Mục lục
Ngự Tứ Lương Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 103: Lần đầu khám bệnh tại nhà




Editor: Vện

Phủ Ngô thị lang, viện chủ hậu viện.

Tiếng gào thét xé gan xé ruột truyền ra từ phòng sinh đóng kín cửa. Ngoài cửa phòng, vài tên nô bộc vây quanh một quý phu nhân đứng giữa sân, tất cả lặng ngắt như tờ.

Phu nhân này tướng mạo đoan trang nhưng thần thái lạnh lùng, người hầu nghe tiếng gào tuyệt vọng trước lúc chết cũng không tự chủ sợ phát run, vậy mà quý phu nhân nhìn như yếu đuối này chẳng hề nhúc nhích.

Phu nhân nói, “Đã hai canh giờ rồi, sao nàng còn chưa chết.”

Một đại nương bên cạnh nàng vội nói, “Linh phu nhân, thuốc đã hạ, bà đỡ cũng ra tay, có lẽ nàng xuất thân nghèo khó, lao động từ nhỏ nên thân thể khỏe mạnh hơn nữ tử bình thường. Chờ một chút, một chút thôi là được rồi.”

Phu nhân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo, “Cái mạng hèn hạ.”

Đại nương bức thiết ứng thanh, “Đúng vậy, thứ không ra gì mà muốn tranh chấp với phu nhân. Qua đêm nay, nàng không thể chiếm vị trí của phu nhân nữa.”

“Bớt nói lời vô dụng đi, ngươi vào nói bà đỡ, nếu không tìm được cách lấy mạng tiện nhân kia thì đừng hòng đoàn tụ với nam nhân của mụ.”

Đại nương đáp một tiếng, hơi do dự tiến vào phòng sinh.

Từng tiếng thét thê lương vang vọng, như không cam lòng trước lúc lâm chung, lại giống như muốn đòi mạng các nàng, khiến người ta càng đến gần càng run sợ.

Mở cửa phòng sinh, một bà lão hơn năm mươi sắc mặt hoảng sợ bấu chặt bậu cửa, mở to mắt nhìn gian trong bay ra mùi máu tanh nồng nặc. Nếu không phải bên ngoài có người canh gác, e là bà ta đã sớm phá cửa mà chạy.

“Ngươi còn đứng đây làm gì! Linh phu nhân nói cho ngươi thêm nửa canh giờ, nếu người ở trong còn chưa chết thì đừng hòng gặp lại nam nhân của ngươi!” Đại nương vẻ mặt ghét bỏ bịt mũi, xô bà đỡ vào gian trong.

Bà đỡ níu chặt tay đại nương kia, lộ vẻ cầu xin, “Lão tỷ tỷ, đừng… đừng làm khó ta nữa. Thuốc đã hạ rồi, nàng không sống qua được đêm nay đâu. Linh phu nhân chỉ cần chờ thôi.”

Đại nương không để ý, lại xô đẩy bà ta vào gian trong.

Hai người vừa mới đến gần cửa, một con dao phay đột nhiên bay ra từ bên trong, mũi dao xẹt qua gò má đại nương kia, nàng chỉ thấy mặt nóng lên, tiếp theo là cảm giác đau nhói, một dòng chất lỏng từ trên mặt chảy xuống.

Đại nương sợ run người, vội vàng bụm miệng, hoảng sợ rít một tiếng.

Bà đỡ đã nhanh chân lùi tuốt ra sau.

Tiếng gào thét bên trong ngưng bặt, âm thanh suy yếu nhưng hung dữ của một nữ tử truyền ra.

“Một đám lão tặc! Các ngươi có gan thì cứ vào, vào bao nhiêu ta giết bấy nhiêu! Âu lão nương, xưa nay ta đối đãi ngươi không bạc, vậy mà ngươi đối xử với ta như vậy, ngươi sẽ chết không được tử tế!”

Bà đỡ ôm đầu gào khóc, “Phu nhân, ta bị bức ép, là các nàng ép buộc ta, là các nàng ép ta!”

Đại nương bên cạnh Linh phu nhân không dám đến gần gian trong, ù té chạy ra ngoài.

Linh phu nhân thấy nàng bộ dạng nhếch nhác, nhíu mày bảo nha hoàn cản đại nương kia lại, không cho nàng đến gần.

Không ngờ nữ nhân kia sắp chết mà còn dũng mãnh như thế, nhìn dáng vẻ thê thảm của đại nương, những người khác càng câm như hến, tự giác cúi đầu, chỉ lo bị Linh phu nhân sai vào trong.

Ngô phu nhân tuy xuất thân nhà nông nhưng chưa bao giờ là người dễ đối phó. Nếu không làm sao cầm chắc được vị trí chính thất phu nhân lâu như vậy, phòng thủ quanh người kiên cố như thành đồng, đến Linh phu nhân cũng không thể xuống tay, thậm chí còn mang thai được nữa.

Nhưng nàng có lợi hại đến đâu cũng không cản được phu quân cấu kết với tiểu thiếp đẩy nàng vào chỗ chết, ngay cả đứa con trong bụng nàng cũng không tha.

“Ngô Khải, Ngô Khải!” Âm thanh điên cuồng truyền ra từ phòng sinh, tràn đầy oán độc, “Kiếp này ngươi phụ ta, hại con của ta, ta có làm quỷ cũng ngày ngày quấn lấy ngươi, nhìn ngươi chết không được tử tế, kéo ngươi đến điện Diêm Vương trả nợ cho ta!”

—o0o—

Trong thư phòng ở tiền viện, Hộ bộ thị lang Ngô Khải đã hơn bốn mươi bỗng dưng giật mình, ngòi bút run lên, chữ Tĩnh trên giấy bị loang mực thành hỏng bét.

Bên tai dường như nghe được tiếng mắng chửi thảm thiết, liền tập trung lắng nghe, chỉ có tiếng côn trùng râm ran.

Hắn đặt bút xuống, tim đập loạn một hồi, gọi nô bộc hỏi, “Hậu viện thế nào rồi Phu nhân vẫn chưa sinh được sao”

Nô bộc không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ nhẹ giọng trả lời, “Phu nhân mang thai không đủ tháng, chắc là khó sinh.”

Ngô Khải tiu nghỉu gật đầu.

“Cũng phải, chắc là khó…”

Có người đột nhiên chạy đến trước cửa thư phòng, đứng ngoài hành lang thở hồng hộc nói, “Lão gia, không… không ổn rồi, Thế tử Nguyên Vương và Thế tử Trường Ninh bá đồng loạt xông vào phủ rồi!”

“Cái gì!” Ngô Khải vừa khiếp sợ vừa khó hiểu, “Bọn họ đến phủ chúng ta làm gì!”

Vương phủ cao quý như vậy, là nhân vật bình thường hắn nào với tới được, tại sao nửa đêm lại xông vào Ngô phủ

Nô bộc truyền tin vã mồ hôi lạnh, ngẩng đầu la lớn, “Hai vị Thế tử gia mang theo một đại phu đi thẳng đến hậu viện!”

Cạch một tiếng, nghiên mực trên bàn rơi xuống đất, sàn gạch bóng loáng nháy mắt bị mực loang nhiễm đen một mảnh.

Ngô Khải kinh hoàng đứng dậy.

Hậu viện sao, những quý nhân kia sao lại quản chuyện hậu viện của hắn!

“Lão gia, ngươi mau đến xem đi.” Nô bộc vội la lên, “Linh phu nhân đang ở viện tử của phu nhân…”

Ngô Khai rất nhanh đã phục hồi tinh thần, lảo đảo chạy ra ngoài.

“Nhanh… mau đến đó xem sao.”

Hắn không sợ hai quý công tử kia làm khó mình, chỉ sợ Linh phu nhân tức giận với hắn. Tất cả những thứ hắn có được hôm nay đều nhờ cưới Linh phu nhân, nếu không phải vì muốn Linh phu nhân vui lòng, hắn sẽ không nhẫn tâm vứt bỏ chính thê và trưởng tử.

Ai bảo Linh phu nhân mang họ Lý chứ.

—o0o—

Bách Linh và Tần Cánh theo sau Tiêu Ngự, chân bước không ngừng đến hậu viện Ngô phủ.

Bên cạnh là Tạ Cảnh Tu và Liễu Trường Thanh cùng mấy thị vệ bảo hộ xung quanh. Người hầu Ngô phủ cuống quýt đứng ngoài vòng người khuyên can, không ai dám bước ra cản đường.

Chủ viện càng lúc càng gần, tiếng gào la của nữ tử càng thêm dồn dập.

Tiêu Ngự nhíu chặt đôi mày, chạy nhanh hơn, thị vệ mở đường phía trước chạy đến đá văng cửa viện.

Người bên trong nhất thời hoảng loạn, cùng nhìn những vị khách không mời mà đến.

“Các ngươi là ai!” Linh phu nhân bước ra lạnh lùng nói, “Ai cho phép các ngươi đêm khuya xông vào náo loạn phủ Thị lang, dưới chân thiên tử có còn vương pháp hay không!”

Tiêu Ngự không có thời gian phản ứng, chỉ nghe tiếng la trong phòng sinh dần dần suy yếu, tình huống thực sự không mấy lạc quan.

Lý Yên Linh không biết Tạ Cảnh Tu nhưng nhận ra Liễu Trường Thanh, biết hắn có giao tình với Ngô Hữu Quân nàng luôn coi thường, cho là Ngô Hữu Quân đến phủ Trường Ninh bá cầu xin hắn cứu mạng mẫu thân.

Lý Yên Linh cười lạnh, lệnh cho người hầu chặn cửa, không cho đám người Tiêu Ngự bước vào.

Chỉ một phủ Trường Ninh bá được cái tước hiệu nhưng gia thế sa sút cũng dám đối nghịch với Lý gia sao! Không biết lượng sức mình.

“Liễu thiếu gia, ta biết các ngươi trẻ tuổi bồng bột, ta khuyên ngươi đừng vì nghĩa khí mà lạm quyền. Về hỏi phụ thân ngươi xem hắn có đồng ý cho ngươi duỗi cánh tay đến chuyện hậu viện nhà người khác không.”

Từ khi Liễu Trường Thanh nghe thấy tiếng gào đau đớn tuyệt vọng của Ngô phu nhân, lại nhìn những người này án ngữ trong viện Ngô phu phân ban mệnh lệnh thâm độc, trong lòng chỉ thấy lạnh giá thấu xương.

Hậu viện phủ Trường Ninh bá chỉ có một chủ mẫu, huynh đệ tỷ muội của hắn đều là con của chính thê, chưa từng xảy ra những vụ hỗn loạn này, đây là lần đầu tiên hắn biết tranh đấu chốn hậu viện đáng sợ đến thế nào.

Lý Yên Linh chỉ đăm đăm nhìn Liễu Trường Thanh, thị vệ Vương phủ đã tiến lên hất đám người hầu chặn cửa qua một bên, dọn đường cho Tiêu Ngự vào.

Lý Yên Linh tức giận, “Đứng lại! Ai cho phép các ngươi vào!” Lại trừng những người hầu kia, “Các ngươi đều là người chết sao, còn không mau cản chúng lại!”

Ngô Khải từ tiền viện chạy đến, một tay kéo Lý Yên Linh ra phía sau, khom người hành lễ với Tạ Cảnh Tu.

“Không biết Tạ thế tử đại giá quang lâm, hạ quan không kịp tiếp đón từ xa, mong Thế tử thứ tội.”

Tạ Cảnh Tu vẫn luôn trầm mặc liếc Ngô Khải một cái, Lý Yên Linh đằng sau Ngô Khải vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn Tạ Cảnh Tu.

Nàng không biết Tạ thế tử là đứa nào, nhưng biết dường như Ngô Khải rất sợ y.

Ngô Khải sợ rất nhiều người, nhưng những người hắn sợ đều là nhân tài dưới trướng Lý tướng, đám khác đa phần vẫn nhún nhường cái danh Hộ bộ Thị lang mà ăn nói khép nép với Ngô Khải.

Chẳng lẽ Tạ thế tử cũng là người dưới trướng Lý phủ Nếu đã vậy, tại sao y muốn ngăn cản chuyện tốt của nàng

Tạ Cảnh Tu nói, “Ngô đại nhân không cần đa lễ. Nghe nói Ngô phu nhân mắc bệnh, nha hoàn của quý phủ tìm đến Quảng An đường, Phượng đại phu đặc biệt đến đây chẩn bệnh. Xin Ngô thị lang yên tâm, Phượng đại phu y thuật cao siêu, tôn phu nhân chắc chắn bình yên vô sự.”

Ai cũng biết Thế tử phi vừa thành thân xong liền mở Quảng An đường, trước giờ có không ít quý nhân trong kinh thành mở cửa hiệu phát cháo thuốc kiếm danh tiếng, thế nên không ai coi nó là một y quán thật sự.

Khóe miệng Ngô Khải nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, Lý Yên Linh vừa sợ vừa tức, “Chúng ta không có mời đại phu! Lão gia, mau đuổi bọn họ ra ngoài đi!”

Ngô Khải vội vàng kéo nàng lui qua một bên, nhỏ giọng thì thầm gì đó, Liễu Trường Thanh chỉ nghe câu được câu mất, hắn đang an ủi ái thiếp, dù có đại phu đến xem nhưng người bên trong nhất định không qua khỏi đêm nay.

“Không bằng cầm thú.” Liễu Trường Thanh bất bình.

Tạ Cảnh Tu lại hoàn toàn không để ý, chỉ đưa mắt về hướng căn phòng, tiếng kêu thảm thiết làm người ta rét lạnh đã im bặt.

Trong phòng sinh, bà đỡ xụi lơ rúc trong góc phòng, thẫn thờ nhìn ba vị khách không mời vây quanh Ngô phu nhân chỉ còn thoi thóp.

Vì có Tạ Cảnh Tu giúp đỡ, bây giờ dụng cụ của Tiêu Ngự đầy đủ hơn trước nhiều.

Hắn dùng ống nghe khám nhịp tim của Ngô phu nhân, ngoài dự đoán của Tiêu Ngự, Ngô phu nhân nhìn như suy kiệt như tim đập vô cùng mạnh, lại có quy luật.

Ngô phu nhân nghi hoặc nhìn hai thiếu niên và một tiểu nha hoàn xa lạ trước mắt. Đối với nàng, hậu viện Ngô phủ chẳng khác đầm rồng hang hổ, nàng không dám thả lỏng một khắc, kết quả vẫn bị Linh phu nhân hãm hại. Không hiểu tại sao, ba người này lại cho nàng cảm giác an tâm lạ kỳ.

“Ngươi… các ngươi là” Ngô phu nhân lên tiếng hỏi.

“Ngô phu nhân, chúng ta là đại phu của Quảng An đường.” Tiêu Ngự vắt ống nghe lên cổ, cười nói, “Ngươi hiện tại thân thể suy yếu, nên bổ sung thể lực trước đã.”

“Đại phu Quảng An đường… cũng đỡ đẻ à” Ngô phu nhân cố sức hỏi.

Bách Linh đã sớm chuẩn bị dung dịch nước muối nước đường đứng một bên, Tiêu Ngự nhường chỗ để Bách Linh hầu Ngô phu nhân uống.

Đã mấy canh giờ Ngô phu nhân chưa uống giọt nước nào, sợ những người kia hạ độc nàng lần hai. Lúc này đối diện tiểu nha đầu lạ mặt, nàng thế mà lại buông lỏng cảnh giác, cũng thật sự kiệt sức đến không gượng được nữa, Ngô phu nhân cố gắng nuốt xuống nước ấm pha đường trên tay Bách Linh.

Cũng may, người hầu trong phủ Thị lang không dám tự tay giết người, nếu không nàng căn bản không sống được đến bây giờ.

Bọn chúng hạ độc nàng, còn động tay động chân trên bụng nàng, khoảng thời gian chờ nàng tắt thở lại cho nàng cơ hội cầu sinh.

Nàng khổ sở giãy dụa trong tuyệt vọng, nhìn mình trượt dần xuống hố sâu tử thần, chỉ có thể ngoài mạnh trong yếu chửi đổng giữa chốn sào huyệt ác quỷ. Không ngờ nàng thật sự chờ được người đến cứu mạng.

Ngô phu nhân mở to mắt nhìn hai thiếu niên trầm ổn thận trọng khiến người ta bất giác yên tâm, lệ nóng dồn nén ngay cả lúc đối diện cái chết cũng không rơi xuống giờ ngập tràn hốc mắt.

Tiêu Ngự và Tần Cánh làm thao tác chuẩn bị.

Tần Cánh chưa bao giờ tiếp cận gần nữ tử, càng chưa từng đỡ đẻ cho thai phụ, lúc này đến cái cổ cũng đỏ lên, mắt không dám nhìn cơ thể Ngô phu nhân.

Tiêu Ngự tháo hết trang sức của nàng, vỗ vai hắn, “Tần đại phu, đừng tạo gánh nặng tâm lý. Nàng là bệnh nhân, ngươi là đại phu chữa trị cho nàng, chỉ vậy thôi.”

Tần Cánh gật đầu, hít vào một hơi, cố gắng không nhìn mặt nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK