-Trên đời này anh chỉ cho phép em nắm hai thứ trong tay thật chặt, tuyệt đối không được buông. Một là sinh mạng và hai là tay anh.
Anh yêu thương hôn lên trán cô, ôm trọn lấy gương mặt tròn tròn của cô ra lệnh.
Cô nhăn nhăn mi tâm, bĩu bĩu môi thể hiện sự bất mãn của mình.
-Phải là ba thứ chứ.
Nhìn thẳng vào mắt cô, ra vẻ ngẫm nghĩ rồi nâng mắt ý bảo cô nói.
-Tất nhiên cái thứ ba là tiền của anh rồi.
Cô nghiêng nghiêng khuôn mặt, phán một cách rất tự nhiên. Đúng là như vậy nha. Tiền của anh, cô tuyệt không buông, không phải anh bảo kiếm tiền nuôi cô sao, vì vậy không thể nuốt lời được. Không cho cô, chả nhẽ anh dám mang cho nhân tình bên ngoài. Đừng mơ, cô sẽ cắn xé con hồ ly đó.
Thấy cái vẻ biến hoá đa dạng trên khuôn mặt muốn cắn này, anh cũng biết chắc trong cái đầu kia sẽ toàn là cái suy nghĩ kỳ quái của cô.
Anh cúi xuống hôn lên chóp mũi cô rồi nhấc người cô lên, để cô hai chân cặp lấy mình, đem cô bao trọn trong lồng ngực.
-Được, tất cả là của em.
Cô khúc khích, phối hợp ôm chầm lấy anh.
***
Mãn Nhiên xoay người, dụi dụi mắt, mơ màng thức dậy. Muốn trở mình ngồi dậy lên bị vật gì đó đè ngang người ngăn cô.
Chân mày giật giật, cô nhấc chân, đạp mạnh một cái vào mỹ nam kiều diễm bên cạnh.
-Anh muốn em chết phải không, Lục Hắc?
Tiếng quát đầy tức giận của cô khiến anh nhanh chóng tỉnh giấc, lập tức bày ra bộ mặt biết lỗi. Dù không biết mình lại chọc gì cô, nhưng bà xã đã nói có tội, vậy tức là anh có tội.
Quỳ nửa người trên giường, khoanh tay ngoan ngoãn, ngước mắt e rè hỏi:
-Xin hỏi trẫm đã có điều gì khiếm nhã với ái phi vậy?
Trừng mắt cảnh cáo. "Trẫm" sao, muốn ngồi lên đầu cô chắc. Nhà này ai to nhất, dám xưng "trẫm" với cô. Biết sai, Lục Hắc thành thật nhận lỗi, sửa chữa:
-Nương nương, tiểu nhân dại miệng, xin nương nương xá tội.
Cô mỉm cười gật đầu hài lòng.
-Ngươi có biết sáng sớm ngươi đã có ý định muốn trừ khử bổn cung không? Nhanh, thành thật khai báo, không được giấu diếm.
Mặt anh như muốn oà khóc, anh không có tội nha.
-Nương nương, tiểu nhân vẫn không biết mình gây ra tội gì. Mong nương nương hãy làm thần sáng tỏ. Tiểu nhân đã dâng cả thân xác này cho người rồi, nào dám có ý định thất thân vì ai nữa đâu.
Cô đang ngồi, nhấc người quỳ gối xuống, lê lê về phía anh. Cầm cánh tay anh lên, tố cáo tội đồ:
-Bàn tay này sáng nay dám buộc chặt bổn cung, làm bổn cung không thể đi giải quyết (WC), ngươi mưu đồ không cho bổn cung đi, chắc chắn là muốn bổn cung nhịn, dẫn tới sỏi thận rồi không thể cứu chữa được đúng không? Nói!
Khoanh tay, cúi đầu:
-Tiểu nhân tội đáng muôn chết.
Cô cười lớn, rất thoả mãn. Nhưng ngay lúc đặt chân xuống giường thì cả người bỗng lơ lửng.
-Để tiểu nhân chuộc lỗi.
Lục Hắc bế xốc Mạn Nhiên vào phòng tắm.
"RẦM" một cái cánh cửa đóng lại.
-Lục Hắc, ngươi dám mạo phạm bổn cung.
Anh nhún nhún vai, kéo lấy dây quần đang bị cô túm chặt không cho anh cởi.
-Ngoan, để trẫm giúp ái phi giải quyết.
Ánh mắt gian tà đó, tên khốn cơ hội, lại còn dám lên bậc.
-Buông ra, biến thái. Dám xưng trẫm với bổn cung.
Anh vòng tay ôm eo cô, đặt cô ngồi trên lòng mình trên bệt bồn cầu, tay vẫn không buông tha dây quần cô.
Hai người giằng co qua lại, ầm ĩ một buổi.
______
Phía dưới nhà.
-Hai đứa nó lúc nào thì nắm quyền thiên hạ vậy.
Lục phu nhân uất ức với Lục lão gia.
-Đúng là hỗn mà, ta đây chả lẽ bị đẩy xuống làm Hoàng Thái Thượng, hữu danh vô thực sao. Láo quá.
Hai vợ chồng Lục gia đang rất không vui vì bị phế chức.
-Nhất định phải nói chuyện cho ra nhẽ.
Vậy là hai người đập bàn lôi nhau lên tầng. Đẩy cửa phòng bước vào, thấy con trai đang tranh giành buộc dây chun quần cho con dâu. Lục phu nhân ho một tiếng chỉ chỉ vào ghế. Cả nhà ngồi xuống bốn mắt nhìn nhau, cuộc đàm phán chính thực bắt đầu.
Lục lão gia bắt đầu trước:
-Từ lúc nào trong cái nhà này, hai đứa có quyền đổi ngôi lên làm Hoàng đế như vậy.
Bất bình cùng tức giận khiến mặt ông bỗng hồng hồng lên. Lục phu nhân bên cạnh cũng phối hợp gật đầu.
Anh nhếch khoé miệng lên một chút, chưa trả lời ngay mà đi tới bàn cầm cốc nước ghé sát vào miệng cô ép cô uống.
-Ngoan, uống nước thanh lọc cơ thể.
Đợi cô uống xong. Anh mới quay ra hai vị bề trên đáp:
-Ồ. Vậy là tụi con bị gọi là phản loạn rồi.
Vuốt vuốt cầm, nghĩ ngợi rồi tiếp.
-Thế thì con sẽ trả lại tập đoàn Lục thị cho ba. Lâu lắm rồi mới được rảnh rỗi.
Lục lão gia nghe thế thì hoảng sợ, nhanh chóng bao biện:
-Vừa rồi là ta nóng nảy mới nói vậy. Công ty cần con, không nên lôi ra đùa.
Aiza, ông đã dùng mọi thủ đoạn ép thằng nghịch tử này tiếp quản công ty sớm nhất có thể. Ông còn chưa được nghỉ ngơi đã, nó nói trả lại không phải là sẽ chìm trong đống sổ sách sao, tuyệt đối không, không thể để xảy ra chuyện đó, ông còn muốn ở nhà củng cố tình cảm với vợ yêu nha.
Thấy anh có vẻ quả quyết, ông chuyển sang Mạn Nhiên:
-Tiểu Nhiên, nó trả lại tập đoàn không phải tiền của con cũng mất sao.
Tiểu cục cưng này mê tiền, ông biết chứ nhưng thật đáng yêu nha. Mỗi lần thằng con nghịch tử không nghe lời, ông sẽ kích động cục cưng này buộc cho con trai phải làm theo.
Mạn Nhiên hoảng hốt nhìn chằm chằm vào Lục Hắc, mắt như sắp khóc vì cục tiền sắp bay bay.
Lục Hắc âu yếm, ghé tai nói nhỏ với cô:
-Ái phi yên tâm, trẫm đã gom gọn tài sản rồi.
Sau đó, ôm cô rời đi. Không quên quay lại dặn dò:
-Ba à, công ty mới ký một bản hợp đồng lớn lắm đó, cẩn thận. Con đưa bảo bối đi chơi. Chính thức nghỉ việc ngày hôm nay.
Câu cuối nhấn mạnh, Lục lão gia sững sờ, quay sang oà khóc:
-Bà xã, nó là con ai. Chắc chắn con nòng nọc tôi cho bà bị lỗi rồi.
Lục phu nhân vỗ vai an ủi, đúng là tự rước lấy khổ. Bỗng nhiên nhớ ra gì đó, bà đập bàn một cái hốt hoảng:
-Lục Kình, nó mang cục cưng đi rồi. Ai sẽ chọn váy với tôi tối nay, ai sẽ tâm sự với tôi. Mau, mau bảo nó mang cục cưng về.
Cục cưng đáng yêu của bà nha, Lục Hắc nói là đi chơi, chẳng lẽ đến hơn tuần không có cục cưng sao.
Bà nhanh chóng nhấc máy gọi nhưng đều thuê bao. Bà nắm chặt tay hét:
-Lục Hắc, trả lại cục cưng cho mama.
Sau đó quay sang trút giận với Lục lão gia:
-Tất cả là tại con nòng nọc bị lỗi của ông.
•~•HDLisa/Thần•~•