Editor: heisall
Trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, một người đàn ông trẻ tuổi không hề có sinh khí nằm ở trên giường bệnh, nếu không phải dụng cụ ở đầu giường không ngừng nhảy lên, có lẽ ai cũng sẽ cho rằng anh đã không còn thở nữa.
Lúc này bác sĩ và y tá đang kiểm tra thân thể của anh.
Bên ngoài tấm kính cách ly.
Lý Cẩm dựa vào ngực của Lục Chấn Đông, nước mắt rơi không ngừng, trên mặt Lục Chấn Đông mang theo ưu thương nhàn nhạt, chẳng lẽ ông trời thật muốn bọn họ phải mất đi đứa con ưu tú này sao.
"Bác gái, sẽ không có chuyện gì đâu, Tử Hiên là người tốt nhất định sẽ gặp lành." An An an ủi Lý Cẩm, sau đó liếc nhìn vào phòng bệnh, trên mặt đầy lo lắng, đã một tuần lễ, Lục Tử Hiên vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Lý Cẩm gật đầu một cái, nhưng vẫn không nhịn được đau lòng.
Một lúc sau, cửa phòng bệnh mở ra.
"Bác sĩ, con của tôi thế nào?" Lý Cẩm vội vàng hỏi.
Bác sĩ vừa lấy khẩu trang xuống vừa nói: "Thân thể tổng giám đốc Lục rất tốt, khôi phục cũng khá nhanh, nhưng do lúc trước não bộ bị thương nặng, cho nên. . . . . ."
Lời của bác sĩ giống như sấm sét giữa trời quang, trước mắt Lý Cẩm như nổ tung, cảm giác mê man dâng lên trong nháy mắt, thân thể lập tức xụi lơ ngã xuống.
"Phu nhân. . . . . . Phu nhân. . . . . .!"
"Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . .!"
"Bác gái. . . . . .!"
Mọi người luống cuống tay chân đưa Lý Cẩm tới phòng bệnh gần đó nghỉ ngơi.
"Bác trai, bác gái không thể chịu nổi kích thích, bác nên đưa bác ấy về trước, Tử Hiên ở đây đã có chúng cháu, bác cứ yên tâm về đi!" An An chỉ Lục Minh Hạo đứng bên cạnh, ý bảo bọn họ có thể yên tâm về nhà.
Lục Minh Hạo nhìn cha mẹ mình, mới mấy ngày ngắn ngủi, cha mẹ giống như đã già hơn rất nhiều, điều này làm cho người làm con trai như anh rất đau lòng: "Ba, mấy ngày nay ba mẹ cũng không có được một giấc ngủ tốt, hãy đi về nghỉ ngơi thật khỏe một chút, nếu không Tử Hiên còn chưa tỉnh lại, ba mẹ đã ngã xuống rồi, đây chẳng phải là mất nhiều hơn được hay sao?"
Lục Chấn Đông lắc đầu một cái, liếc nhìn Lý Cẩm bị té xỉu, nhẹ nhàng thở dài: "Không biết kiếp trước ba đã tạo cái nghiệt gì, mà đời này lại nhận được báo ứng như vậy?"
"Ba, đừng bao giờ nói như vậy, nếu Tử Hiên tỉnh lại nhất định sẽ tự trách mình!"
. . . . . .
Bên trong tiệm áo cưới sang trọng nhất thành phố A, tất cả nhân viên đều bị người đàn trước mặt hấp dẫn, cả người Lạc Trường Tuấn mặc lễ phục màu trắng, giống như hoàng tử trong truyện cổ tích, rất đẹp trai cao quý.
Giờ phút này anh lẳng lặng dựa vào ghế sa lon, có chút khẩn trương và mong đợi nhìn phòng thay quần áo trước mặt.
Đột nhiên âm thanh thanh thúy của giày cao gót truyền đến, một phần của chiếc váy màu trắng xuất hiện trong tầm mắt, theo làn váy nhìn lên, trước ngực được thiết kế bằng vải ren trắng ôm sát ngực rũ xuống hai bên hông làm nổi bật chiếc eo thon, tóc dài được kéo thẳng ra búi thành mái tóc cao quý, gương mặt hoàn mỹ mang theo nụ cười xinh đẹp.
Lạc Trường Tuấn nhất thời không thể dời mắt được, cô mặc áo cưới xinh đẹp đến nỗi làm anh kinh ngạc, nếu như mình là hoàng tử, thì cô gái ấy chính là công chúa xinh đẹp rồi.
"Trường Tuấn, thế nào?" Thấy anh không nói lời nào, chỉ luôn nhìn mình chằm chằm, Đồng Lôi theo quán tính nhìn lại gương một chút: "Anh làm gì mà vẫn nhìn em chằm chằm như thế, khó coi lắm sao?" Kéo kéo áo cưới, cô cảm thấy rất đẹp mà?
"Vị tiểu thư này, tôi thật sự chưa từng gặp qua cô dâu nào mặc áo cưới đẹp như vậy!" Không biết nói như vậy là thật hay giả, Đồng Lôi bĩu môi: "Có thật không? Nhưng tại sao dáng vẻ của người kia hình như không thích lắm thì phải?" Chỉ vào người vẫn còn đang sững sờ nãy giờ.
Nhìn Lạc Trường Tuấn sững sờ, nhân viên phục vụ hé miệng cười, sợ rằng cái người đàn ông anh tuấn này không phải cảm thấy không đẹp mà là cảm thấy quá đẹp, nhìn đến trợn tròn mắt!
Lúc này Lạc Trường Tuấn mới nhận thấy được sự luống cuống của mình, tiến lên trước một bước đưa tay vòng quanh eo của cô: "Bảo bối, em thật là làm cho anh mở rộng tầm mắt, đột nhiên anh lại không muốn để cho người khác nhìn thấy em đẹp như vậy, phải làm sao đây?" Ngang ngược hôn lên trên gò má của cô một cái.
"Tiểu thư, cô thật hạnh phúc, xem ra vị tiên sinh này rất thích cô!" Bây giờ người nhân viên này rất ghen tỵ với Đồng Lôi, nếu có một người đàn ông đẹp trai như vậy thích mình thì thật là tốt.
Mặt của Đồng Lôi đỏ bừng, Lạc Trường Tuấn thì ngược lại, rất là hưởng thụ, toét miệng cười đến mang tai rồi, tất nhiên lời nói của nhân viên phục vụ rất xuôi tai.
"Bảo bối, em xem, chúng ta rất xứng đôi!" Trong gương, là một đôi tuấn nam mỹ nữ, nụ cười của Đồng Lôi đột nhiên trở nên cứng ngắc, một cảm giác khác thường dâng lên từ trong đáy lòng.
Năm năm trước, cũng có một người đàn ông anh tuấn đứng ở bên cạnh mình giống như vậy, nhưng khi đó bọn họ không có hạnh phúc mà thôi, hiện tại cô mặc áo cưới vào lần nữa, mà người kia lại nằm ở trong bệnh viện.
Kể từ sau khi được cứu khỏi bọn bắt cóc trở về, thật sự cô cũng không qua thăm anh lấy một lần, không biết anh như thế nào?
"Lôi Lôi. . . . . . !" Lạc Trường Tuấn khẽ gọi, đáy mắt thoáng qua giống như không nhận ra: "Sao vậy, có phải mệt rồi không, nếu không chúng ta trở về thôi?"
Lúc này Đồng Lôi mới hồi phục lại tinh thần, vừa rồi cô đã thất thần, nhìn ánh mắt quan tâm của Lạc Trường Tuấn, một cảm giác tội ác cuồn cuộn dâng lên, rõ ràng mình là người muốn kết hôn, tại sao còn suy nghĩ đến người đàn ông khác, nắm lấy tay của Lạc Trường Tuấn đang vòng quanh thắt lưng mình, lắc đầu một cái: "Không có việc gì, có thể là do gần đây bận chuyện hết thúc hoạt động, thật sự rất muốn buông lỏng một chút." Trên mặt lộ vẻ mệt mỏi.
Đôi mắt Lạc Trường Tuấn lập tức sáng lên, hối thúc Đồng Lôi thay áo cưới, sau đó gương mặt hưng phấn kéo cô lên xe.
Từ đầu đến cuối Đồng Lôi cũng không biết anh muốn làm gì, cho đến khi đến nơi, gương mặt mới kinh ngạc.
"Chúng ta tới đây làm gì?" Đồng Lôi chỉ tòa nhà trước mặt, lúc này bọn họ đang đứng trước cửa một rạp chiếu phim, mọi người lui tới thỉnh thoảng sẽ nhìn bọn họ, dù sao trong cuộc sống của bọn họ có thể nhìn thấy một đôi nam nữ đẹp như vậy thật sự là không dễ.
"Xem phim!" Lạc Trường Tuấn thật thà giải thích: "Không phải em muốn buông lỏng một chút sao? Cho nên. . . . . ."
Cô còn nhớ rõ năm năm trước, Lục Tử Hiên đưa cô đến xem phim, nói là vì muốn thử yêu đương cùng cô, cho nên đặc biệt chọn một bộ phim kịnh dị, cuối cùng chính mình bị dọa sợ đến nỗi chân tay đều nhũn ra, bây giờ nhớ lại vẫn còn cảm thấy buồn cười.
"Bảo bối, em cười cái gì?"
"A —— không có gì!" Đồng Lôi luống cuống giống như bị người ta tóm lấy bím tóc, có chút xấu hổ lắc đầu một cái.
"Vậy à?" Quơ quơ vé xem phim trong tay, liền ôm eo kéo cô đi: "Chúng ta đi vào thôi!"
Đồng Lôi nhẹ nhàng gật đầu một cái, Lạc Trường Tuấn không so đo khiến cô cảm thấy có lỗi với anh.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn