• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 12: Kẻ đứng đầu sa lưới




Đối với loài người quen sống trong môi trường rộng rãi và có ánh sáng thì đường cống thoát nước chật hẹp, tối tăm đương nhiên là nơi có đầy nguy hiểm không thể biết trước. Hơn nữa, loài vật mà chúng tôi sắp phải đối diện không phải là những con vật nhỏ bé như con chuột hay gián, mà là một quái vật đáng sợ có thể quật chết ba nhân viên phòng chữa cháy trong nháy mắt.



Những tiếng phì phò nho nhỏ cho chúng tôi biết, con quái vật đang ở gần đây. Loài rắn tuy không có mũi với đúng nghĩa đích thực của nó, nhưng bằng chiếc lưỡi rất nhạy và cơ quan hỗ trợ nên vẫn có khứu giác nhạy bén như loài chó. Tôi nghĩ, con rắn yêu quái này có lẽ cũng như vậy. Tiếng phì phò mỗi lúc một rõ. Rõ ràng là mùi lưu huỳnh trên người chúng tôi đã làm nó chú ý, hơn nữa nó sẽ không bỏ chạy, mà ngược lại sẽ lần ra theo mùi thấy được. Có lẽ, nó đã bị cái mùi nồng nặc ấy chọc giận. Nếu thế, trò vui cũng khá hay đây!



Tuyết Tình chĩa nòng súng về phía trước, sẵn sàng nhả đạn. Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ: khí mê tan! Rồi lập tức nhìn lên dụng cụ đo không khí, đúng như tôi đã nghĩ, hàm lượng khí mê tan trong này rất cao, chỉ cần một đốm lửa sẽ dẫn tới nổ tung!



"Đừng nổ súng, sẽ dẫn tới nổ khí mê tan đấy!" Tôi nói to với Tuyết Tình.



Tuyết Tình hơi ngây người một chút, chứng tỏ vừa rồi cô ấy đã không chú ý đến điều này. Tiếng phì phò đã rất rõ, rất có thể quái vật sẽ lập tức xuất hiện trước mặt chúng tôi, nhưng trong tình huống không được nổ súng, không biết chúng tôi phải đối phó với nó như thế nào?



"Để tôi!" Trăn Trăn định đẩy tôi và tiến về phía trước, nhưng trong khoảng không gian chật hẹp của đường cống thì không thể nào làm như vậy được. "Rút lui! Lùi về chỗ rộng hơn rồi hãy tính." Trong tình huống như lúc này, cho dù Trăn Trăn có dùng chiếc rìu cứu hỏa trong tay chém chết con yêu quái, thì tính mạng của tôi và Tuyết Tình cũng khó mà bảo toàn được, trong khi chưa



có cách giải quyết thì chỉ nên tháo chạy để bảo toàn tính mạng.



May mà đường cống thoát nước tuy chật hẹp, nhưng vẫn đủ để tôi quay người lại. Tuy nhiên, đúng lúc tôi định quay người lại thì phía cuối của đường cống xuất hiện một sinh vật màu trắng! Toàn thân nó trắng như tuyết, nhưng đôi mắt thì lại toát ra ánh sáng màu đỏ ma quái, trong bóng tối trông tựa như hai viên hồng ngọc đỏ như máu. Thân dưới là một chiếc đuôi rắn to dính đầy bùn đất, thân trên trông giống như hình người đầu rắn, cổ rất dài, chiếc lưỡi đỏ lòm liên tục thè ra. Nó chính là hung thủ giết chết ba nhân viên phòng chữa cháy, con rắn yêu quái là mấu chốt dẫn đến một loạt sự việc!



"Đừng đi đường thẳng, rẽ vào chỗ ngoặt!" Tôi đẩy mông của Trăn Trăn đi về phía trước, lúc bình thường mà như vậy, cô ấy không giết chết tôi mới là chuyện lạ. Việc di chuyển của loài rắn trên đường thẳng rất nhanh, và với kiểu di chuyển bằng cúi đầu khom người như chúng tôi chắc chắn không thể nào bằng nó, nên chỉ còn cách liên tục ngoặt rẽ thì mới có thể đẩy xa khoảng cách với nó.



May mà, đường cống thoát nước có nhiều lối thông, cứ cách một đoạn thì lại có một ngã rẽ. Nhưng nếu cứ đi bừa mà không lựa thì sẽ rất dễ lạc đường. Quả nhiên, sau khi chạy một lúc, tuy chúng tôi không bị con yêu quái ấy đuổi kịp, nhưng do Trăn Trăn dẫn đầu nên chúng tôi không sao tìm được một chỗ có không gian rộng hơn để quyết sống mái với con yêu quái. Thế rồi đúng



lúc đó, chiếc chân phải đáng ghét của tôi lại giở chứng, khiến tôi mất trọng tâm và té nhào xuống, khiến người gần như ngập trong dòng nước bẩn. Khi Trăn Trăn kéo tôi đứng dậy thì khoảng cách giữa chúng tôi và con rắn yêu quái chỉ còn chưa đầy mười mét, lại còn đối đầu với Tuyết Tình đang lăm lăm súng trong tay, chỉ cần lúc này nó chồm lên thì dù Tuyết Tình có nổ súng hay không thì chúng tôi cũng chỉ còn một đường chết, chỉ khác là nếu nổ súng thì con quái vật ấy cũng sẽ chết theo, còn nếu không nổ súng thì nó lại được một bữa no nê.



Trong lúc hoảng hốt, bỗng nhiên tôi phát hiện ra một điểm rất lạ lùng là con rắn yêu quái ấy hình như chỉ nhìn chăm chăm vào khẩu súng trong tay Tuyết Tình, ánh mắt không chứa vẻ hung ác của loài dã thú thông thường, mà là cái nhìn hiếu kỳ như của một đứa trẻ. Theo lý thuyết khả năng nhìn của loài rắn rất kém, nó chỉ nhìn được trong chừng một mét, còn khoảng cách bây giờ giữa chúng tôi và nó là tám, chín mét, lẽ ra nó không nhìn thấy chúng tôi mà chỉ phán đoán vị trí của chúng tôi dựa vào nhiệt lượng và mùi toát ra từ trên người chúng tôi.



Thị lực của con rắn yêu quái này không thoái hóa hoàn toàn, rất có thể là vì nó có một bộ phận gien của loài người, và tất nhiên cũng sẽ có một phần đặc tính của loài người, cũng có nghĩa là nó cũng rất hiếu kỳ trước các loại súng ống như một đứa trẻ chục tuổi. Nghĩ đến đây, trong đầu tôi bỗng nảy ra một cách rất mạo hiểm nhưng cũng là cách duy nhất có thể thực hiện được, tôi lập tức nói với Tuyết Tình: "Ném khẩu súng cho nó!"



Tuyết Tình ngớ người, nhưng không hỏi gì, mà ném khẩu súng về phía con rắn yêu quái như lời tôi. Đúng như tôi dự liệu, con rắn yêu quái lập tức đón lấy, rồi mân mê, thậm chí chĩa nòng súng vào mắt mình. "Nó sao vậy?" Trăn Trăn không hiểu, hỏi.



"Mặc kệ nó, chạy nhanh thôi!" Dựa vào sự ghi nhớ đối với tấm bản đồ, tôi bảo Trăn Trăn đi về phía miệng cống thoát nước. Có lẽ vì bữa trưa đã ăn ba quả tim của những cảnh sát phòng chữa cháy, nên con rắn yêu quái không mấy hứng thú trước những "con mồi" như chúng tôi, mà cứ mải mê nghịch khẩu súng K54 - món đồ chơi duy nhất của nó từ trước đến nay.



Rút chạy đến khu vực miệng cống, địa hình tương đối rộng rãi và cũng là nơi chúng tôi có thể đứng thẳng người lên, chúng tôi cảm thấy an toàn hơn đôi chút, nhưng con rắn yêu quái hình như không còn đuổi theo nữa.



"Chúng ta mặc con rắn yêu quái ấy sao?" Trăn Trăn hỏi.



"Rời khỏi nơi đây rồi hãy tính." Tôi vừa quay đầu lại nhìn đường cống mà chúng tôi vừa đi qua, vừa đưa tay đẩy Trăn Trăn, ra hiệu cho cô rời đi, nhưng không hiểu sao bàn tay tôi lại để lên một chỗ rất mềm mại. Dù cách một lần áo, nhưng tôi vẫn cảm nhận thấy rằng bàn tay của tôi đã chạm vào ngực của cô ấy!



Dù cách rất nhiều lớp trở ngại như găng tay, áo phòng hộ, áo lót ngực, nhưng dựa vào cảm giác của bàn tay tôi vẫn có thể rút ra kết luận: áo ngực cỡ C! Tuy về độ to nhỏ có thể kém Tuyết Tình, nhưng cũng không đến nỗi nào, nên tôi khẳng định là cỡ C.



Có điều rút được ra kết luận thì cũng phải trả giá, đầu tiên Trăn Trăn kêu ré lên một tiếng, tiếp đó gào lên hết sức tức giận: "Muốn chết phải không! Dám chạm vào người tôi à!" Tiếp đó là đưa ra một cái tát may mà cái tát ấy rơi xuống chiếc mũ phòng hộ, nhưng cũng đủ làm tôi loạng choạng và nổ đom đóm mắt, đất dưới chân chao đảo. Nhưng rồi một tiếng nổ lớn như tiếng sấm rền cho tôi biết, mặt đất đúng là đang chấn động, hơn nữa còn rất mạnh.



Tuyết Tình cảm thấy điều khác thường đó đầu tiên nên kéo Trăn Trăn rồi cùng nằm phục xuống. Hầu như cùng lúc, tất cả mọi ngóc ngách của đường cống thoát nước đều bắn vọt những dòng nước bẩn lên đồng thời tỏa ra một luồng nhiệt nóng. Chúng tôi bị vùi trong dòng nước bẩn, khó khăn lắm mới bò dậy được, nơi này có thể đổ sập xuống đến nơi rồi, không thể chần chừ thêm



được nữa, vì thế chúng lập tức rời khỏi chỗ đó.



Khi chúng tôi ra khỏi miệng cống thoát nước thì trăng sáng đã lên cao, tuy mặt trăng không tròn lắm, nhưng tôi lại cảm thấy rất đẹp. Đến cả Vĩ Ca - người không mấy làm người khác yêu quý dường như cũng trở nên dễ ưa hơn hẳn dưới ánh trăng, khiến tôi không kìm được chỉ muốn ôm lấy anh ta một cái. Thế nhưng, anh ta lại không đón nhận mà bịt mũi lùi ra rõ xa.



"Anh A Mộ, anh hãy cởi chiếc áo phòng hộ đó ra đã!" Miêu Miêu đưa khăn giấy cho tôi, lúc đó tôi mới sực nhớ ra rằng toàn thân mình dính đầy vết bẩn hôi thối. Chúng tôi cùng cởi bỏ quần áo phòng hộ và dùng khăn giấy lau sạch vết bẩn trên mặt xong, Trăn Trăn bèn hỏi tôi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.



Tôi cười, đáp: "Yêu quái đã cho nổ tung đường cống thoát nước. Nó nghịch khẩu súng, sớm muộn gì cũng sẽ chạm vào cò súng, mà một khi súng bị bóp cò thì sẽ dẫn đến nổ khí mê tan trong đường cống. Cho dù nó có là rắn tiên gì đi nữa thì vụ nổ lớn như vậy cũng sẽ làm cho nó tan xác."



"Cái gì? Rắn tiên chết rồi à?" Lục Thúc đột nhiên xuất hiện từ phía sau rừng long não bên cạnh tôi. "Chú đi tuần đến tận chỗ này làm gì thế?" Trăn Trăn hỏi một cách ngốc nghếch. Dù là kẻ ngốc cũng nghĩ được ra rằng Lục Thúc đột ngột xuất hiện ở đây không đơn giản là việc đi tuần.



Quả nhiên, Lục Thúc nhào về phía tôi, ôm chặt lấy, há miệng ra định cắn vào cổ tôi. Vì sự việc xảy ra quá đột ngột nên tôi không kịp tránh. Để tránh bị ông ta cắn vào cổ, tôi chỉ còn cách đưa tay ra chặn theo bản năng, may mà chất vải của chiếc áo tôi mặc trên người khá dai, nên mới không bị ông ta cắn rách, nhưng cơn đau dội lên từ cánh tay cho thấy, nếu chậm mấy giây nữa thì chắc chắn sẽ bị ông ta cắn rách da thịt. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, dù là người khỏe như Trăn Trăn cũng không kịp kéo ông ta ra, Tuyết Tình thì lại không còn súng trong tay, Miêu Miêu và Vĩ Ca lại càng không giúp gì được. Lúc này, muốn sống chỉ còn cách dựa vào chính mình, nên biết là một khi răng của ông ta đã cắn rách da thịt tôi thì cũng là lúc tôi về chầu tiên tổ, vì rất có khả năng ông ta chính là kẻ giấu mặt trong bóng tối đích thực!



Tôi đưa tay xuống thắt lưng, định lấy túi lưu huỳnh còn lại, nhưng túi lưu huỳnh lại để trong túi đựng dụng cụ, còn cái túi đựng dụng cụ thì lại đang ở trên chiếc áo phòng hộ mà tôi đã cởi ra. Trong giây phút sống chết chỉ gang tấc, tôi làm gì còn thời gian mà mở cái túi đựng dụng cụ đó nữa, may mà ông trời cũng chưa tiệt đường của tôi, trong túi quần của tôi vẫn còn một vật bảo vệ tính mạng, đó là chiếc bình xịt hơi cay.



Tôi rút chiếc bình ra, xịt liên tiếp vào mặt Lục Thúc. Ông ta lập tức kêu lên thảm thiết, rồi đưa hai tay ra bưng lấy mắt, lùi về sau, Trăn Trăn và Miêu Miêu lập tức xông lên đè ông ta xuống đất và còng tay lại. "Ông mới chính là kẻ giấu mặt trong bóng tối? Người mà trước khi chết Hạ



Vũ Lam nói đến không phải là hiệu trưởng Lục mà chính là ông - Lục Thúc!"



mặc dù tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên về những suy đoán của mình, nhưng ngoài điều đó ra, tôi thực sự không nghĩ ra Lục Thúc còn có lý do gì để tấn công tôi.



Ông ta muốn trả thù cho con mình.



Lục Thúc bị hơi cay của chiếc bình xịt làm cho nhức mắt vẫn chưa thôi rên rỉ, và không đáp lại những lời của tôi. Tôi hỏi xin Miêu Miêu một chai nước uống không màu, làm sạch hơi cay trên mặt ông ta, sau đó cho phép ông ta ngồi dậy trả lời những câu hỏi của tôi.



"Hết rồi, hết rồi, hết tất cả rồi! Tiên nhi đã chết rồi, tất cả cũng đã hết rồi..."



Những dòng nước mắt lăn trên khuôn mặt nhăn nheo của Lục Thúc, chỉ trong phút chốc mà trông ông ta già hẳn đi. Ông ta kể lại cho chúng tôi đầu đuôi câu chuyện trong trạng thái như đang mơ, khi nhắc đến một chỗ nào đó có khi nở một nụ cười ngây ngô và hạnh phúc, có lúc thì lại khóc với vẻ đau khổ:



Ba mươi năm trước, tất cả những chuyện này đều là vì ba mươi năm trước, bọn ông An tìm thấy ngôi nhà của bạch xà tiên. Thực ra, khi bọn ông An giết thịt con bạch xà, tôi cũng ăn thịt cùng họ, hơn nữa, ông An lôi từ trong bụng nó ra không chỉ có một mà là hai cái mật, một to một nhỏ. Ông An và những người anh em coi tôi như khách nên họ đã mời tôi ăn chiếc mật to, trước tình cảm khó từ chối ấy, tôi đã ăn. Nếu lúc đó tôi không ăn chiếc mật ấy thì có lẽ đã không xảy ra những chuyện sau đó, vì đó không phải là mật rắn mà là "nội đan" của bạch xà tiên. Nơi mà bọn ông An phát hiện ra thực ra không phải là huyệt mộ của người, mà là nơi bạch xà tĩnh tu. Bạch xà đã tu luyện hàng ngàn năm rồi, nếu không bị bọn họ phát hiện ra thì việc trở thành tiên chỉ là chuyện sớm muộn. Đáng tiếc là cuối cùng thì nó cũng không thoát khỏi số kiếp. Sau khi tôi ăn một phần thịt của bạch xà tiên, vốn dĩ tôi cũng sẽ giống như bọn ông An, bị chất độc hãm hại, cuối cùng thì chết bởi các loại bệnh về đường tiêu hóa như ung thư dạ dày. Điều may mắn là tôi đã nuốt nội đan của bạch xà tiên, mà nội đan thì có thể giải được hàng trăm loại độc dược nên tôi mới sống đến hôm nay.



Sau khi bọn ông An lần lượt ra đi, tôi thường xuyên mơ thấy bạch xà tiên từng bị chúng tôi ăn, trong giấc mơ nó đã nói với tôi tất cả rằng bọn ông An chết như vậy là do họ tự chuốc lấy, còn nói rằng nếu tôi không nghe theo những gì nó bảo để nó sống lại dưới một hình hài mới thì nó sẽ không tha cho tôi. Việc mà nó bảo tôi làm rất đơn giản, đó là tiếp tục ở lại trường Đại học y, chờ đến khi có một cô gái tên là Dạ Tiểu Lầu xuất hiện.



Và như vậy tôi tiếp tục ở lại trường Đại học y gần hai chục năm nữa và cuối cùng cũng chờ được đến khi Dạ Tiểu Lầu xuất hiện. Khi tôi nhìn thấy cô ấy lần đầu tiên, thì lập tức thấy trái tim trong lồng ngực đập rộn ràng, trong khi ấy, sau khi nuốt nội đan suốt hơn hai mươi năm tôi không hề cảm thấy có chút hứng thú gì đối với bất cứ người phụ nữ nào. Tôi biết là mình đã yêu cô ấy rất sâu sắc. Nhìn thấy Dạ Tiểu Lầu xong, một lần nữa bạch xà tiên lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi, nó bảo tôi phải quan hệ với Dạ Tiểu Lầu, để cô ấy mang thai thân pháp cho nó. Nhưng chuyện đó với tôi thực sự rất khó khăn, vì lúc đó Dạ Tiểu Lầu đang độ tuổi hoa tuổi ngọc, hơn nữa lại còn xinh đẹp hơn hẳn người khác, có không biết bao nhiêu chàng trai theo đuổi. Trong khi ấy, tôi là một ông già đã gần năm mươi tuổi, chẳng có quyền lực cũng chẳng có của cải, làm sao mà khiến cô ấy để mắt đến được? Nhưng, bạch xà tiên đã nói với tôi: "Bố của cô ta đã nuốt tiên đan của ta, và đã quan hệ với vợ rồi dẫn đến có thai Dạ Tiểu Lầu khi trong người đã có linh



khí của ta, vì thế trong người cô ta cũng có linh khí của ta, ngươi vừa nhìn thấy cô ấy đã lập tức phải lòng đó là vì sự hấp dẫn lẫn nhau của linh khí trong người các ngươi. Tình trạng của cô ta cũng giống như ngươi, ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy ngươi thì cũng đã yêu ngươi rồi."



Sự thật đúng như lời bạch xà tiên nói, Tiểu Lầu cũng có tình yêu sét đánh đối với tôi, tuy chuyện này khiến tôi không thể tưởng tượng nổi. Một nữ sinh viên xinh đẹp yêu một bảo vệ vừa già nua vừa xấu xí, đúng là một chuyện nực cười. Để tránh cho cô ấy không bị người khác cười chê, tôi đã bảo cô ấy giấu kín quan hệ giữa chúng tôi. Nhưng cô ấy vẫn không thể giấu đến cùng được mà đã nói cho mấy người bạn cùng phòng biết. Hơn nữa, trong mơ bạch xà tiên cũng nói với tôi rằng, sau này sẽ có lúc cần đến ba người ấy, vì thế tôi đã bảo Dạ Tiểu Lầu lén cho máu của tôi vào trong bình nước uống. Nội đan của bạch xà tiên khiến cho máu của tôi trở nên rất thần kỳ, tuy nó có thể tăng cường thể chất của con người nhưng lại cũng khiến người ta nghiện



như hê rô in. Tôi đã lợi dụng điều này để khống chế bọn họ. Sau này, giáo sư Tiêu tình cờ phát hiện được mối quan hệ giữa chúng tôi, tôi đành liều cũng dùng máu của mình để khống chế ông ấy như vậy. Lúc đó, tôi không ngờ được rằng, ông ấy có thể giúp tôi được nhiều việc như vậy trong những ngày tháng sau đó. Sau mười tháng mang thai, bạch xà tiên cuối cùng đã có lại được thân pháp như ý, nhưng mọi bi kịch cũng bắt đầu từ đó...



Bạch xà tiên để nhanh chóng lấy lại được pháp lực, đầu tiên thì hút máu của Tiểu Lầu và ba cô gái kia, ba tháng sau thì lại đòi ăn ngón tay người để giúp nó lột da, sáu tháng sau thậm chí đòi ăn tim của người sống! Để thỏa mãn cho dục vọng của nó, tôi đã lừa gạt các cô bạn cùng phòng với Dạ Tiểu Lầu hết lần này đến lần khác, thậm chí lừa gạt cả Tiểu Lầu nữa, tôi nói với bọn họ rằng, chờ đến khi bạch xà tiên lớn lên thì sẽ cho họ rất nhiều lợi lạc, có thể làm cho họ trường sinh bất lão, có thể làm cho họ được hưởng phú quý giàu sang, bọn họ rất tin tưởng và không chút hoài nghi, không những đồng ý giết người mà thậm chí còn sẵn sàng hy sinh tính mạng của mình.



Việc sống chết của người khác thế nào tôi không quan tâm, tôi chỉ quan tâm đến Tiểu Lầu, vì thế tôi cố ý sắp đặt cho cô ấy rời khỏi trường Đại học y - chốn đầy thị phi, không ngờ vì thế mà đã làm hại cô ấy...



Sau khi Tiểu Lầu chết, bạch xà tiên là tất cả trong cuộc sống của tôi, vì suy cho cùng trên danh nghĩa nó là đứa con của tôi và Dạ Tiểu Lầu, vì nó tôi tiếp tục ở lại làm bảo vệ của trường Đại học y, và trải qua gần chục năm trong sự cô đơn, mãi cho tới khi cậu xuất hiện tôi mới có được một chút niềm vui.



Tôi rất cảm ơn cậu đã đồng ý chơi cờ với một ông già như tôi, mặc dù cậu làm như vậy chỉ là vì công việc, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn cậu! Song, việc điều tra của cậu mỗi ngày một mở rộng cũng đã bắt đầu mang đến mối đe dọa cho tiên nhi, vì thế trong lúc chúng ta chơi cờ tối hôm qua, khi mà cộng sự của cậu vừa ra khỏi, tôi đã nhân cơ hội đi vệ sinh gọi điện cho giáo sư Tiêu, bảo ông ấy sai quản lý Dư dụ cộng sự của cậu đi rồi sắp xếp cho Ảnh Thanh và Vũ Lam phục kích sẵn trong rừng long não. Vì tôi biết, khi không liên lạc được với cộng sự, thế nào cậu cũng tới khu rừng đó tìm cô ấy. Đáng tiếc là tôi không ngờ cậu còn có những cộng sự khác, hơn nữa còn có súng trong tay.



Khi không xử lý được cậu trong rừng, chắc chắn quản lý Dư sẽ trở thành đối tượng bị nghi ngờ, với cái tính tham sống sợ chết của bà ta thì việc khai ra giáo sư Tiêu chỉ là chuyện sớm hay muộn, vì thế tôi đã sai Nguyệt Ảnh Thanh giết chết ông ấy. Không những tôi phải giết chết giáo sư Tiêu mà còn định giết chết tất cả những ai biết chuyện này, nhưng bọn họ đều chết hết cả rồi, tôi trở thành tướng không quân. Vì thế tôi quyết định để Ảnh Thanh lại và để cho cô ta tạm thời ẩn náu dưới đường cống thoát nước, không ngờ cô ấy cũng lại bị các cậu bắt được...



Những lời khai của Lục Thúc đã giải đáp mọi câu hỏi của chúng tôi vụ án này đã bắt đầu từ việc Dạ Bình An và những người cùng làm với ông xông vào huyệt mộ nơi tĩnh tu của bạch xà tiên ba mươi năm trước, tiếp đó dẫn tới tình yêu biến thái giữa Dạ Tiểu Lầu - cô con gái mà ông ta để lại với Lục Thúc và sinh ra kẻ đầu sỏ tội ác gây ra những vụ giết người liên tiếp.



Mặc dù Lục Thúc là kẻ giấu mặt trong bóng tối của vụ án này, nhưng xét ở một góc độ nào đó thì ông ta cũng có thể được coi là một trong số những bị hại. Trong vụ án này, người đáng thương nhất không ai khác là Dạ Tiểu Lầu. Cô vốn là một thiếu nữ ngây thơ xinh đẹp nhưng vì chịu ảnh hưởng của bạch xà tiên nên đã yêu Lục Thúc - một ông già chẳng có chút hấp dẫn nào. Qua những lời lừa dối đường mật của Lục Thúc lại cứ nghĩ rằng mình cũng giống như Đức mẹ Maria, có thể sinh ra được thánh nhân, cho tới khi bị Tiểu Âu - bác sĩ trực tiếp điều trị cưỡng dâm thì lập tức lấy cái chết để giữ tròn trinh tiết. Cô là một người bất hạnh nhất và cũng là bị hại nhiều nhất trong vụ án này.



Lời Kết



Trong phòng làm việc của Giám đốc công an tỉnh.



Bên ngoài vọng đến tiếng gõ cửa, Lương Chính đẩy cửa bước vào đặt chiếc cặp hồ sơ vụ án về ma cái ở trường Đại học y xuống trước mặt Giám đốc, mặt nở nụ cười rất tươi, ngồi xuống và lập tức báo cáo: "Tội phạm chính là Lưu Lục Căn, thường được gọi là Lục Thúc, đã thừa nhận nhiều tội danh như xúi giục người khác giết người; tòng phạm Nguyệt Ảnh Thanh, tên khác là Tằng Sảnh Nghi cũng đã thừa nhận tội giết người và tấn công cảnh sát, tòng phạm Tiêu Dật



Hiên tuy không trực tiếp tham gia vào việc giết người, nhưng vì nhiều lần lấy cắp tim của các thi thể cũng đã cấu thành tội phạm, hiện đã bị Bệnh viện Nhân dân tỉnh cách chức. Có điều, lãnh đạo của bệnh viện không muốn tiếng xấu đồn ra ngoài nên đã không truy cứu, nhưng từ nay về sau có lẽ anh ta sẽ không thể làm việc trong ngành y được nữa; quản lý ký túc xá nữ Dư Chuyển Hảo tham gia vụ án này do không hiểu biết, nhưng tình tiết không nghiêm trọng, hơn nữa



đã thật thà khai báo, tích cực hợp tác trong quá trình điều tra, vì vậy xử lý bằng hình thức giáo dục, răn đe."



"Được xử lý rất tốt!" Giám đốc cầm tập hồ sơ lên lật xem một lát sau đó đóng lại, cười và nói: "Thời hạn là nửa tháng, thế mà đã có thể phá án trong ba ngày, hẳn đồng chí bí thư sẽ rất vừa lòng."



"Tôi ra thời hạn phá án cho cấp dưới chỉ là một tuần." Lương Chính nói với vẻ đầy tự tin.



"Yêu cầu nghiêm với cấp dưới là tốt, có điều cũng không nên dồn ép quá. Lần này như thế là được, để tránh con rắn yêu quái bò ra tấn công sinh viên, cảnh sát vũ trang đã ngăn không cho sinh viên đến gần các nắp cống, nếu không khi nổ khí mê tan sẽ có không biết bao nhiêu người bị thương vong. Hơn nữa, vụ nổ này đã khiến cho rất nhiều công trình xây dựng của trường Đại học y bị tổn hại ở các mức độ khác nhau, khoản tiền phải chi cho sửa chữa không hề nhỏ."



"Đó là việc của Bí thư và Sở Giáo dục, chúng ta không lo được, hơn nữa có người thì lại đang mong trường ngày nào cũng đổ, ngày nào cũng xây đấy!" "Nói cũng phải, việc ấy cứ để người khác lo. Chúng ta tiếp tục làm tốt việc của mình nhỉ!" Giám đốc sở ném cho Lương Chính một chiếc cặp hồ sơ.



Lương Chính lật xem một lúc, nói: "Người chết vì nguyên nhân nhồi máu cơ tim, mặt méo mó nghiêm trọng, trên người không có vết thương nào rõ ràng... bảy người tận mắt chứng kiến tại hiện trường đều cho biết: Người này đã bị một con ma nữ giết... Vụ án này hẳn cũng rất thú vị đây!" Nói rồi, mắt lóe lên một ánh nhìn hiếu thắng.



Hồ Sơ Các Vụ Án Kỳ Bí



Nguyên Mẫu Chân Thực Của Dị Gia Bạch Xà



Câu chuyện này lấy nguyên mẫu từ Dị gia bạch xà được phát hiện tại Chu Hải, Quảng Đông vào những năm đầu thập niên 90. Tác giả xin dành lời cảm ơn đặc biệt tới "Diều Duyên Miêu Miêu" - người đã cung cấp những tư liệu có liên quan.



Những tư liệu mà Miêu Miêu cung cấp phần lớn giống như những miêu tả trong truyện, điều khác là kiến trúc xây trên Dị gia không phải là ký túc xá sinh viên mà là một ngôi nhà ở tám tầng, và tất nhiên vị trí cũng không phải ở trường học. Trong hiện thực, những người đào móng cho Dị gia đúng là đã ăn thịt con bạch xà, nói thật lòng nếu là tôi thì tôi không dám ăn, nhưng với những người làm công việc nặng nhọc thì một bữa thịt rắn ngon rất có sức hấp dẫn.



Một bộ phận những người làm đã lần lượt chết vì các loại bệnh về đường tiêu hóa (trong truyện đã đổi thành mười tháng), tuy không loại trừ trong thịt rắn có chứa một mầm bệnh độc nào đó, nhưng cái chính không phải ở đó, mà là trong chiếc quan tài bằng đá trong một huyệt mộ kín bưng có một con bạch xà lớn đã sống không biết bao nhiêu năm và không hề động đậy, chỉ riêng điều này cũng đã rất kỳ lạ rồi. Nói thật lòng, tôi là người chuyên viết truyện về ma quỷ,



nhưng không đến mức viết ra những tình tiết bí hiểm đó theo cách hoàn toàn hư cấu.



Miêu Miêu nói, kể từ khi xảy ra việc với người công nhân đầu tiên, mỗi năm đều có người đến thắp hương, đốt nến hóa vàng mã ở địa chỉ cũ của Dị gia, cũng vì thế mà cô mới được biết đến chuyện này từ miệng của những người lớn tuổi. Nhưng kể từ khi người công nhân cuối cùng qua đời thì không còn ai đến đó để cúng bái nữa, và chuyện này dần dần trở thành truyền thuyết về hiện tượng ma quỷ thần bí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK