Mục lục
Kiêu Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 97: Thông suốt




Từ khi Phó phu nhân bị bệnh, Diên Mi đã nhiều ngày không cười như vậy, trước mắt bệnh tình chuyển biến tốt đẹp, trong nội tâm Tiêu Lan cũng thư giãn theo, hắn chắp tay sau lưng, vốn là sải vài bước liền có thể đi qua nhưng lại bước đi thong thả ra vẻ khoan thai, đến trước Diên Mi một bước, nói: "Ừm, đang làm cái gì?"



Diên Mi quan sát hắn từ dưới lên trên, nụ cười sâu hơn, hỏi: "Tắm rồi?"



Tiêu Lan không trả lời, lại đi lên phía trước một bước, một tay chống lên trên bàn nhỏ bên cạnh nàng, cúi người nói: "Nhìn thấy Hoàng thượng không hành lễ, nên phạt."



Hai tay Diên Mi ôm lấy cổ Tiêu Lan, cười hì hì đứng lên, muốn phúc lễ,nói: "Hoàng..." Tiêu Lan đã ôm ghì nàng vào trong lòng mình, trực tiếp chặn môi nàng lại.



Quá lâu không nếm đến tư vị này rồi.



Đối với một người vừa mới bắt đầu, lại cứng rắn nhịn gần một tháng mà nói, một nụ hôn này đủ để cho hắn bộc phát.



Diên Mi ngửa thân thể ra sau, lưng đã cấn đến trên bàn thấp, Tiêu Lan vẫn còn không buông tha nàng, lời lẽ tùy ý cùng hung ác thảo phạt, mút mát vang lên tiếng, một tay lại đi vê bóp vành tai nàng, Diên Mi bị vê không chịu nổi, khẽ giật thót mình, hừ ra tiếng.



Tiêu Lan không kiểm soát lực đạo, liền ở đầu lưỡi nàng cắn một cái, Diên Mi ô ô kéo lỗ tai hắn về sau, muốn đứng lên, Tiêu Lan lúc này mới buông ra, ôm lấy nàng đứng thẳng người, trong mắt đã lóe lên ánh sáng.



Diên Mi vừa rờ đầu lưỡi, vừa lầm bầm oán hận nói: "Chân mềm."



Nàng không phải cố ý, thật sự là chân có chút mềm oặt, nhưng lời này lọt vào tai Tiêu Lan, kích thích đến nỗi trên cánh tay hắn đều nổi da gà, ôm lấy người liền hướng về phía giường.



Vốn Vũ anh Điện là nơi để thảo luận chính sự, phía sau Kính Tư điện chính là chỗ nghỉ ngơi bình thường của Hoàng thượng, trước mắt nghịsự tạm thời chuyển qua tiền điện bên cạnh, bên này có chút xa, nhưng Tiêu Lan nhẫn không nỗi lại trở về Xích Ô Điện.



Nhưng hắn vội Diên Mi lại không vội.



Hai chân chao đảo muốn xuống, hỏi: "Làm cái gì nha?"



Tiêu Lan ở trên chân nàng nhéo một cái, cắn răng: "đi tính sổ mấy ngày qua với nàng."



Diên Mi nghe không hiểu lắm, nhưng là tránh không được, liền nói: "Lan ca ca, ta xuống trước, cho chàng xem đồ tốt."



Tiêu Lan: "Lát xem."



Diên Mi phình miệng, đến gần ở khóe môi hắn hôn một cái, ngoan ngoãn hề hề nhìn hắn, ngực Tiêu Lan phập phồng, nhìn chằm chằm nàng một lát, cuối cùng bỏ người xuống trước.



Diên Mi dắt tay hắn đi trở về vài bước, ấn hắn ngồi vào giường sưởi, còn mình quay người lại đi gian ngoài, không biết bưng ở đâu ra mộtchén canh ngọt tới, nâng đến trước mặt hắn, "Cho chàng."



"Nàng làm?" Tiêu Lan hỏi.



Diên Mi không nói phải, cũng không nói không phải, chỉ ngồi ở bàn nhỏđối diện nâng cằm lên nhìn hắn.



Tiêu Lan múc một thìa đưa lên miệng, Hoa Sinh ở cách ngoài cửa dùng sức khoát tay, trong lòng tự nhủ Hoàng thượng ơi, ngài đừng có uống, tiểu thái giám thử độc thử rồi, nô tài cũng nếm, một chút cũng khôngdễ uống!



Tiêu Lan đưa lên miệng, thấy Diên Mi còn đang nhìn mình chằm chằm, cho rằng nàng muốn uống, liền thăm dò đút tới, Diên Mi lắc lắc đầu: "Cho chàng."



"Có phải phụ thân nói với nàng cái gì hay không?" Tiêu Lan cười hỏi, Diên Mi trước kia cũng đã tới Kính Tư điện đưa chút điểm tâm hoặc canh, nhưng số lần không nhiều, một bàn tay cũng đếm được, nhưng Tiêu Lan nhiều chính sự, Diên Mi phải đợi một hồi lâu, bình thường vừa chờ vừa ăn, cho đến khi Tiêu Lan tới thì đồ đều đã được nàng ăn kha khá rồi.



Đợt này đi quốc công phủ hai lần, tâm tình Diên Mi không yên, thích dính người, Tiêu Lan ở Phó gia cũng không nghĩ tới phải kiêng kị, nên cho rằng hôm nay là Phó Tế lại dạy bảo gì nàng.



Diên Mi: "không có."



Tiêu Lan duỗi tay vuốt mũi nàng: "không cần như vậy, có mấy quy cũ phải giữ nhưng có vài chuyện trong lòng chúng ta hiểu là được, Lan ca ca là sống cùng nàng, mặc dù vào trong cung nhưng cũng không có gì thay đổi cả."



Diên Mi vốn là vẫn nhìn chằm chằm vào chén canh ngọt kia, nghe vậy nháy mắt mấy cái, mềm mại kêu một tiếng: "Lan ca ca..."



Tiêu Lan chỉ muốn nhanh một chút uống canh xong làm chính sự, bỏ thìa xuống, dứt khoát trực tiếp bưng chén sứ trắng lên, lông mày Diên Mi thoáng nhướng lên, Tiêu Lan liếc một cái thấy, còn không biết là sao, nhưng vô thức mím môi lại.



hắn thật sự là cảm tạ mình lúc này sáng suốt!



Mặc dù chỉ có một ít vào miệng, nhưng Tiêu Lan nếm ra, thảo nào: "không phải trong cung nàng?"



- - Diên Mi thời gian qua cũng thích uống chút canh, cũng không thích ngọt, canh ngọt trong Xích Ô Điện bình thường chỉ thêm chút mật hoa, Tiêu Lan trước kia rất thích ngọt, nhưng ở cùng Diên Mi lâu ngày, khẩu vị dần dần theo nàng.



một ngụm này liền nếm ra - - quá ngọt.



Diên Mi bưng má, lông mi hấp háy, nói: "không phải."



Tiêu Lan hỏi: "Là ai đưa lại đây?"



Diên Mi buông tay, nói như vẹt theo hắn: "Đúng nha, đó là ai đưa tới?"



Tiêu Lan: "..."



hắn ý thức được sự tình không ổn, thấy Diên Mi đứng dậy, vô thức cũng đứng lên theo cản nàng, bưng chén canh kia lên, hướng ngoài cửa nói: "Ống nhổ."



Cũng không có thái giám nào, Cảnh nương tử nâng ống nhổ vào, Diên Mi liền đổ chén canh kia vào, đặt chén lên bàn nhỏ, Cảnh nương tử lại im lặng lui ra ngoài.



Ngón trỏ Diên Mi đè lên môi Tiêu Lan, sau đó chậm rãi từ cằm hắntrượt xuống, một đường kéo đến ngực hắn, cuối cùng dùng sức chọtmột chọt, nói: "Ai, cũng, không, cho, uống."



Tiêu Lan đi bắt tay nàng, nhưng lần này Diên Mi phản ứng rất nhanh,không bị hắn bắt được.



Hai tay nàng đặt tại bả vai Tiêu Lan, ẫn hắn ngồi xuống, nói: "Ta điđây."



Tiêu Lan ôm lấy thắt lưng nàng, muốn nói "Nàng đừng đi", nhưng nhất thời lại không ra được miệng, chỉ có thể ôm không buông, Diên Mi liền ở trên gò má hắn hôn một cái, nói: "Lan ca ca, chàng ngoan ngoãn."



Tiêu Lan bị nàng làm thật sự có chút phát mộng, chỉ ngây ngốc nới lỏng tay, Diên Mi liền vui vẻ trở lại Xích Ô Điện, đợi nàng ra cửa, Tiêu Lan mới lấy lại tinh thần, gọi Hoa công công bên ngoài, "Lăn tới đây cho trẫm."



Vẻ mặt Hoa Sinh đau khổ, Tiêu Lan chỉ chén không kia: "Ai đưa tới?"



"Là... Bạch cô nương bên Chiêu Minh Cung." Hoa Sinh nói như muỗi kêu.



Tiêu Lan sững sờ: "Bạch cô nương nào?" - - vừa rồi hắn cũng đoánmột chút, cho là hai người mới vào cung kia, còn Bạch cô nương là ai?



"Chính là người hầu hạ bên cạnh thái hậu", Hoa Sinh vội đáp lời: "Trước khi Hoàng thượng lên ngôi, nàng..."



Tiêu Lan nhíu mày, nhớ ra, là Bạch Thiến.



Nàng vô duyên vô cớ chạy đến Kính Tư điện làm cái gì? Ai cho nàng đến?



Có thể làm cái gì. Còn ai ở đây.



Nàng ta bây giờ ở Chiêu Minh Cung, không có thái hậu cho phép thì có gan lớn như trời cũng không dám tùy ý đi tới phía trước.



Tiêu Lan cầm chén sứ trắng kia chuyển chuyển ở trong tay, tiện tay vung lên, văng trên mặt đất, vỡ tan.



"Ai cho các ngươi lưu thức ăn lại? Nàng đến mấy lần rồi?"



"Nô tài..." Hoa Sinh vội vàng quỳ xuống: "Hôm nay là lần thứ tư, mỗi lần nàng hồi bẩm là sinh hoạt thường ngày của thái hậu nương nương, hôm sau sẽ đến đưa thức ăn một chuyến, nô tài, nô tài nghe nói là thái hậu nương nương phân phó đưa, liền tự chủ trương cho lưu lại."



"Người tới bẩm là nàng?" giữa lông mày Tiêu Lan nhăn sâu hơn, nàykhông thể trách hắn không biết, bởi vì Bạch Thiến đến mấy lần, nhưng chỉ có hai lần nhìn thấy Tiêu Lan, còn lại đều là ở bên ngoài hồi bẩm, trong hai lần đó Tiêu Lan đang vùi đầu xem sổ con, căn bản không có nhìn là cung nữ nào.



Nàng đưa thức ăn, thực tế Hoa Sinh cũng bẩm, nếu không nào dám tự tiện làm chủ. Chỉ là Tiêu Lan nghe nói là Chiêu Minh Cung đưa tới, nhìn mấy lần, lại cũng không có nếm qua.



"Người đâu?" Tiêu Lan hỏi: "đi truyền chỉ, canh bên trong không sạchsẽ, ấn cung quy xử trí, trước xử lý, không cần phải đi bẩm thái hậu."



Hoa Sinh dập đầu, vả miệng một cái: "Hoàng thượng, vừa rồi vừa vặn gặp Hoàng hậu nương nương ở đây, nương nương đã hạ chỉ ý, nha đầu kia đã, đã bị đuổi xuất cung rồi."



"..."



Hoa Sinh thấy mặt Tiêu Lan biến sắc, vội vàng đem chuyện vừa nãynói cặn kẽ một lần.



Vừa nói vừa lặng lẽ dò xét, ồ? Thần sắc Hoàng thượng lại có vẻ phát ra ánh sáng nha.



Hoa Sinh đoán tâm tư hắn không nổi, kể hết rồi cũng không dám nóilung tung, Tiêu Lan sờ sờ cằm, hỏi: "Lời Hoàng hậu nói, còn sót cái gìkhông?"



Hoa Sinh vừa mới cũng không có nghe được toàn bộ, liền đem tiểu thái giám giữ cửa gọi vào, tiểu thái giám cố nhớ lại đáp một lần.



Tiêu Lan đã đứng dậy đi ra ngoài: "Đều lăn hết đi, chuyện hôm nay coi như các ngươi còn nhớ được, đi nhận phạt đi."



Hoa Sinh cầm phất trần quét đầu mấy tên tiểu thái giám vài cái, quát: "Còn chưa cút đi lĩnh phạt."



hắn cũng không thoát tội, nhưng trước mắt Tiêu Lan chẳng quan tâm phạt hắn, đang bề bộn đi về hướng Xích Ô Điện, hắn vội đuổi theo, kết quả đến Xích Ô Điện, cửa cung đóng chặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK