• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 13: Mười Ba




Không bàn đến chuyện lần trước Tiêu thái phó chiếm đoạt con dâu bị ai lan truyền, chỉ cần thấy Tiêu Trọng Nhụ ở Đông Tương các cả đêm, sáng sớm hôm sau còn sai nha hoàn nấu nước bưng chậu rồi hấp tấp gọi đại phu đến là chuyện đã rõ như ban ngày. Người làm trong phủ không kẻ nào là không phải cáo thành tinh, bọn họ ngoài miệng không nói nhưng bên trong biết tỏng đêm đó trong phòng thiếu quân phát sinh chuyện gì. Chỉ đáng thương Lưu đại phu nhân xem Quân ca nhi như con nuôi, ngoảnh qua ngoảnh lại lão gia liền kéo con nuôi lên giường hiếu thuận luôn, nhưng bà nào dám phản đối bọn họ lấy nửa câu, cả ngày chỉ biết trốn im ỉm trong phòng.
Quay lại Đông Tương các, Tiêu Trọng Nhụ quấn lấy Quân ca nhi cả đêm đến hừng sáng mới chịu dừng. Tuy Tiêu Trọng Nhụ là hạng đại gian đại ác nhưng xưa nay hắn luôn đề cao mối quan hệ ngươi tình ta nguyện chứ không phải chuyện hạ đẳng như cưỡng dâm con nhà lành. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn cố chấp với Cố Quân như vậy, sau khi tỉnh rượu cũng không có chút ăn năn hối cải, nếu có thì cũng chỉ là tự trách mình quá vồ vập kích động, nhưng nghĩ lại đêm qua thân thể Quân nhi vẫn hoàn bích, mình lại là nam nhân đầu tiên của cậu nên mới nhịn không được lăn qua lăn lại đến bốn hiệp. Tuy Quân ca nhi xương cốt không tồi nhưng dù sao vẫn là lần đầu, tránh không khỏi bị lão gia làm đến xuất huyết, thân mình tàn tạ không nói mà trong lòng cậu cũng uất hận không thôi, không đổ bệnh mới lạ!
Nếu lão gia của ngày xưa xong chuyện chỉ biết biết kéo quần đi thì nay hắn như biến thành tình si, lau rửa thân thể lại săn sóc bón thuốc, một tay hắn làm hết không cho hạ nhân đụng vào. Đại phu đến cũng không cho vén màn lên, thiếu điều xem con dâu mình trộm về như nương tử cưới hỏi đàng hoàng không bằng, một mực không cho ai xem không cho ai đụng vào, có thể nói là mắc hết mọi thói hư tật xấu của một ông chồng bình thường. Nhưng tình yêu của hắn có mãnh liệt đến đâu thì cũng chỉ là đơn phương tình nguyện, Cố Quân tỉnh lại vừa thấy lão gia thì không thèm gọi hắn như xưa mà chỉ lẳng lặng quay mặt đi trùm chăn kín đầu, mặc kệ Tiêu Trọng Nhụ gọi thế nào cũng không thèm ừ hử.
Tiêu Trọng Nhụ tự biết do mình lỗ mãng làm Quân nhi bị thương nên không hề phát giận với cậu, trái lại hắn dùng hết hảo ý cả đời mà nhẹ nhàng sờ lên chỗ phồng trong chăn, khẽ giọng khuyên nhủ: "Em giận ta sao cũng được nhưng đừng tự làm mình bực bội, chờ em khỏe lại, lão gia...để Quân nhi tùy ý xử lý, có được không?"
Lời ngon tiếng ngọt nhường ấy ngay cả Nhị di nương Ngũ di nương trước kia được sủng ái nhất cũng chưa từng nghe qua, nay bọn nha đầu tiểu tư nghe lão gia nói vậy đều thầm sửng sốt, chờ Tiêu Trọng Nhụ đi rồi, bọn chúng không dám đành hanh với cậu nửa phần, ngược lại càng hầu hạ cậu cẩn thận hơn.
Tiêu Trọng Nhụ ở cùng Cố Quân hai ngày, trước kia hắn cứ tưởng tính Quân nhi dịu ngoan dễ bảo, hôm nay mới phát hiện cậu bướng còn hơn tảng đá, không thèm phản ứng gì với hắn chứ đừng nói đến tỏ bất cứ thái độ nào. Tiêu Trọng Nhụ vốn đã không phát hỏa gì với cậu, dỗ dành cậu hai ngày liền cũng không tỏ ra mệt mỏi chán ghét, mãi đến giữa trưa vào phòng nghe thấy Cố Quân nói chuyện bình thường với nha hoàn Xuân Hương mới nhịn không được, nói: "Ta còn tưởng Quân nhi bệnh thành câm, hóa ra với người khác vẫn nói cười bình thường."
Trong giọng lão gia rõ ràng tỏ vẻ ghen ghét nhưng trên mặt hắn vẫn cười như không có chuyện gì, nha hoàn nghe vậy chỉ dám đứng bất động không dám rục rịch. Tiêu Trọng Nhụ có bực cũng sẽ không trút lên đầu Cố Quân nên giận cá chém thớt lên hạ nhân, hắn quát: "Còn ở đây chướng mắt ta? Cút ngay!" Tiểu nha hoàn vô duyên vô cớ bị mắng, nó vội chạy ra ngoài, hẳn là phải lén khóc một hồi mới thôi.
Cố Quân ngồi trên giường nhìn sang, tầm mắt hai người đụng nhau, cậu âm thầm siết chặt nắm tay, nói: "Lão gia không vui cứ đánh chửi ta là được, việc gì phải làm khó người vô tội."
Từ lúc hai người dây dưa đến nay đây là lần đầu Cố Quân mở miệng với hắn. Tiêu Trọng Nhụ tự biết mình đang bêu xấu chính mình, người bình thường nếu dám ra vẻ với hắn thì hắn đã sớm phất tay áo bỏ đi, chỉ có duy nhất Quân nhi cạnh khóe hắn mà hắn thấy mừng như bắt được vàng, không lẽ là đời trước hắn thiếu nợ cậu sao? Mà thôi, bỏ đi, tóm lại cậu vẫn để ý đến hắn, nghĩ vậy hắn bèn điều chỉnh nét mặt, đi lại gần giường, nói: "Em biết ta không vui còn cố tình chọc tức ta, mà ta thì không nỡ xử phạt em đâu."
Cố Quân không đáp, còn Tiêu Trọng Nhụ chỉ lẳng lặng đứng nhìn cậu, nhìn một hồi cũng không thấy chán, trái lại càng ở lâu lại muốn được thân mật với cậu. Từ đêm đó đến nay đã ba ngày rồi, Cố Quân tỉnh lại không hề khóc nháo, cho dù cậu có khóc lóc ăn vạ thì hắn cũng sẽ không bỏ qua cho cậu. Tiêu Trọng Nhụ sau khi được hưởng qua mùi vị khào tử thì mĩ tì mĩ thiếp trong viện đều trở nên nhạt nhẽo vô vị, mà hắn lại yêu Quân ca nhi thật lòng nên mấy ngày nay trừ Cố Quân ra, hắn không đụng vào ai cả. Tiêu thái phó là người tính dục dồi dào, Quân ca nhi sau khi bị hắn hái thì mùi hương trên người cậu dần thay đổi, không hẳn là nồng hơn mà là càng thêm gợi cảm, lại nói Cố Quân bệnh nặng mới khỏi, hắn nhìn cậu suy nhược yếu ớt lại càng hứng tình, hắn ngồi vào giường ôm lấy Cố Quân.
"Ngươi muốn làm gì?" Cố Quân đổi sắc mặt, nhưng cậu không cách nào tránh khỏi Tiêu Trọng Nhụ. Tiêu thái phó xa cách giai nhân ba ngày cuối cùng mới ôm lại được, sao có thể dễ dàng buông tay, hắn lấy hai tay ôm chặt lấy Cố Quân, hắn vốn chỉ định ôm cậu cho đỡ nhớ, ai ngờ vừa ôm đã thích không kiềm lại được, thế là xoay mặt Cố Quân lại hung hăng hôn lên môi cậu, cọ xát vài cái liền thò lưỡi vào. Cố Quân thấy lão gia có ý làm thật thì kinh hoảng né tránh, nhưng nói cho cùng Tiêu Trọng Nhụ là tay già đời, hôn môi mút lưỡi làm Cố Quân không kịp nuốt cả nước bọt, hai người cứ thể ngã xuống giường, tiếng hôn môi ướt át vang khắp. Đang say sưa bỗng Tiêu Trọng Nhụ bị cắn một cái, hắn ngồi dậy sờ vào môi, đúng là bị Cố Quân cắn rách môi.
Cố Quân thở hổn hển, hai má cậu đỏ bừng, cậu không thèm nhìn đến Tiêu Trọng Nhụ, chỉ lồm cồm bò dậy, nhưng chưa gì đã ngã lăn xuống giường, hô to: "Người đâu, mau lại đây!" Cậu nghe tiếng bước chân lại gần càng vội hô: "Nhanh đi gọi đại phu nhân! A...." Quân ca nhi cũng bộp chộp, không nói đến chuyện hạ nhân dám đi cáo Lưu phu nhân, nếu Lưu phu nhân dám đến thì đã đến mấy hôm trước rồi, đâu chờ đến tận bây giờ.
Quân ca nhi không kịp nói tiếp liền bị Tiêu Trọng Nhụ ôm eo kéo về lại giường. Tiêu Trọng Nhụ thấy có bóng người thò đầu lấp ló thì ném tách trà qua, gầm lên: "Cút!" sau đó kéo màn xuống, ôm người trở về giường. Tiêu Trọng Nhụ thê thiếp thành đàn nhưng chưa bao giờ gặp người không biết điều đến thế, hắn không sợ lại bị cậu cắn, cứ thế bóp miệng Quân ca nhi mà đút lưỡi vào, nhân lúc cậu đang giãy dụa liền mò xuống xoa nắn hạ thân cậu. "Á...!" Cố Quân khom người rên rỉ một tiếng, lại bị hắn quấn quýt lấy đầu lưỡi. Thủ đoạn Tiêu Trọng Nhụ không ít, mò hai ba cái đã lột được quần cậu, dùng sức vuốt dọc nam căn cậu sau đó mò xuống xoa nắn âm môi.
Cố Quân chưa từng bị ai sờ mó chỗ đó nên lắc đầu như phát điên. Tiêu Trọng Nhụ buông ra miệng cậu, giữ đầu cậu lại, cười hung tợn nói: "Em dám dùng cái miệng này cắn ta, có gan lát nữa dùng cái miệng phía dưới cắn ta thử xem!" Tiêu Trọng Nhụ lấy tay đút ra vào trong nộn huyệt, phía trên lại hôn lấy hôn để Cố Quân. Quân ca nhi ú ớ tránh né nhưng chỉ tổ phí công. Nói đến cũng lạ, Tiêu Trọng Nhụ chìm đắm trong dâm dục lâu như thế, đa số đều rất ôn nhu nhẹ nhàng ít khi phát cáu, ấy thế mà chỉ khi với Quân ca nhi hắn mới nhiều lần cưỡng ép như vậy, thật là mất hết phong độ, hắn cũng tự thấy mất mặt, đành phải tự hận không thể lột da rút xương của Quân ca nhi mà gặm cắn bằng hết.
Hôm ấy nửa đêm khuya khoắt sờ soạng nhau mà lên giường, nhưng nay lại rõ như ban ngày, Quân ca nhi nằm dưới thân lão gia, hạ thân trống không, hai chân mở rộng, Tiêu Trọng Nhụ nằm trên người cậu, lại hôn lại mơn trớn, tùy ý đùa bỡn người ta. Cố Quân yếu đuối lấy tay chống đỡ, sau đó một tay bị hắn ghim trên đầu, thế là tay còn lại gắng sức đưa xuống che hạ thân mình khỏi bị xâm phạm. Tiêu Trọng Nhụ hôn lên cổ cậu, gạt tay cậu qua bên, cắn cắn vành tai cậu, nhỏ giọng trêu: "Che cái gì, để lão gia xem chỗ tuyệt diệu của em nào..."
Tiêu Trọng Nhụ gác hai chân cậu lên thắt lưng của mình, lấy tay vén ngọc căn mềm rũ lên để lộ ra âm huyệt phía dưới. Vừa được dạo đầu nên chỗ cửa đã chảy nước, so với đêm đầu không thấy rộng thêm ra e là giờ vào vẫn sẽ đau. Tiêu Trọng Nhụ trước đó chưa từng đụng vào khào tử (*), nay bị Cố Quân chọc giận một hồi nên không thèm nhẹ nhàng nâng niu gì sất, chỉ muốn Quân nhi biết rõ cả đời cậu phải là người của Tiêu Trọng Nhụ hắn, vì vậy hắn cầm dương cụ chuẩn bị ra trận, Cố Quân thấy vật đó liền nhớ lại đêm đó nó dằn vặt mình thế nào, cậu sợ phát run, căm hận nói: "...súc sinh!"

(*) Trong truyện có đề cập vài lần là công chỉ quan hệ hậu môn với anh em Phùng gia nên ý là chưa quan hệ bằng tiền huyệt với omega
Tiêu Trọng Nhụ tự biết tiểu đệ nhà mình to đến dữ tợn, mấy lần đầu khó mà làm Quân nhi sướng được, có điều nếu không đi vào, Cố Quân cũng không hiểu được sự tuyệt diệu mà làm tình mang lại, nên đành phải làm cậu đau vậy. Lúc này đi vào so với lần đầu dễ dàng hơn. Cố Quân ra sức đẩy hắn vài cái, Tiêu Trọng Nhụ đi vào đã trực tiếp đụng vào thao kết. Hai người đều hít sâu một hơi, nếu nói lần đầu là mới mẻ thì lần này không hề mất đi sung sướng, trái lại càng thêm kích thích, Tiêu Trọng Nhụ đâm hoa huy*t mấy trăm cái thì thấy dưới háng nóng như sắp xuất tinh, hắn liền banh rộng hai chân cậu ra, thiếu điều muốn nhét tinh hoàn vào bên trong cậu luôn. Cố Quân bị hắn đè gần một nén nhang, cậu cắn tay áo nín không phát ra tiếng, nộn huyệt bị hắn ra vào liên tục mà chảy nước tràn trề. Cậu vừa đau vừa thấy ngưa ngứa, thân thể cậu bị gợi lên tình dục nhưng lý trí cậu lại muốn chống đối lại. Thế là sau một buổi trưa bị Tiêu Trọng Nhụ cưỡng bức hai hồi cậu lại đổ bệnh.
Lần này Cố Quân lâm bệnh nặng hơn cả so với ba ngày trước, lão gia gọi đại phu đến khám một đêm phải hai ba bận. Châm cứu xong, Quân ca nhi mới hạ sốt một chút. Chờ Quân ca nhi hạ sốt trời cũng sắp sáng, Tiêu Trọng Nhụ mang theo một thân xui xẻo đang định qua phòng bên nghỉ tạm, bỗng hắn nghe ai hô lớn: "Mẹ ơi!"
Tiêu Trọng Nhụ đang dở tay tháo rèm nghe vậy thì từ từ quay đầu lại. Quân ca nhi nằm trên giường còn chưa tỉnh lại, Tiêu Trọng Nhụ quay về nghe cậu la lớn "Cha ơi" sau đó khóe mắt cậu chảy xuống giọt lệ.
Tiêu Trọng Nhụ đưa tay lau nhẹ giọt nước mắt, nhẹ giọng thở dài: "Nếu em chịu thì ta nhất định đối với em còn tốt hơn cả cha mẹ ruột." Vừa dứt lời hắn bật cười như tự giễu với ý nghĩ của chính mình.
Đông Tương các liên tục gặp chuyện không may, mà Lưu thị mấy ngày liên tiếp không ra khỏi cửa, hẳn cũng vì không còn mặt mũi gặp ai. Đến khi nghe tin Quân ca nhi tuyệt thực làm Tiêu Trọng Nhụ nổi giận mấy ngày liền, hôm qua còn đập hết đồ đạc, khả năng cao là muốn bức chết thiếu quân. Bà nghĩ một hồi liền đi tìm Cố Quân.
Lưu phu nhân cũng không phải muốn quở trách gì Quân ca nhi, nhớ lại ngày đó bộ dạng tức giận của lão gia mà bà còn thấy thẹn, nào dám nổi lên tư tâm gì, vậy hôm nay bà đi Đông Tương các để làm gì?
Cố Quân biết Lưu phu nhân đến nhưng không hề tỏ ra có tật giật mình, nên có thể thấy Quân ca nhi quả thực bị lão gia ép buộc. Cố Quân thấy Lưu thị đi vào phòng vốn muốn xuống giường, bà vội đi tới nói cậu nằm xuống, hai người mắt đối mắt, bà nhìn cậu nhịn không được xót xa muốn khóc. Cố Quân bị bệnh mấy ngày liền sau đó gì ăn cũng không vô nên chưa đến nửa tháng cậu gầy rộc cả đi. Cố Quân thấy phu nhân lau nước mắt thì khàn giọng nói: "Phải là ta không có mặt mũi nhìn cô mới đúng....sao phu nhân lại khóc?"
"Gì mà có mặt mũi với không có mặt mũi...Quân ca nhi đừng nói vậy, cô hiểu nỗi khổ của con mà." Lưu thị gả cho Tiêu Trọng Nhụ nhiều năm như vậy sao có thể không rõ dâm tính của hắn, bà lại nhớ đến tấm áo choàng ở thôn trang ngày ấy, thì ra là của lão gia, hẳn là Tiêu Trọng Nhụ từ lâu đã có ý đồ không minh bạch. Lưu thị than thân trách phận một hồi rồi lại khóc, nhưng bà không quên mục đích hôm nay đến đây, chỉ là thấy Quân ca nhi như vậy, bà không biết phải mở miệng thế nào. Cố Quân thận trọng nhìn bà, khàn giọng nói: "Phu nhân có gì cứ nói thẳng, Quân nhi nửa lời cũng không dám cãi lại."
Cậu vốn tưởng Lưu thị đến sẽ sỉ vả cậu một trận nhưng đoán tới đoán lui thì ra Lưu phu nhân lại đến khuyên nhủ cậu. Cậu nghe Lưu thị vừa nói vừa gạt nước mắt: "Xưa nay con vốn thông minh mà lão gia lần này lại quá hồ đồ...suy cho cùng hắn chỉ là ham vui nhất thời thôi. Ta khuyên hắn không được, cản hắn cũng không xong, làm không khéo lại hại con thêm chịu khổ, chi bằng trước mắt con cứ thuận theo ý hắn đi."
Cố Quân nghe vậy thì ngẩn người, mất công lúc đầu cậu còn cảm thông cho Lưu thị lấy phải Tiêu Trọng Nhụ quen thói làm càn bậy bạ, giờ nghĩ lại Lưu phu nhân vốn không phải có tiếng mà không có miếng, ấy vậy vẫn dung túng lão gia cùng bọn nha hoàn làm loạn trên giường của chính mình, há không phải vì bản tính bà vốn hèn nhát ngu xuẩn sao? Hôm nay Lưu thị khuyên Cố Quân nhận mệnh, nói cho cùng là vì bà còn nơm nớp hôm đó làm lão gia tức giận, nếu bây giờ bà có thể trấn an Quân ca nhi thì lão gia có khi sẽ bỏ qua cho bà, còn biện pháp thì sau hẵng tính tiếp.
Lưu thị nào hay lời của bà như con dao cắt vào tim Cố Quân khiến cậu cuối cùng cũng nhìn thấu được thì ra trong chốn lầu son gác tía này, cậu hoàn toàn bơ vơ không tin ai được.
Lưu thị thấy Cố Quân không hé nửa lời chỉ nghĩ cậu tiếp thu lời bà, bà nắm tay cậu, lại nhẹ giọng khuyên nhủ: "Con hầu hạ lão gia cho tốt đợi lão gia hết hứng thú, đừng nói nửa năm có khi hai ba tháng là hắn đã chán rồi. Đến lúc đó...cô lại tìm ý trung nhân thật tốt cho con, đảm bảo họ sẽ không chê con đâu." Lưu thị mới ngây thơ làm sao, bà cho là Tiêu Trọng Nhụ nhất thời ham muốn cái lạ, ngoài miệng nói hai ba tháng nhưng trong bụng bà đoán có khi còn chẳng đến một tháng, sau đó bà lại tùy tiện gả Cố Quân cho người khác là xong, bà không thể vì chuyện hoang đường này mà xích mích với lão gia được.
Lưu thị nói đến đây thì Cố Quân bắt đầu ho sù sụ, từ nhỏ cậu vốn đã yếu ớt đáng lẽ phải được chăm sóc kỹ lưỡng, vậy mà mấy ngày nay lại bị tra tấn một hồi làm cho đổ bệnh. Lưu phu nhân vội bảo cậu nằm xuống, rồi gọi người lấy nhân sâm trong tư khố ra đưa cho cậu. Cố Quân nằm xuống, chỉ nói: "Lời của phu nhân, Cố Quân sẽ suy nghĩ lại." Sau đó cậu khép mắt lại không nhìn Lưu thị nữa.
Lưu thị ngồi một lát liền đứng dậy ra ngoài. Sau đó có người đưa canh lên, Cố Quân ngồi dậy uống thuốc, mọi thứ áng chừng hoàn toàn bình thường.
Tối đến, Tiêu thái phó về lại Tiêu phủ.
Mấy ngày nay hắn dằn co với Cố Quân tra tấn lẫn nhau cũng hơi mệt mỏi, lúc về hắn nghe báo Lưu thị đến thăm Cố Quân, không biết bà nói gì mà Cố Quân cuối cùng lại chịu dùng bữa, tảng đá đè trong lòng hắn nhờ vậy mới được nhấc lên. Hắn nghĩ đến hôm qua lúc cãi vã với Cố Quân có nói mấy câu nặng nhẹ với cậu, rốt cuộc hắn đã ba mươi bảy tuổi rồi, ấy vậy mà lại như thằng nhóc choai choai lo được lo mất, đúng là lần đầu tiên trong đời.
Hôm nay trời tối đen, người cũng tản ra hết, Tiêu lão gia lại lê thân đến Đông Tương các.
Hôm qua Tiêu Trọng Nhụ lần đầu tiên nổi giận với Cố Quân, nhưng vừa bước ra cửa hắn liền hối hận. Có điều hắn là đại lão gia, sống cả đời chưa bao giờ nhận sai, lời đã nói ra khỏi miệng sao có thể mất mặt đi rút lại, thế là chần chừ mãi chờ đến khuya biết chắc bảo bối trong lòng đã ngủ mới mò đến xem cậu. Tiêu Trọng Nhụ cẩn thận đẩy cửa ra, trong phòng có thắp một ngọn đèn làm rõ bóng người nằm trên giường.
Tuy Tiêu Trọng Nhụ đã cố nhẹ tay nhẹ chân nhưng Cố Quân mấy ngày nay không khi nào ngủ ngon nên chưa gì cậu đã tỉnh. Cậu mở mắt ra nhìn rõ được người tới nhưng không hề tỏ vẻ sợ sệt, ngược lại trông vô cùng hờ hững, thì thào nói: "Là lão gia..."
Tiêu Trọng Nhụ thấy cậu như vậy cũng không hề tức giận, hắn đỡ cậu ngồi dậy, hỏi: "Uống nước không?" Cố Quân gật đầu, Tiêu Trọng Nhụ liền rót trà đưa qua cho cậu. Không biết có phải Cố Quân thật sự nghe lời Lưu phu nhân không mà cậu không hề dằn co với Tiêu Trọng Nhụ mà ngoan ngoãn nghe lời hệt như trước đây.
Tiêu Trọng Nhụ lấy tay áo lau mồ hôi trán cho cậu, nói: "Đó giờ ta không biết em hay nằm mơ, mấy đêm liền đều nói mớ."
Cố Quân ngẩn ra, cậu nắm chặt tay áo hắn hỏi: "Ta nói gì?"
Tiêu Trọng Nhụ thấy mặt cậu hoảng hốt, vốn nghĩ Quân nhi trưởng thành trước tuổi lại không ngờ trong mơ lại gọi cha mẹ, nghĩ vậy hắn lại không khỏi xót xa cho cậu. Cố Quân thấy mình thất thố trước mặt hắn thì định rút tay về nhưng chưa kịp đã bị Tiêu Trọng Nhụ ghìm cổ tay lại.
Dưới ánh mắt sâu như đầm nước nhìn mình chăm chăm của Tiêu Trọng Nhụ, Cố Quân né tránh lui về sau, Tiêu Trọng Nhụ cúi người về trước hôn lên môi cậu.
Nếu là trước đó Cố Quân đã lập tức đẩy hắn ra, nhưng tối nay cậu lại không làm gì, Tiêu Trọng Nhụ thấy vậy thì mở cờ lớn trong bụng, dùng môi áp lên miệng cậu, sau đó thè lưỡi đẩy ra hàm răng cậu đi vào trong quấn quýt một hồi. Cố Quân giật người một cái lấy vật gì đó từ trong chăn ra, nhưng Tiêu Trọng Nhụ phản xạ cực nhanh, hắn đưa tay ra chặn lại, vật đó bị chệch hướng liền đâm lên bàn tay hắn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK