- Nằm lên giường và cởi áo ra!
- Anh nên nhớ, tôi có khả năng giết chết anh ngay tại đây đấy!
Haha...
Trác Miêu Điểu bật cười ha hả. Anh ta xoa xoa lòng bàn tay, nhạt nhẽo mà đáp:
- Tôi thừa biết cô sẽ không liều mạng mà làm như thế. Bởi nếu tôi chết, cô lấy đâu ra thông tin về Lục Nghị Phàm.
Cửu Châu hít sâu một hơi, ánh mắt long lanh càng thêm phức tạp.
Khi Trác Miêu Điểu tắm rửa xong bước ra bên ngoài, Cửu Châu đã ngoan ngoãn nằm trên giường từ lúc nào. Cô cởi áo, đắp hờ một chiếc khăn mỏng, hai mắt nhắm nghiền đầy cam chịu.
Khóe môi Trác Miêu Điểu cong nhẹ. Anh ta buông khăn lau đầu xuống đất, nhẹ nhàng ngồi lên giường. Nhìn người con gái xinh đẹp trước mặt đang gồng mình mà nắm chặt hai bàn tay, Trác Miêu Điểu vẫn dửng dưng như không có gì.
Bàn tay Trác Miêu Điểu bắt đầu vuốt dọc gương mặt xinh đẹp của Cửu Châu. Độ đàn hồi của làn da mịn màng khiến anh ta vô cùng hài lòng.
Anh ta nhắm chặt hai mắt mà hưởng thụ, sung sướng đến mức tê dại.
Dần dần, bàn tay Trác Miêu Điểu chậm chạp lần mò xuống bả vai trắng ngần của Cửu Châu. Cô cắn chặt răng, con dao nhỏ giấu dưới lưng càng thêm nóng rát. Nếu anh ta muốn giở trò bỉ ổi với cô, cô sẽ liều mạng giết chết anh ta, cướp lại điện thoại.
- Nào! Hãy thả lỏng cơ thể ra đi. Tôi thừa biết cô đang giấu thứ gì ở dưới thân kia.
Trác Miêu Điểu thu tay lại, sau đó đứng phắt dậy mặc lại quần áo. Nghe anh ta nói gọn lỏn, Cửu Châu bèn mở choàng mắt, kéo chăn che kín lại cơ thể, trầm giọng hỏi lại:
- Anh là đang muốn thử cảm giác chiếm hữu người đàn bà của kẻ mình ghét, có phải không?
Tấm lưng rộng lớn của Trác Miêu Điểu chợt cứng ngắc. Im lặng một lát anh ta mới nói:
- Phải! Cô quả thật vô cùng thông minh. Tuy nhiên, may mắn cho cô đó là tôi đã không làm điều gì quá đáng. Mặc lại quần áo đi, tôi đưa cô đến gặp Lục Nghị Phàm!
Cửu Châu được Trác Miêu Điểu chở qua một đoạn đường rất dài, vào sâu trong hẻm núi. Đến trước một thôn làng nghèo nàn, đìu hiu, cô quạnh, anh ta mới chịu dừng xe lại. Trong suốt cả quãng đường đi, trái tim Cửu Châu không ngừng đập thình thịch. Vì sắp được gặp lại Lục Nghị Phàm, mọi chuyển động của cơ thể cô đều hân hoan đến lạ.
- Trác Miêu Điểu, anh có thể cho tôi biết lý do vì sao Nghị Phàm thoát khỏi vụ nổ kia không?
Trác Miêu Điểu không trả lời. Anh ta dẫn đầu đi trước, luôn tay vạch từng nhúm cây chìa ra bên đường cho Cửu Châu. Thôn làng này nằm sâu trong núi, dân cư thưa thớt, tiêu điều. Chỉ có một vài người trung tuổi vật vờ đi lại ngoài đường. Trông thấy hai người, họ cũng không có phản ứng tò mò. Ánh mắt lạnh nhạt lướt qua Cửu Châu, sau đó đi thẳng.
Trải qua một đoạn đường khá vòng vèo, cuối cùng hai người họ cũng dừng chân lại trước một căn nhà xập xệ.
Trác Miêu Điểu chỉ tay vào bên trong, hất hàm mà nói:
- Lục Nghị Phàm ở trong đó. Cô có thể vào thăm.
Bàn tay nhỏ nhắn của Cửu Châu đặt hờ trên cánh cửa, lấy hết can đảm bèn đẩy ra.
Đúng như những gì Trác Miêu Điểu đã nói, trên chiếc giường nhỏ bé, được ghép tạm bởi vài tấm gỗ chính là Lục Nghị Phàm. Anh nằm yên lặng, đôi mắt nhắm hờ, bàn chân phải bị gãy, hiện tại đã được bó lại cẩn thận. Gương mặt anh tuấn bất phàm là thế, vậy mà giờ đây lại bị trầy xước. Cửu Châu nhìn anh mà không khỏi chua xót.
Cô ngồi gục xuống bên cạnh anh, run run chạm thử lên má chồng mình, hai hàng nước mắt đã chảy tràn trên má.
- Nghị Phàm, em đã tới rồi đây!
Lục Nghị Phàm vẫn không hề có bất kì phản ứng nào cả, hơi thở đều đều, phập phồng nhẹ nhàng.
Cửu Châu nắm chặt bàn tay anh, lau lau nước mắt trên mặt. Được gặp lại Lục Nghị Phàm như thế này, đây chính là điều cô cảm thấy hạnh phúc nhất.
Lộp bộp...
Phía ngoài cửa chợt truyền tới tiếng giày cao gót nện trên mặt đất. Cửu Châu xoay người nhìn lại, thâm tâm lập tức chết sững:
- Hương... Hương Diên???