
Kỷ Từ Nhiên tiếc nuối, dựa người vào thành ghế. Băng trên đầu cô đã được tháo, tình trạng sức khỏe cũng ổn định, bây giờ cô chỉ chờ đến lúc Mạc Tinh Duyệt quay về quân khu thì sẽ đi điều tra một số việc.
Kỷ Từ Nhiên không thông minh nhưng cô biết, muốn ngăn chặn bi kịch xảy ra thì trước tiên phải làm rõ nguyên nhân vì sao Cơ Hàn Uy hận Kỷ gia. Đời trước, Cơ Hàn Uy nói nhà họ Kỷ hại chết cha anh nhưng cô không tin. Tuy cô không rành việc kinh doanh của gia đình nhưng cô chắc chắn một điều, Kỷ gia làm ăn lương thiện, thanh bạch, tuyệt đối sẽ không vì cạnh tranh thương trường mà hãm hại đối thủ của mình.
Năm mười bảy tuổi, Cơ Hàn Uy mất cả cha lẫn mẹ. Anh kể với cô cha anh vì tham ô mà đi tù sau đó mất trong đó. Mẹ anh bị ung thư nhiều năm, nhận được tin cha anh mất, bệnh tình trở nên nặng, không lâu sau cũng qua đời. Kỷ Từ Nhiên dành mấy ngày suy tính, mấu chốt có lẽ nằm ở cha Cơ Hàn Uy vì sao đi tù, vì sao chết trong tù, Kỷ gia rốt cuộc liên quan ở điểm nào.
Trong phòng khách vang lên tiếng bước chân, Kỷ Từ Nhiên nhiêng đầu nhìn vào thì thấy Mạc Tinh Duyệt đi ra, tư thái vô cùng hưu nhân trong chiếc áo thun màu đen cùng quần jogger màu xám rộng rãi.
Mạc Tình Duyệt phát hiện ra ánh mắt của cô, bước chân càng nhanh hơn, đôi môi khẽ cười.
“Có đói bụng không?” Anh đứng trước mặt Kỷ Từ Nhiên, ân cần hỏi. Ánh chiều tà bao quanh người anh, trong mắt như có một tia sáng lập lòe.
“Em không đói.” Kỷ Từ Nhiên lắc đầu nói.
Cô có hơi nghi ngờ Mạc Tinh Duyệt đang xem mình như heo nhỏ để nuôi, câu cửa miệng mấy ngày qua của anh chính là hỏi cô có đói chưa. Chỉ cần nói đói là đồ ăn dâng tận miệng.
“Gần đây em có nhớ thêm được gì không?”
Mạc Tinh Duyệt nhẹ nhàng ngồi xuống xích đu, cách Kỷ Từ Nhiên một khoảng khá xa để tránh làm cô cảm thấy khó chịu.
Ky Từ Nhiên nghe hỏi, mắt đảo qua đảo lại mấy cái rồi lắc đầu.
Cô vận dụng chiến thuật im lặng là vàng, nói nhiều đôi khi lại nói ngu. Huống hồ công việc của Mạc Tinh Duyệt rất đặc thù, nói dối hay không rất dễ bị anh nhận ra.
Cô vẫn chưa khôi phục ký ức, anh có thể ở bên cạnh cô thêm một thời gian nữa. Trong lòng Mạc Tinh Duyệt như trút được ưu sầu, nhẹ nhõm vô cùng. Tuy vậy ngoài mặt anh vẫn luôn giữ nét trầm ổn mà nói: “Không sao, từ từ sẽ nhớ lại được.”
Kỷ Từ Nhiên gật đầu rồi nhoẻn miệng cười tươi. Cô cười kéo theo lòng Mạc Tinh Duyệt mềm nhũn. Xích đu lại khẽ đung đưa, anh không nói gì mà cô cũng vậy, chỉ yên lặng ngồi cạnh nhau, khoan thai chiêm ngưỡng những tia nắng cuối ngày còn sót lại trên bầu trời thoáng đãng.
Cơn gió lả lướt thổi đến làm những cánh hoa vốn nằm yên dưới đất bay lên, lượn vài vòng uyển chuyển rồi lại đáp xuống mặt đất. Gió động, hoa động, Mạc Tinh Duyệt rung động.
Chỉ vì một nụ cười của người con gái anh yêu.***Kỷ Từ Nhiên tính toán rất kỹ lưỡng, nếu cô bám theo ở nhà Mạc Tinh Duyệt, Cơ Hàn Uy và Tưởng Vi sẽ không biết mà tìm ra được cô. Nhưng người tính không bằng trời tính, hôm nay hai người kia đã tìm đến trước cửa từ sáng sớm.
Mạc Tinh Duyệt không đuổi khách, lịch sự mời bọn họ và nhà ngồi. Đương nhiên anh không tự nguyện chút nào, Cơ Hàn Uy nói anh ta đến gặp vợ chưa cưới của mình, Mạc Tinh Duyệt không thể không cho họ vào nhà.
Kỷ Từ Nhiên ở trong phòng, đứng ngồi không yên, cắn cắn móng tay của ngón cái. Cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý kỹ càng để đối diện với Cơ Hàn Uy và Tưởng Vi.
Mạc Tinh Duyệt không mấy thân thiện mời nước Cơ Hàn Uy với Tưởng Vi, sau đó lên lầu gọi Kỷ Từ Nhiên xuống. Anh không nỡ để cô gặp Cơ Hàn Uy nhưng không thể làm gì khác.
Kỷ Từ Nhiên vỗ mặt, hít một hơi lấy lại tinh thần rồi ra ngoài, cùng anh xuống phòng khách gặp người.
Cơ Hàn Uy nhìn thấy Kỷ Từ Nhiên liền vội vàng đứng dậy khỏi ghế. Anh ta đến gần, đưa tay nắm lấy tay cô, giọng điệu vô cùng lo lắng: “Nhiên Nhiên, em không sao chứ?”
Kỷ Tự Nhiên không nhìn vào mắt Cơ Hàn Uy, mạnh mẽ thu tay về sau đó chạy đến chỗ Mạc Tinh Duyệt. Cô núp ở sau lưng anh: “Bọn họ là ai vậy? Em không nhớ ra bọn họ.”
Mạc Tinh Duyệt xoay người, nhẹ nhàng ôm lấy Kỷ Từ Nhiên, vỗ về nói: “Đừng sợ, bọn họ trước đây là người quen thân với em nhất. Sau này sẽ nhớ lại được thôi.”
Cơ Hàn Uy nhíu mày, nhìn thấy Kỷ Từ Nhiên xa cách mình, anh cảm thấy khó chịu vô cùng.
Tưởng Vi điềm đạm cười một tiếng rồi đi đến chỗ Kỷ Từ Nhiên, giọng ngọt ngào dụ dỗ: “Từ Nhiên, chúng ta là chị em họ, trước đây rất thân với nhau.”
Kỷ Từ Nhiên kín kẽ nhìn Tưởng Vi, đáy lòng khinh bỉ một ngàn lần. Chị em cái con khỉ!”
“Vậy sao?” Kỷ Từ Nhiên ôm chặt lấy cánh tay trái của Mạc Tinh Duyệt, ngây ngô hỏi: “Thím này thực sự là chị họ của em?”
Mạc Tình Duyệt chớp mắt ngạc nhiên, anh nhìn Tưởng Vi, anh đánh giá một chút. Tuy cô ta trang điểm đậm, có phần diêm dúa nhưng không già đến mức gọi là thím.
“Ừm, là chị họ của em.” Mạc Tình Duyệt cười, không phủ nhận cách gọi của Kỷ Từ Nhiên. Cô gọi là thím thì chính là thím, Kỷ Từ Nhiên không nói sai.
Sắc mặt Tường Vi không được vui vẻ như lúc đầu nữa, cô ta yên lặng quay về chỗ ngồi. Kỷ Từ Nhiên đột nhiên mất tích trong lễ cưới, Cơ Hàn Uy với cô ta đã tìm suốt mấy ngày nay.
Bọn họ có đến nhà họ Kỷ tìm người nhưng vô ích. Kỷ giá trả lời ngắn gọn rằng Kỷ Từ Nhiên muốn hủy hôn, không chịu nói hiện tại Kỷ Từ Nhiên đang ở đâu?Đám cưới của Kỷ Từ Nhiên với Cơ Hàn Uy nói lớn thì không lớn, nói nhỏ thì không nhỏ. Nhà họ Kỷ có máu mặt ở Thành Đô đám cưới của cô chủ nhỏ nhà này được rất nhiều cánh báo chí để mắt tới. Cho nên chuyện đám cưới bị hủy, trên khắp các mặt báo đều đề cập đến, Tưởng Vi lợi dụng điểm này, thêm mắm dặmmuối để ép Kỷ gia nói ra chỗ ở của Kỷ Từ Nhiên. Nhưng tin tức lên báo được một ngày liền bị Kỷ gia cho người gỡ xuống, mọi chuyện bị ém nhẹm.
Cơ Hàn Uy với Tưởng Vi đành tìm cách khác, bọn họ cho người theo dõi Kỷ gia, cuối cùng phát hiện ra nơi ở của Kỷ Từ Nhiên, cũng biết được Kỷ Từ Nhiên bị mất trí nhớ.
Tưởng Vi cầm ly nước lên uống một ngụm nhỏ, ánh mắt giễu cợt nhìn Kỷ Từ Nhiên. Mất trí nhớ trở nên ngu ngu ngốc ngốc thì càng dễ lợi dụng.
Kỷ Từ Nhiên bám sát bên cạnh Mạc Tinh Duyệt, hai tay vẫn ôm chặt lấy tay trái của anh.
Mạc Tinh Duyệt nói với Kỷ Từ Nhiên về thân phận hai vị khách không mời, sau đó nói rõ bệnh trạng của cô cho Tưởng Vi và Cơ Hàn Uy nghe. Anh còn nhấn mạnh nguyện vọng của cô chính là muốn ở cùng một chỗ với mình.
Cơ Hàn Uy dường như không tin, căng thẳng hỏi lại Kỷ Từ Nhiên: “Em thực sự muốn ở cùng một chỗ với thủ trưởng Mạc.”Đối diện với Cơ Hàn Uy, cả người Kỷ Từ Nhiên cứng đờ. Cơ Hàn Uy cũng giống Mạc Tinh Duyệt, đều là kiểu người muốn có nhan sắc có nhan sắc, muốn có vóc dáng có vóc dáng. Ngũ quan anh ta cân đối, dáng người đoan chính, ánh mắt thâm trầm.
Dáng vẻ hiện tại của Cơ Hàn Uy so với hai năm sau không khác gì nhau, chẳng qua khi sự thật đã được bóc trần, ánh mắt anh nhìn cô không còn dịu dàng như xưa. Hay chính xác hơn, anh chỉ quay trở về với bản chất vốn có của mình, căn bản chưa từng thật sự dịu dàng đối đãi với cô.
Kiếp trước, Kỷ Từ Nhiên yêu Cơ Hàn Uy nhưng tình cảm đó đã chấm dứt ngay giây phút cô gieo mình xuống từ ban công. Kỷ Từ Nhiên để lại tình yêu mà ra đi. Kiếp này, Kỷ Từ Nhiên đã từng yêu Cơ Hàn Uy, đúng, chỉ là đã từng mà thôi. Bây giờ, một chút tơ tình, luyến lưu cũng không còn.
Cô có hận không? Có, nhưng “hận” trong hối hận chứ không phải “hận” trong thù hận.
Kỷ Từ Nhiên không nói, chỉ gật đầu. Mạc Tinh Duyệt trước sau đều chú tâm đến biểu cảm trên mặt cô. Kỳ thực anh đang sợ, sợ cô sẽ rời bỏ anh mà quay về bên Cơ Hàn Uy.
Thấy cô gật đầu, nỗi sợ trong lòng anh liền tan biến, đáy mắt ẩn hiện ý cười.
Cơ Hàn Uy siết chặt hai bàn tay đang nắm hờ của mình, trái tim không hiểu vì sao nhói lên một chút. Khi biết cô mất trí nhớ, Cơ Hàn Uy không quan tâm nhiều, mục đích của anh ở bên cạnh cô chỉ để lợi dụng cô.
Như Tưởng Vi nói, mất trí nhớ thì càng dễ lợi dụng, nhưng giây phút này, Cơ Hàn Uy mơ hồ muốn Kỷ Từ Nhiên cười nói, thân thiết trở lại với anh như trước đây.
Tưởng Vi im lặng rất lâu bây giờ mới lên tiếng: “Hàn Uy với Từ Nhiên đã đăng ký kết hôn, lễ cưới tuy bị trì hoãn nhưng trên danh nghĩa em ấy bây giờ đã là vợ của Hàn Uy, thủ trưởng Mạc giữ em ấy ở trong nhà e là không hợp tình hợp lý.”
Mạc Tinh Duyệt biết ý tứ của Tường Vi, cô ta muốn dựa vào cái gọi là vợ chồng trên danh nghĩa để đưa Nhiên Nhiên của anh đi.
Khóe miệng Kỷ Từ Nhiên giật giật, Tưởng Vi không nhắc là cô quên béng luôn hai tờ giấy đăng ký kết hôn với Cơ Hàn Uy. Tờ giấy đó như quả bom nổ chậm, nó tồn tại càng lâu thì nguy hiểm càng nhiều.
Cô không thể giả mất trí nhớ năm này qua năm nọ mãi được, kiểu gì cũng phải giải quyết dứt điểm mối quan hệ vợ chồng giữa cô với Cơ Hàn Uy, tuyệt đối không thể để anh có bất cứ liên quan gì tới Kỷ gia. Ngặt nỗi, bây giờ cô lại không thể kéo Cơ Hàn Uy ra tòa ly hôn.
Từ Nhiên cắn cắn môi, cô phải tìm cách để hủy tờ giấy đăng ký kết hôn trước rồi mới điều tra những chuyện khác, nhưng trước mắt cô hy vọng Mạc Tinh Duyệt đừng vì chuyện này mà để bọn họ đưa cô đi.
Không phụ lòng kỳ vọng của cô, Mạc Tinh Duyệt cứng rắn đáp: “Kỳ gia muốn để Từ Nhiên ở đây, em ấy cũng muốn, không hợp tình hợp lý chỗ nào?”
Tưởng Vi cau mày: “Nhưng em ấy là vợ hợp pháp của Hàn Uy, thủ trưởng Mạc không có quan hệ gì cả.”
“Trừ khi em ấy đồng ý đi cùng các người, còn không, tôi tuyệt đối không để ai đưa em ấy rời khỏi đây.”
Giọng Mạc Tinh Duyệt đầy quyền uy mà lạnh lẽo vang lên, lập tức khiến cho Tường Vi khiếp sợ.
Kỷ Từ Nhiên âm thầm vỗ tay tán thưởng trong lòng, Mạc Tinh Duyệt xuất thân danh giá, quyền thế ngập trời, Tưởng Vi làm sao đấu lại nổi.
Tưởng Vi đối diện với ánh mắt nguy hiểm của Mạc Tinh Duyệt mà rét run trong lòng, cô ta đổi sang nói chuyện với Kỷ Từ Nhiên, vẫn là dùng giọng điệu dụ dỗ, ngọt ngào. Không lâu sau, Mạc Tinh Duyệt mời hai vị khách này rời đi.
Cơ Hàn Uy bất đắc dĩ đứng lên, trước khi rời khỏi, anh có nói hôm khác sẽ đến đưa Kỷ Từ Nhiên đi chơi một chuyến để giúp cô khôi phục trí nhớ.
Mạc Tinh Duyệt để Kỷ Từ Nhiên tự quyết định, cô suy nghĩ một hồi rồi gật đầu đồng ý.
Danh Sách Chương: