Mục lục
Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 105: Cô không muốn gặp anh




Hà Dĩ Kiệt rèn sắt khi còn nóng, da mặt cực kỳ dày, tiến lên phía trước, ôm luôn cả hai mẹ con vào trong ngực của mình: "Nặc Nặc, Tư Tư, nào chúng ta cùng về nhà thôi."
Nặc Nặc liều mạng gật đầu, ánh mắt nhìn sang ba rồi lại nhìn sang Tương Tư. Tương Tư trầm mặc trong chốc lát, ngước mắt nhìn lên Hà Dĩ Kiệt, ánh mắt của cô tỉnh táo có chút đáng sợ,. nụ cười trên mặt Hà Dĩ Kiệt dần dần không khỏi ngày càng thêm rực rỡ.
Tương Tư thu hồi lại ánh mắt không nhìn anh nữa, cô xoay người đi, khẽ khàng mở miệng nói: "Hà Dĩ Kiệt, tôi nói cho anh biết, vì hôm nay đã trễ chuyến bay rồi, nên tôi sẽ trở về, nhưng mà, chung quy lại, thế nào rồi tôi cũng sẽ ra đi thôi."
Ánh mắt của anh lập tức thay đổi lạnh như băng, chỉ cảm thấy máu trong cơ thể mình dường như đã bị rút đi hết sạch. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Anh nhìn sang cô, nhưng cô đã đi về phía trước, bóng lưng của cô đầy vẻ cô đơn nhưng vẫn mang vẻ quật cường, tựa như ngày trước.
Nặc Nặc gọi anh một vài tiếng, lúc này anh mới như chợt tỉnh táo lại, ôm Nặc Nặc chạy đuổi theo cô ra bên ngoài.
Đẩy cánh cửa kính xoay tròn, sáng loáng soi rõ bóng người, cô đi ra ngoài, một luồng gió mang hơi lạnh thổi tới, ập vào mặt. Trên lối đi đầy những người đến người đi, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn chỉ có một mình cô lủi thủi bước đi, mái tóc tung bay loạn xạ trong gió thành những đường cong mềm mại, có người đi lướt qua bên người cô, có người tựa như đang sóng vai cùng cô...
Nhìn cảnh tượng xung quanh thấy thế giới này rộng lớn là thế, nhưng sao cô lại có cảm giác dường như thế giới giờ đây chỉ tồn tại có một mình cô.
Anh biết anh không xứng đáng để được cô yêu cô nữa, anh biết anh không có tư cách để cầu xin cô tha thứ, anh biết anh không xứng để được cô dành cho một cơ hội nữa, anh biết rõ và rất hiểu điều này.
Nhưng thật sự, một khi đã nhìn thấy cô "sống lại” một lần nữa thế này, lại cứng rắn ép buộc anh phải buông tay với cô, anh không thể nào làm được.
Hà Dĩ Kiệt im lặng đứng một lúc lâu ở nơi đó, mãi cho đến lúc Thẩm Bắc Thành tới gần vỗ nhè nhẹ lên vai anh, anh quay đầu lại, nhìn bạn mình nở nụ cười khổ sở.
"Tôi với cậu, hai anh em chúng ta cùng chung một cảnh ngộ tình duyên lận đận." Thẩm Bắc Thành cười, tiếng cười của anh ngày càng trở nên như điên cuồng. Trong nụ cười rõ ràng mang theo cô đơn, Hà Dĩ Kiệt cúi đầu xuống, theo Thẩm Bắc Thành bước lên xe, xe đi từ từ ở bên cạnh Tương Tư. Nhưng Tương Tư vẫn cố chấp, cứ yên lặng thong thả bước đi trên đường, cho đến khi Nặc Nặc gọi ầm lên hết lần này đến lần khác, cô mới dừng bước chân, đứng lại.
Suốt dọc con đường trở về nhà, Thẩm Bắc Thành cố gắng thỉnh thoảng tìm cách thay đổi nhiều đề tài khác nhau, những muốn hóa giải bầu không khí này, nhưng Tương Tư vẫn không hề nói một câu nói nào. Thậm chí, ngay cả khi Nặc Nặc lôi kéo, muốn cô nói chuyện với bé, thì mười câu cô mới đáp lại con gái được một câu.
Dần dần, trong buồng xe trở nên yên tĩnh lại, cho đến lúc trở lại biệt thự.
Thanh Thu ở trong phòng khách đang dài cổ ra ngóng đợi, hiển nhiên khi nhìn thấy cả đoàn người đã trở lại nhà một cách hoàn hảo tốt đẹp như vậy, cô liền thở phào một hơi nhẹ nhõm. Lúc nhìn thấy Tương Tư, Thanh Thu vừa nói định tiến lên nói chuyện, đã thấy vẻ mặt Tương Tư dường như thoáng hiện ý định như muốn tránh né cô, nhưng sau đó nét mặt của Tương Tư lại dâng lên vẻ đau khổ nhàn nhạt, nhưng vẫn là cứng rắn mở miệng nói: "Đầu em thấy hơi bị đau, em đi lên lầu trước đây."
Tay của Thanh Thu ngừng ở giữa không trung, cô trơ mắt nhìn Tương Tư đi vòng qua cô, bước lên lầu.
Thanh Thu cảm thấy như có cái gì đó không thể tin nổi, một lúc lâu sau, cô mới giật mình tỉnh lại, đột nhiên hốc mắt nóng rực lên, sực nhớ tới giữa hai người các cô đã từng phải trải qua đủ loại cảm xúc vui buồn, chỉ cảm thấy sự chua xót trong lòng chợt từng hồi từng hồi xông lên, nghẹn đắng...
Tương Tư của bây giờ, chung quy đã trở nên thật xa lạ với cô.
Hà Dĩ Kiệt ôm Nặc Nặc trong ngực, ánh mắt dõi theo thân hình chuyển động của cô, mãi cho đến lúc cô lên trên lầu, vào trong phòng rồi, anh mới thu hồi lại ánh mắt, chán nản ngồi xuống ở bên cạnh.
Trong lòng Thanh Thu cũng vô cùng khổ sở, cô vừa ngồi xuống ghế, vừa nói chuyện vởi vẻ mặt không mấy hứng thú. Thẩm Bắc Thành lại càng không dám chủ động tiến lên thêm một bước, trong khoảng thời gian ngắn, không khí trong phòng cũng trở nên trầm mặc lại.
Một chốc lát sau, chuông điện thoại của Thẩm Bắc Thành chợt vang lên, anh lấy ra vừa nhìn đã thấy chính là điện thoại của Đoàn Phi Tà gọi tới.
Sau khi nghe Đoàn Phi Tà nói chuyện qua điện thoại xong, trên gương mặt của Thẩm Bắc Thành đã là mang sắc thái vui vẻ hẳn.
Đoàn Phi Tà ở bên này trước hết đã để cho Đỗ Sâm đi đến đồn cảnh sát tự thú, tố giác tất cả những chuyện đã xảy ra lúc trước ở thành phố B. Sau khi Đỗ Phương Phương bị Sở cảnh sát triệu tập đến, nhà họ Đỗ đang định dựa thế đè người như những lần rắc rối lúc trước, nhưng lúc này những tờ báo lớn nhất cùng các phương tiện truyền thông ở trong kinh cùng lúc ra công khai tin Đỗ lão tướng quân đã nhận hối lộ, có đầy đủ cả nhân chứng vật chứng, thậm chí ngay video quay cảnh người trong cuộc cũng được tung ra.
Nhà họ Đỗ lúc này đã trở nên bấp bênh, tin đồn Đỗ tiên sinh đi mua đồ cổ thiếu tiền không trả được nợ, lại được khơi dậy một phen, xì xào khắp nơi. Trước đây, Lục Phóng đã sớm lén lút mua chuộc được một số những người đã từng có quan hệ với nhà họ Đỗ, cho nên chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủn, chuyện đã làm từ hai mươi năm trước của Đỗ Nghĩa Sơn, tưởng như không bao giờ có thể lộ ra ngoài ánh sáng, vừa đúng lúc này cũng bị người ta công bố ra ngoài bằng hết...
Sau khi tin tức Đỗ Phương Phương chủ mưu giết người, tình tiết vô cùng ác liệt, thủ đoạn cực kỳ tàn bạo, bị truyền thông đưa ra ánh sáng, cả một lúc ba vùng đất, ở trong kinh, thành phố A và thành phố C đều nổi lên sóng to gió lớn, đủ loại tin đồn trước kia có liên quan đến Đỗ Phương Phương càng được tung ra nhiều thêm, làm cho không ai là không biết, không có người nào là không rõ.
Đỗ lão tướng quân Đỗ Nghĩa Sơn cùng Đỗ tiên sinh cũng khó mà bảo toàn cho mình được. Có lẽ bởi vì chuyện lần này có chứng cớ xác thật, vì trước đó cũng đã từng bị người ta dụng tâm đưa ra dư luận xì xào, xôn xao một hồi, giờ có muốn che giấu cũng không thể che hết được. Đỗ Nghĩa Sơn đã mấy lần tự mình tới cửa Bộ Quốc Phòng xin gặp vị kia, nhưng đều bị thư ký dùng đủ loại lý do chặn ngay ngoài cửa, chuyện này lập tức làm cho ông vừa tức lại vừa sợ, dần dần bệnh tình trở nên trầm trọng...
Đỗ Nghĩa Sơn vừa ngã xuống, nhà họ Đỗ càng thêm bị chia rẽ, thường ngày đám con cháu nhà giàu vẫn đến đầy nhà, phải xua như xua vịt, vậy mà giờ đây trước cửa liền thay đổi vắng teo, có thể giăng lưới bắt chim được. Đỗ tiên sinh cùng Đỗ phu nhân xệ mặt xuống, nghĩ cách để vay tiền chung quanh để bổ khuyết vào chỗ thiếu hụt kia. Nhưng không ngờ người người đều cảm thấy bất an, chỉ sợ chuyện của nhà họ Đỗ bị dính vào trên thân mình, tình hình rối ren suốt mấy ngày, nhưng vẫn vô kế khả thi (không có cách nào để giải quyết được). Còn Đỗ Phương Phương, bởi vì chuyện đánh người bị thương nên vẫn còn bị tạm giam trong Sở cảnh sát. Đỗ phu nhân hận không thể xả người mình ra làm mấy mảnh để chạy đi chạy lại giải quyết mọi chuyện, nhưng vẫn không thể làm được chuyện gì.
Lục Phóng cùng Đoàn Phi Tà vẫn còn đang âm thầm chờ đến lúc mọi người làm cho chuyện ầm ĩ lên càng lớn càng tốt, tốt nhất là dẫn đến tình trạng không thể cứu vãn nổi nữa, khiến cho chỗ dựa của nhà họ Đỗ có muốn ra tay giúp một phen cũng không thể làm nổi. Nhất là Đỗ Nghĩa Sơn, vào những năm xa xưa, ông ta cũng đã ra tay làm không ít những chuyện cực kỳ khó coi, hiện giờ bị người nhảy ra, đòi tính nợ cũ, càng làm cho ông ta tự lo cho chuyện của mình cũng không xong, hiển nhiên, đến lúc đó nhà họ Đỗ sẽ phải sụp đổ.
Thẩm Bắc Thành đã kể lại cho Hà Dĩ Kiệt nghe không sót một chữ, toàn bộ những tin tức mà Đoàn Phi Tà vừa nói chuyện qua điện thoại với mình. Lúc này, người ta mới nhìn thấy trên mặt anh lộ ra nụ cười hiếm khi nhìn thấy, vẻ mặt cũng có chút tươi tỉnh hơn. Thanh Thu lại càng thêm cảm thấy như được hả giận, tảng đá lớn vẫn treo ở trong lòng cô lúc này thực sự như đã được dỡ bỏ xuống hoàn toàn. Bất kể như thế nào, tóm lại là có thể giúp cho Tư Tư được hả giận, cô cũng cảm thấy mình được thở phào nhẹ nhõm.
Từ sáng sớm, Nặc Nặc đã bị lăn qua lăn lại như vậy suốt một ngày, cô bé đã sớm mệt phờ, nằm ở trong ngực Hà Dĩ Kiệt ngủ thiếp đi. Thanh Thu gọi tới bảo mẫu ôm Nặc Nặc trở về phòng. Hà Dĩ Kiệt nghĩ đến chuyện đại sự lúc trước đã định, trong lòng cũng thấy vui vẻ lên, liền không nhịn được cũng muốn đi lên lầu nói cho Tư Tư tin tức tốt lành này.
Anh đi tới bên ngoài phòng ngủ của cô, chần chừ chốc lát, cuối cùng vẫn đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa, trong phòng không có tiếng người đáp lại, anh trù trừ, sau đó lại gõ thêm mấy lần nữa, vẫn không có tiếng động. Có lẽ là, cô cũng hoàn toàn không muốn gặp lại anh nữa, trong lòng anh chợt lướt qua một chút chán nản, không khỏi nhớ tới ánh mắt lúc nãy của cô, lại càng cảm thấy như có vật gì chẹn ngang ở ngực, khó chịu không nói ra được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK