• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 13: Thịnh Thế Minh Châu




Suốt cả chặng đường, Phạm Khôn im lặng ngồi ở sau xe máy. Từ nhỏ đến lớn anh bị bắt nạt rất nhiều lần, thế nhưng cảnh tượng vừa rồi quả thực khiến anh không thể cho qua được.



Đầu là những hành động khiến người ta giận đến tím tái, nhưng so với những gì mẹ kế Chu Á Bình đối xử với anh và bà ngoại, thì hành động vượt rào của Lý



Hiểu Lan khiến anh tức giận hơn nhiều.



Dù gì anh cũng thầm yêu Lý Hiểu Lan bao nhiêu năm, hơn nữa còn có giấy đăng kí kết hôn hợp pháp. Giây phút anh nhìn thấy màn thân mật giữa Lý Hiểu Lan và Trương Quốc Đống, Phạm Khôn cảm thấy cả



thế giới như sụp đổ ngay trước mắt!



Hóa ra, trên thế giới này chuyện khiến đàn ông dễ



nổi điên nhất không đâu xa chính là bị cắm sừng.



Phạm Khôn bất giác sờ vào tấm thẻ ngân hàng mà Lý Lệ Mẫn đưa cho ở trong túi áo mình. Anh cảm giác nó như quả bom hẹn giờ, lúc nào cũng có thể nổ tung



và phá vỡ tình bằng hữu giữa anh và Vương Vĩ.



Nhất là mảnh giấy dán trên đó, chắc hẳn Vương Vĩ



cũng rất quen thuộc với nét bút thanh tú của Lý Lệ



Mẫn. Phạm Khôn vội vàng xé bỏ nó, suýt chút nữa thì



vứt mất cả tấm thẻ.



Năm mươi ngàn đối với anh không đáng là bao



nhưng đó là cả tấm lòng của Lý Lệ Mẫn.



Đắn đo hồi lâu, anh để tấm thẻ đó vào chung chỗ với tấm thẻ của bà ngoại.



Xe máy dừng lại ở trước cửa tiệm nhỏ của Vương Vĩ. Bình thường ngày nào cửa tiệm cũng đóng cửa rất muộn, nhưng vì Phạm Khôn xuất hiện nên hôm nay



bọn họ đóng cửa sớm hơn.



Sau khi dắt xe vào trong, có mấy lời Vương Vĩ giữ trong lòng nay không còn giữ được. Anh bèn võ vai Phạm Khôn khen ngợi: “Cậu cừ thật đấy, Phạm Khôn. Quả thật không ngờ Trương Quốc Đống lại bị cậu nện



cho đến mức trở tay không kịp”



Phạm Khôn khẽ ừ một tiếng: “Nếu tôi không cảm thấy vì một cô gái mà gây ra án mạng là chuyện không đáng thì hôm nay tôi đã lột da phanh thây anh



ta rồi”.



“Những năm qua ở nước ngoài rốt cuộc cậu đã làm gì?”



Lúc đầu Vương Vĩ không để ý. Giờ đây anh mới phát hiện ra Phạm Khôn đã khác xưa rất nhiều, không



những cả khuôn mặt đằng đằng sát khí, mà phong



thái còn tràn đầy tự tin. Hồi còn đi học, khuôn mặt



Phạm Khôn chưa bao giờ có được cảm xúc như vậy.



Phạm Khôn không còn giữ lại nét mặt đầy bạo lực mà mỉm cười nói: “Trước mặt cậu thì không có gì phải giấu nữa rồi. Sau vô số lần chết đi sống lại, cuối cùng



tôi đã kiếm được một số tiền nho nhỏ”. Chết đi sống lại vô số lần thì Vương Vĩ tin.



Còn kiếm được một khoản tiền nho nhỏ thì Vương Vĩ chỉ biết cười lớn. Chẳng qua anh không muốn vạch



trần sự thật.



Sau khi nhà bị tháo dỡ, Vương Vĩ chọn phương án đổi lấy căn hộ ngay tại đó.



Vì trước đây nhà anh có diện tích khá lớn nên lần này đổi căn hộ anh yêu cầu hai căn. Một căn một phòng ngủ để cha mẹ anh ở, anh và Lý Lệ Mẫn ở căn



hai phòng ngủ.



Phạm Khôn đi theo anh vào trong xem thử thì phát hiện bên trong vẫn chưa hề được trang trí sửa sang, thậm chí đến một số đồ gia dụng cơ bản cũng không có. Căn hộ thế này chỉ đủ đáp ứng nhu cầu sinh hoạt thường ngày cơ bản nhất mà thôi.



Phạm Khôn tỏ vẻ khó hiểu hỏi: “Cậu và Lý Lệ Mẫn kết hôn ở trong căn hộ như thế này sao?”



“Sao mà được chứ? Chúng tôi lấy nhau ở nhà cũ.



Lúc đó những đồ gia dụng đều được làm theo kết cấu của nhà cũ. Sau này khi người ta dỡ nhà ra ngoài ở tạm, mấy thứ đồ ấy cứ chuyển tới chuyển lui thì cũng bị hư cả rồi. Căn hộ mới chúng tôi chỉ mới nhận chưa đến hai tháng. Tôi và Lý Lệ Mẫn lại bận khai trương



cửa hàng nên không để tâm đến việc sửa sang lại!”



Dù nghe nói vậy nhưng Phạm Khôn đoán họ không có nhiều tiền. Nếu không họ đã có thể nhờ một công



ty nội thất đến phụ, không cần họ phải đụng tay vào.



Căn phòng không lớn lắm nhưng vì không có đồ



gia dụng nên nhìn trống huếch trống hoác.



Ngoại trừ bức tường đối diện giường hai người nằm treo một chiếc ti vi màn hình tinh thể lỏng, những căn phòng khác bao gồm cả phòng khách đều không có tivi, cũng không có máy tính, thậm chí là dàn loa



cơ bản nhất cũng không có.



Nhìn thấy nhà Vương Vĩ đơn sơ như vậy, Phạm Khôn càng cảm thấy tấm thẻ mà Lý Lệ Mẫn đưa mình chứa đầy sức nặng. Nó chất chứa bao tình cảm mà Lý



Lệ Mẫn dành cho anh.



Phạm Khôn hoàn toàn đồng cảm với thứ tình cảm vừa cố chấp vừa nồng nhiệt ấy. Bởi trong lòng anh cũng cất giữ thứ tình cảm khó có thể xóa nhòa ấy với Phương Nhã Đan và Lý Hiểu Lan, thậm chí còn nồng nhiệt hơn.



Không biết bao đêm, trong đầu Phạm Khôn cứ hiện lên viễn cảnh Phương Nhã Đan và Lý Hiểu Lan cùng anh hưởng thụ cuộc sống giàu sang phú quý, vô lo vô nghĩ, còn sinh ra một bầy con mũm mĩm đáng



yêu…



Trong đầu Phạm Khôn lại hiện lên cảnh tượng thân mật giữa Lý Hiểu Lan và Trương Quốc Đống. Anh chỉ biết thở dài: “Người khác yêu em, tôi có thể giành em lại được nhưng nếu em yêu người khác thì tôi đành



buông tay”.



Vương Vĩ để Phạm Khôn đi tắm rồi đưa quần áo của mình cho anh mặc. Trước đây Vương Vĩ cao hơn Phạm Khôn. Giờ thì khác, Phạm Khôn không chỉ cao vượt lên mà thân hình cũng vạm vỡ hẳn ra. Thế nên đồ của Vương Vĩ trở nên nhỏ, mặc lên người khá chật



nhưng vẫn có thể xỏ vừa.



Đọc full tại
truyen.one">https://truyen.one/">truyen.one



Cả căn hộ chỉ có vẻn vẹn một chiếc giường, thế nên hai người ngủ chung trên đó. Vương Vĩ cười bảo Phạm Khôn: “Ngày mai tôi sẽ đi một chiếc giường mới đặt ở phòng ngủ phụ. Trước khi ổn định trở lại, cậu cứ ở nhà tôi. Tôi và Lý Lệ Mẫn đã nói chuyện với nhau rồi. Nếu cậu không yên tâm về bà ngoại thì đợi bà xuất viện, hãy tạm thời đón bà đến đây sống một thời gian. Thực ra Lý Lệ Mẫn cũng muốn đón bà ngoại đến đây



ở, nhưng bà ngoại không đồng ý. Đừng tưởng bà



ngoại già cả, lòng tự tôn của bà còn cao lắm đấy!”



Những lời nói ấy của Vương Vĩ vừa khiến Phạm Khôn vô cùng cảm động, vừa như con dao cứa từng



nhát đau nhói vào trái tim anh.



Anh có người bố là tỷ phú nhưng lại không quan



tâm đến bà ngoại anh.



Vương Vĩ và Lý Lệ Mẫn sống cuộc sống như vậy mà Lý Lệ Mẫn không chỉ đưa tiền riêng cho anh còn sẵn lòng đưa bà ngoại anh về ở cùng. Nói ra được những lời ấy, nhất là khi lầm tưởng anh đang trong cảnh khó khăn bần cùng thì không chỉ là bạn thông thường nữa mà còn đáng quý hơn cả tình cảm anh



em.



Phạm Khôn không giấu nổi cảm xúc của mình, mắt ngấn lệ vỗ vào vai Vương Vĩ: “Người anh em à, cảm ơn cậu. Thế nhưng tôi hoàn toàn không nghèo khó như cậu nghĩ đâu. Thú thật với cậu nhé, nếu xét về tài sản, cho dù có nằm trong top 10 bình chọn của Forbes



chưa chắc đã nhiều hơn tôi”.



Vương Vĩ cười khẩy: “Đã nhận tôi là anh em của cậu mà còn nói ra những lời như vậy sao? Cậu có tiền hay không có ảnh hưởng gì tới tôi không? Được, vậy sau này hãy mua lại hết toàn bộ khu chung cư Thịnh Thế Minh Châu này đi. Nhưng trước đó thì hãy đến ở nhà tôi, được chứ?”



Thịnh Thế Minh Châu là khu chung cư nơi họ ở, hiện tại là khu chung cư tốt nhất, mới nhất ở Giang Thành. Những khu chung cư khác chỉ bán năm sáu ngàn một mét vuông, còn ở đây bán đến tám chín



ngàn.Đọc full tại
truyen.one">https://truyen.one/">truyen.one



Tuy nhiên so với mấy căn kinh doanh ở phía trước, căn hộ mà nhà Vương Vĩ đổi lấy này xét từ vẻ ngoài



cho đến nội thất bên trong cũng là một trời một vực.



Mấy căn kinh doanh ở phía trước đều là một lầu hai hộ gia đình. Còn căn hộ nhà Vương Vĩ ở một lầu bốn hộ gia đình, có chỗ hai lầu bảy hộ, khoảng cách giữa những tòa nhà là rất nhỏ, hơn nữa cây cối cũng không nhiều như bên các căn kinh doanh.



Nhưng dù thế nào, căn hộ Thịnh Thế Minh Châu và người sáng lập ra nó, công ty trách nhiệm hữu hạn địa ốc Thịnh Thế Minh Châu Giang Thành đã rất có tiếng tăm trong thành phố này. Chủ tịch Đoàn Vân Ba năm nay còn được trúng cử làm Ủy Viên chính phủ.



Nhưng Vương Vĩ lại không biết ông chủ thực sự của Thịnh Thế Minh Châu lại là Phạm Khôn. Đoàn Vân Ba chỉ là một vị giám đốc làm công ăn lương cho anh



mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK