Mục lục
Vợ ơi, yêu lại nhé
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 124: Nghĩ cách đoạt lại trái tim cô




Trong phòng tối, Diệp Thành vẫn một mình mân mê, vuốt ve qua lại chiếc nhẫn của Từ Lạc tặng đeo trên tay anh.



Hoa văn trên mặt nhẫn và cảm giác thiết kế chỉnh thể, có thể nhìn ra được người thiết kế chiếc nhẫn này tốn bao nhiêu tâm tư trên đó.



Đáng tiếc, anh vậy mà một mực không phát hiện ra.



Diệp Thành rót một ngụm rượu vào trong cổ họng, kích thích cay nóng tràn ra ở yết hầu, trong nháy mắt khiến ý thức của anh có chút tê dại. Bước chân anh cũng có chút không vững, đứng dậy, định thay quần áo tắm rửa để ngủ một giấc.



Anh mở tủ quần áo, tất cả quần áo bên trong đều được đặt chỉnh tề, tìm sang chỗ treo áo tắm đồ ngủ, tay không ngừng lục qua lục lại, lại phát hiện mấy đồ ngủ mình từng mặc không có ở chỗ này.



Vậy thì ở đâu?



Diệp Thành khom người, đầu óc choáng váng, kéo ngăn tủ phía dưới ra.



Bên trong xếp rất nhiều quần áo không thường mặc. Diệp Thành lục mấy cái, tay lại ngoài ý muốm chạm phải thứ gì đó mềm mềm.



Anh cau mày lục thứ kia ra, đặt trước mặt vừa nhìn, hóa ra là hai bộ đồ ngủ đôi giống nhau, một bộ màu xanh lam, một bộ màu hồng, họa tiết gấu teddy nhìn vô cùng ấu trĩ, cả hai bộ đồ đều may bằng vải lông nhung chưa từng được mặc.



Diệp Thành dùng não nhớ lại, đây cũng là của Từ Lạc mua năm nào đó.



Cô khi ấy mua mấy thứ đồ ấu trĩ này, muốn cùng Diệp Thành mặc nó. Đáng tiếc, Diệp Thành khi đó, đối với mấy loại đồ này xì mũi coi thường, ngay cả động vào cũng lười động, chứ đừng nói là mặc. Hung dữ phê bình Từ Lạc một trận, Từ Lạc khi đó chán nản, cũng tự cảm thấy chính là không vui, cất luôn đồ ngủ đi, không mặc thêm lần nào nữa.



Lúc Từ Lạc rời đi, mang hết quần áo của mình đi, nhưng đồ ngủ có gấu teddy lại bị đè ở dưới đáy tủ, nên cứ thế mà bị bỏ quên.



Diệp Thành đặt bộ đồ màu hồng vào trước mặt, vuốt ve giống như bảo bối.



Nếu như anh và Từ Lạc mặc đồ ngủ này cùng nhau thì.....



Bên môi Diệp Thành câu lên một nụ cười nhẹ nhàng, hình ảnh như vậy, mặc dù ấu trĩ, nhưng nó lại hết sức khiến người ta động lòng. Anh có thể từ phía sau lưng mà ôm lấy Từ Lạc, có thể nhìn thấy gò má khẽ đỏ lên và đôi mắt dường như có ánh sao của cô.



Diệp Thành lập tức xa vào cảnh tượng này, cơ hồ không muốn tỉnh lại.



Anh giống như ôm một người, ôm chặt lấy bộ đồ ngủ màu hồng có con gấu teddy to kia. Cứ như là nếu anh ôm bộ đồ ngủ này, là có thể cảm nhận như mình đang ôm Từ Lạc trong tay, cảm nhận được một chút hơi thở của Từ Lạc vậy.



Anh hối hận, thật sự rất hối hận, hối hận hồi đó không đối xử tốt với cô, hối hận đã làm tổn thương cô sâu sắc như vậy, tới mức khiến trái tim cô cũng lạnh lẽo. Hối hận mỗi lần ném cô lại, hối hận mỗi lầm lỡ hẹn với cô, tùy hứng mà phung phí sạch sẽ tìn cảm của cô.



Hai hốc mắt Diệp Thành phút chốc liền đỏ, khóe mắt lấp lánh nước ướt át.



Anh đã khóc.



Áp đầu lên bộ đồ ngủ kia, thanh âm từ khó môi Diệp Thành run rẩy, yếu ớt, "Từ Lạc, em quay trở lại được không? Yêu lại anh đi được không...?"



Nhưng trong phòng yên lặng, không ai đáp lại. Chỉ có tiếng gió đêm lùa vào vù vù.



" Em quay về bên cạnh anh được không?" Diệp Thành dùng tay đeo nhẫn vuốt ve bộ đồ nhung kia, nức nghẹn, "anh đã hối hận rồi, anh đã hiểu trái tim mình yêu em. Cho anh thêm một cơ hội, anh sẽ đối xử thật tốt với em, thật tốt, thật tốt, anh sẽ không cô phụ em nữa, sau này mỗi lời hứa với em anh đều sẽ nhất định làm được. Từ Lạc ơi, anh nhớ em, anh thật sự rất nhớ em..." Anh trong đêm tối vừa khóc nức vừa nói một mình.



Diệp Thành mấy năm trước, lúc ăn cơm cùng mấy lão tổng trong công ty khác, bị họ hỏi về vấn đề tình cảm, từng rất lớn lối lại khinh thường nói, " Từ Lạc cô ta chỉ có như vậy thôi, cô ta cứ ra sức dán lấy tôi, cơ mà tôi tuyệt đối sẽ không thích loại người như cô ta."



Lúc ấy, Diệp Thành nói lẽ thẳng, khí hùng cỡ nào, chẳng đáng để ý. Diệp Thành hiện tại chỉ muốn đánh chết mình khi ấy cho rồi.



Thật sự anh quá khốn nạn rồi. Nếu mà khi ấy hiểu ra nhanh, nếu khi ấy nhanh chóng đối tốt với Từ Lạc, nhân lúc trái tim cô vẫn chưa lạnh, nhân lúc tình cảm của cô đối với anh vẫn còn một chút, nhanh chóng về nhà ở bên cạnh cô, đối tốt nuông chiều cô, nói không chừng, đã có cơ hội để cứu vãn rồi.



Chứ không phải như bây giờ, ôm đồ ngủ của người ta, giống như một thằng ngốc nức lên, tự thoại, điên cuồng hối hận rồi nhớ nhung trong dằn vặt.



"Cốc cốc cốc..."



Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên. Ngay sau đó giọng nói hơi già nua của bác Long cũng vang lên, " thiếu gia, cậu ngủ rồi sao?"



Nghe tiếng bác Long, Diệp Thành vội vàng lau đi nước mắt, chỉnh đốn tâm tình, treo đồ ngủ ở trên lưng ghế, đi tới mở cửa.



Ngoài cửa, bác Long đang mặc quần áo lúc ngủ, hiển nhiên là bị người đánh thức.



Bác Long đặt một cái khay vào trên bàn trong phòng ngủ của Diệp Thành, ông nói, "Cậu Hoàng Hiếu trước khi đi nói với tôi cậu đã về, còn uống rất nhiều rượu. Tôi nghĩ cậu cứ như vậy mà ngủ cũng không được, liền làm bát canh giải rượu, thiếu gia nhân lúc còn nóng, uống đi."



Diệp Thành gật gật đầu, "cảm ơn bác, tối muộn còn vất vả như vậy."



Vừa nói, cầm lấy bát canh giải rượu từng chút một uống vào. Canh ấm áp chảy đến bên trong dạ dày, dường như thoải mái một chút.



Bác Long thấy Diệp Thành uống canh, cũng yên lòng một chút. Ánh mắt xoay chuyển, ông nhìn thấy bộ đồ ngủ bằng nhung đặt trên ghế, chân mày ông hơi khiêu lên, cầm lên đồ ngủ trong tay, "đây không phải là đồ ngủ của thiếu phu nhân sao?"



Trong lòng Diệp Thành run lên, trên mặt vẫn bình tĩnh, nói, " vâng, là của cô ấy."



Bác Long giả bộ muốn cầm đồ xếp gọn gàng lại, rồi nói, "chắc là thiếu phu nhân để quên, vậy tôi cầm về, trước có dịp trả lại cho thiếu phu nhân nha thiếu gia."



Trong lòng Diệp Thành giống như bị thứ gì đó đâm trúng, rất đau, anh vội vàng kéo bác Long lại, "đừng, không cần trả đâu, cứ nói là vứt đi, không cần đưa trả cô ấy."



Bác Long càng ngạc nhiên khiêu chân mày.



" Cái áo này còn mới vô cùng, thiếu phu nhân nói không cần sao? Thiếu phu nhân bình thường cũng không phải người lãng phí như vậy..."



Dứt lời, bác Long chớp mắt một cái, thấy sắc mặt Diệp Thành có chút mất tự nhiên, trong lòng ông nhất thời liền hiểu rõ.



" Có phải thiếu gia muốn giữ lại bộ đồ ngủ này?" Bác Long thấp giọng hơn, "có phải thiếu gia muốn giữ lại để nhìn vật nhớ người đúng không?"



Diệp Thành giả bộ ho một tiếng, "không có chuyện đó."



Bác Long cầm bộ đồ ngủ trong tay, hai mắt già nua có chút phức tạp mà nhìn Diệp Thành. Ông nói,



" Thiếu gia, bác Long đây, coi như là nhìn thiếu gia lớn lên, có vài việc đừng giấu bác, bác vẫn có thể nhìn ra được. Diệp Thành à, có phải cháu bây giờ đã hối hận rồi đi, hối hận trước đây đã làm tổn thương đến trái tim của thiếu phu nhân, hối hận ép thiếu phu nhân phải rời đi tàn nhẫn như vậy?"



Chuyện trong lòng bị một câu của bác Long chọc thủng, Diệp Thành cũng không phản bác nữa, ngồi xuống một bên, hai mắt bất giác nóng lên, sắp khóc đến nơi lần nữa,



" Là cháu sai rồi."



Bác Long thở dài nặng nề, ông nhàn nhạt giải thích, "Thiếu gia, cả đời này của cậu cho đến bây giờ, đều có thể nói là sống thuận buồm xuối gió. Trước kia lúc năng lực chưa đủ chính là có Diệp lão gia dẫn dắt, năng lực đủ rồi trực tiếp quản lý cả một tập đoàn bề thế, thứ cho bác lắm lời nói một câu, thiếu gia à cậu sống quá tự đại rồi, thật ra căn bản chưa từng đặt ai ở trong lòng. Càng không biết yêu thương người ta như thế nào."



Bác Long ngừng một lúc, lại nói, "năm đó, bác cũng muốn khuyên thiếu gia cậu nên đối tốt với thiếu phu nhân một chút, bằng không đến lúc hối hận cũng không có chỗ mà khóc, cơ mà.....ài...."



Ông thở dài, không thể nói tiếp nữa...



Diệp Thành khẽ nhắm hai mắt lại.



" Thiếu gia, cậu thật ra không phải là không có tình cảm đâu, chỉ là không coi tình cảm ra gì mà thôi." Bác Long một câu nữa lại nói trúng tim đen, "nhưng mà cậu biết đấy, có con cái nhà ai có thể chịu được cậu hành hạ như vậy chứ? Thiếu phu nhân vậy mà trong hoàn cảnh không được ai coi ra gì kiên trì bên cậu gần 5 năm, bác cũng bội phục. Nếu là bác, bác bỏ từ lâu rồi. Haizzz.....hiện tại, thiếu phu nhân có lúc sẽ rời đi, phần tình cảm mà cô ấy luôn dành cho cậu đã không còn nữa, vậy nên cậu cũng nên hiểu rõ trái tim mình rồi."



Âm thanh Diệp Thành run rẩy, vào ban đêm càng nghe đến rõ ràng, "cháu....cháu yêu cô ấy rồi."



"Cậu yêu cô ấy, nhưng đã phụ cô ấy, nên cô ấy đã rời đi." Bác Long bởi vì lạnh lẽo ban đêm mà có chút co ro, nói tiếp, "nhưng thiếu gia à, chẳng lẽ cậu chịu như vậy cả đời hay sao? Cả đời nhìn thiếu phu nhân cùng người khác ra vào song đôi, cậu có thể chịu được sao?"



"Không, cháu không muốn." Diệp Thành vội vàng lắc lắc đầu, nếu anh hiện tại thấy Từ Lạc ở cùng người khác, anh sẽ từ đáy lòng mà nổi lên ghen tức, đủ khiến anh ăn giấm của chính mình mà chua chết bản thân luôn. "Cháu không chịu được đâu." Anh nói lớn trong hoảng sợ.



Bác Long khẽ nhắm mắt lại, gật gật đầu thở dài nói, "vậy thì, thiếu gia à, cậu cứ tiếp tục lún sâu vào ký ức, tiếp tục hối hận như vậy, cũng không có tác dụng, càng không phải là cách đâu. Cậu nên đứng vào hiện tại, cho dù đau khổ, cũng nên suy nghĩ một chút, đã đến nông nỗi này, phải nghĩ cách đi, phải làm tốt thế nào để từng bước đoạt lại trái tim của thiếu phu nhân đi."



Diệp Thành hai mắt đỏ lên, tối hôm nay, anh mới triệt để, hiểu hết tất cả, anh yêu Từ Lạc, và sẽ không để cho cô đi khỏi đời anh nữa...."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK