• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 12: Tôi tìm cậu Trương




Khi Phương Thủy Y tới phòng khách nhà họ Phương, bên trong đó náo nhiệt vô cùng, một đám người vui vẻ nói truyện, trông vô cùng hòa thuận ấm áp.



“Lẽ nào Trương Trần nói đúng, bọn họ cảm thấy có giam giữ bác hai cũng vô dụng, cộng thêm việc Trương Trần quen biết Vương Hiển Chi nên đã thả người rồi?”



Phương Thủy Y chưa bước vào cửa là đã nghe thấy được những tiếng nói ở bên trong, mặc dù có phần ầm ĩ nhưng cô vẫn có thể phân ra được đa phần đều là mấy lời khen mình.



“Lần này thật may có cậu Triệu, đương nhiên còn có cả cô con gái ngoan của chú ba nữa. Tôi nói không sai mà!”



Vừa vào trong, Phương Thủy Y đã nhìn thấy Phương Thiên Quang rót trà cho bà cụ Phương, tung hết lời hoa mỹ, nịnh nọt cho Phương Thiên Bàng nghe.



Khi trông thấy Phương Thủy Y bước vào, Phương Thiên Quang đi ra đón tiếp, đây đúng là chuyện chưa có bao giờ.



“Ha ha, Thủy Y, cháu gái ngoan của bác, mau ngồi đi! Vẫn là cháu có thể diện lớn, nói cậu Triệu đích thân ra mặt để nhà họ Tôn thả bác ra”.



“Cậu Triệu, Triệu Ngọc Sinh?”, Phương Thủy Y ngơ ngác.



Phương Thiên Quang chẳng thèm để tâm đến chuyện đó. Ông ta bị nhốt ở nhà họ Tôn mấy ngày, quả thực ngột ngạt muốn chết. Ở đây, ông ta là một ông chủ chém gió phần phật, lúc ở nhà họ Tôn thì ông ta chỉ là một con chó ngoan ngoãn, người ta trừng mắt một cái, ông ta chẳng dám cả xì hơi.



Buổi trưa, khi hai người Trương Trần vừa mới rời khỏi chưa lâu, Tôn Khuê Minh nghe theo lời của Vương Hiển Chi, chỉ cần là những chuyện liên quan đến Trương Trần thì đều bỏ qua.



Có lẽ là vì trả ân tình nên khi Triệu Ngọc Sinh biết được chuyện này, hắn ta ngăn Tôn Khuê Minh đang muốn đến nhà họ Phương, nói rằng chỉ cần để hắn đại diện đi là được rồi.



Tôn Khuê Minh lăn lộn bao nhiêu năm, lẽ nào không biết được chút ý đồ nhỏ nhoi của Triệu Ngọc Sinh, kiểu gì cũng phải thả người, thôi thì trả nốt chút ân tình cho người ta, Tôn Khuê Minh cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền.



Chính vì thế mới có chuyện Phương Thiên Quang cho rằng Triệu Ngọc Sinh ra mặt giúp mình.



“Ha ha, Thiên Bàng nói không sai, xem ra cậu Triệu vẫn nghĩ tới đoạn duyên phận này, trái tim vẫn hướng về phía Thủy Y!”, bà cụ mỉm cười, nếp nhăn trên mặt càng lộ rõ hơn, bà ta vẫy tay nói: “Y Y, đến chỗ bà nội ngồi!”



“Vâng, bà nội!”, Phương Thủy Y có chút lóng ngóng. Bà cụ đúng là thay đổi như chong chóng, nhưng ngay sau đó, một câu nói đầy bất ngờ lại thốt ra từ miệng của bà ta.



“Thủy Y à, trước khi cháu tới, chúng ta đã bàn bạc rồi. Cháu có tài như vậy, chỉ nhận chức trưởng phòng nhân sự nhỏ nhoi thật là thiệt thòi mà. Chúng ta quyết định dự án mới thành lập của nhà họ Phương sẽ do cháu phụ trách toàn bộ”.



“Dự án mới, lẽ nào là chuyện cải tạo tòa Thành Cổ?”, Phương Thủy Y kinh ngạc hỏi.



Tòa Thành Cổ không phải nơi ai muốn cải tạo là có thể cải tạo. Bên trên đầu tư vào dự án này rất nhiều tiền, đây hoàn toàn là một miếng thịt béo bở. Nguyên do cũng rất đơn giản, tòa Thành Cổ là di tích lịch sử, hơn mười năm trước đã được công nhận là di sản văn hóa cổ đại rồi.



“Bà nội, dự án này lớn quá! Cháu không được, cháu thực sự không làm được!”, Phương Thủy Y vội lắc đầu. Lúc này, cô vẫn còn đang ngơ ngác, từ lúc bước vào cửa đến giờ, cô chưa rõ là chuyện gì đang xảy ra, đến cả cơ hội mở miệng hỏi bác hai của cô ra ngoài kiểu gì cũng không có.



“Sao lại không được, chuyện này nhất định phải do cháu phụ trách, người có năng lực thì nên làm nhiều, cháu chịu khó chút đi!”



“Đúng vậy Y Y, lúc trước nhà họ Phương không đối xử tốt với cháu, nhưng giờ khác rồi, chẳng phải cháu sắp ly hôn với Trương Trần sao? Mà lần này, Triệu Ngọc Sinh lại vì cháu mà cứu bác hai ra, vậy là đủ thấy tấm lòng của người ta rồi”.



“...”



Từ lời nói của mọi người, Phương Thủy Y đã dần hiểu ra mọi chuyện. Bảo sao, cô vừa bước vào cửa, miệng của đám người này như được phết mật vậy, tình cảm bỗng trở nên nồng hậu, thì ra chỉ vì một tên Triệu Ngọc Sinh.



“Việc bác hai được thả ra ngoài không hề liên quan gì tới Triệu Ngọc Sinh cả!”, Phương Thủy Y hơi nhíu mày, cao giọng nói. Lúc đó cô cũng có mặt, cô biết rõ mọi chuyện nhất!



“Thủy Y, đừng có nói bừa, nếu không phải cậu Triệu thì có thể là ai chứ, cho dù ông cụ Tôn có khỏe lại, bọn họ sẽ dễ dàng thả người ra sao?”



Bà cụ phải nhíu chặt mày, sau đó thấp giọng nói: “Hai ngày qua cháu vất vả rồi, cháu đi về nghỉ ngơi trước đi. Sáng mai tìm cơ hội nói chuyện với cậu Triệu xem lần này làm thế nào để lấy được dự án cải tạo tòa Thành Cổ với giá thấp nhất!”



“Chuyện này cũng liên quan tới Triệu Ngọc Sinh?”



“Hừ, con cho rằng không cần nhờ Triệu Ngọc Sinh, nhà họ Phương chúng ta vẫn có cơ hội tiếp cận với dự án lớn như vậy sao?”, Phương Thiên Bàng cũng không hài lòng nhìn cô con gái của mình và hừ một tiếng.



Lúc này, Phương Thủy Y đã hoàn toàn hiểu ra rồi. Lần trước, công cứu bà cụ Phương bị bác hai cướp mất, công lao lần này lại bị Triệu Ngọc Sinh giật về phía mình.



Cô nhìn đám người họ hàng máu mủ của mình, lớn tiếng chất vấn: “Lần này bác hai có thể bình an vô sự mà ra ngoài đều là nhờ công của Trương Trần. Khi ấy, bác gái cũng có ở đó, lẽ nào bác ấy không nói với mọi người sao?”



“Thưa gia chủ, bên ngoài có người dẫn theo hơn mười người cường tráng mặc vest, bọn họ....”



Đột nhiên, quản gia trang viên nhà họ Phương thở hổn hển chạy vào, vậy nhưng còn chưa nói xong, một người đàn ông trung niên đã bước ngay theo sau.



Ông ta mặc một bộ vest màu trắng, bộ râu của ông ta được cắt tỉa cẩn thận, ấn đường để lộ ra khí chất phi phàm. Bất kỳ ai nhìn vào cũng biết người này không hề tầm thường.



“Tôn Khuê Sơn, kính chào bà Phương!”



Người tới cười nhẹ một tiếng rồi mở lời với bà cụ Phương.



“Bùm”, mọi người chỉ cảm thấy đầu mình như nổ tung, không ít người vỗ ngực thở phào, cảm thấy may mắn vì miệng không đi chơi xa, chưa lên tiếng quát mắng người đàn ông đột nhiên xông vào nhà họ Phương này.



Có thể không ai biết rõ ông ta trông như nào, nhưng cái tên Tôn Khuê Sơn chẳng khác nào sấm rền bên tai.



Tôn Khuê Sơn là con trai cả của ông cụ Tôn. Khi ông cụ Tôn không có mặt, cả nhà họ Tôn do ông ta làm chủ, đến cả Tôn Khuê Minh lắm trò nhiều mưu cũng phải nghe theo ông ta.



“Ha ha, Tôn, ông chủ Tôn, anh Tôn....”



Mặt bà cụ Phương đông cứng lại, đổi mấy cách xưng hô vẫn cảm thấy không thích hợp, tim của bà ta như nhảy lên tận trên cổ họng. Tôn Khuê Sơn này lại tự mình đến nhà họ Phương, lẽ nào chuyện thả người là giả, lần này tới để ra thông báo cuối cùng sao?



Bà cụ Phương còn như vậy thì khỏi cần nói tới người trong cuộc là Phương Thiên Quang nữa.



“Mau, mau lấy ghế cho anh Tôn ngồi!”, bà cụ Phương cười gượng một tiếng, nhìn Tôn Khuê Sơn đầy lo sợ. Nếu như Tôn Khuê Sơn muốn, ông ta chẳng cần tốn nhiều sức cũng có thể cho cả nhà họ Phương thành ăn mày chỉ trong một đêm.



“Ha ha, không cần đâu, tôi đến để nói chuyện nghiêm túc. Về chuyện đứa em trai tôi giam giữ người nhà họ Phương, tôi xin được tạ lỗi tại đây. Trong nhà quá nhiều chuyện, khi ấy không có thời gian quản, để nó làm ra chuyện mất dạy như vậy. Mong bà Phương bỏ qua cho!”



“Ha ha, không, không sao!”, bà cụ cố rặn ra một nụ cười. Tên Tôn Khuê Sơn này nổi tiếng là khẩu phật tâm xà, ông ta càng khách sáo, bà cụ càng lo sợ trong lòng.



Hai người bọn họ hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp, vậy nên bà cụ Phương sẽ không ngây thơ cho rằng một nhân vật lớn như này đến nhà họ Phương chỉ đơn giản là để xin lỗi.



“À, đúng rồi, không biết cậu Trương - Trương Trần có ở đây không, tôi tới để tìm cậu Trương!”



Nói khách sáo vài câu, Tôn Khuê Sơn trực tiếp nói rõ mục đích tới đây.



Ông ta đã nắm được mọi việc xảy ra. Vương Hiển Chi thì không để ý đến chuyện này, mặc kệ nhà bọn họ tự thu dọn hậu quả, còn Tôn Khuê Minh suýt chút nữa đánh Trương Trần một trận tơi bời. Hết cách, ông ta chỉ đành tự mình ra mặt, dù sao chuyện lớn như này cũng không thể cử người vai vế thấp trong nhà tới được, nếu không sẽ không bày tỏ được thành ý của nhà họ.



“Trương Trần? Các anh tìm cậu ta làm gì? Quả thật chuyện này có liên quan đến cậu ta! Không phải cậu ta đã đến nhà anh để chuộc tội rồi sao?”, bà cụ không hiểu gì nói, sau đó nhìn Phương Thủy Y.



“Thủy Y, chuyện này là sao, không phải cháu cũng đi theo sao?”



“Bọn họ tới rồi, có điều xảy ra chút chuyện giữa chừng!”, Tôn Khuê Sơn cố nín nhịn nói một câu. Đã biết được cô gái trước mặt đây là vợ của Trương Trần, ông ta cũng không thèm để ý đến bà cụ Phương nữa.



Khen Phương Thủy Y vài câu, Tôn Khuê Sơn mới đề nghị Phương Thủy Y dẫn đường. Nghe thấy thế, trái tim của cô đập liên hồi, có chút sợ hãi nhìn Tôn Khuê Sơn, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.



“Anh Tôn, anh Tôn, nhà chúng tôi rất xin lỗi về chuyện của ông cụ Tôn, đây đều là do Trương Trần gây ra, Thủy Y sắp ly hôn với cậu ta rồi. Chuyện lần này đã không còn liên quan gì tới nhà họ Phương nữa, anh bỏ qua cho Thủy Y với. Bây giờ con bé là bạn gái của Triệu Ngọc Sinh”.



Bà cụ Phương cứ nghĩ rằng Tôn Khuê Sơn muốn đưa Phương Thủy Y đi, trong lúc cấp bách, bà ta đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Trương Trần, sau đó nhắc đến tên Triệu Ngọc Sinh với hy vọng có thể bảo vệ được nhà họ Phương.



“Sắp ly hôn?”, Tôn Khuê Sơn hơi nhíu mày, lần này ông ta chẳng thèm trả lời nữa. Không phải do Trương Trần thì bước vào phòng khách này sẽ không chỉ có mình ông ta. Nếu đã làm rõ mối quan hệ rồi, ông ta cũng lười đáp lại nữa.



“Cô Phương, chúng ta đi nhanh lên. Tôi có việc gấp cần cậu Trương giúp đỡ!”, Tôn Khuê Sơn giục một câu, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng khách.



Phương Thủy Y gật đầu, vội vã đi theo.



“Ai nói cho tôi biết chuyện này rốt cuộc là sao?”, sau một lúc, bà cụ Phương nhìn về phía Phương Thiên Quang và hỏi.



Bà ta không phải kẻ ngốc. Từ lúc Tôn Khuê Sơn vào cửa đến khi đi ra chỉ vỏn vẹn khoảng ba phút nhưng thái độ trước sau khác biệt rất rõ. Nhất là câu nói chẳng chút che đậy ngay sau cùng “tôi có chuyện cần cậu Trương giúp đỡ”.



Từ khi nào mà tên bất tài vô dụng kia lại giỏi đến mức khiến Tôn Khuê Sơn - một trong những trụ cột của nhà họ Tôn, ông lớn trong giới kinh doanh phải thốt ra chữ nhờ vả chứ?



Đám người ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ cũng cảm thấy rất bí bách. Ai là người rõ nhất chuyện này thì chắc chắn đó sẽ là Phương Thiên Quang đi ra từ nhà họ Tôn rồi.



Đột nhiên, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về Phương Thiên Quang.



“Con... con thật sự không biết gì!”, Phương Thiên Quang gãi đầu lúng túng nói. Dường như trong chuyện này có gì đó mà ông ta không rõ.



“Gọi Vương Diễm qua đây cho mẹ. Để nó đi theo làm cảnh sao? Về rồi mà có chuyện gì cũng không chịu nói!”, bà cụ Phương tức giận đập bàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK